Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ - Mộc Nhĩ Khai Hoa

Chương 47


Đọc truyện Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ – Mộc Nhĩ Khai Hoa – Chương 47

Editor: Quân

Beta-er: Tâm

Cô nỗ lực trấn định âm thanh của bản thân một chút: “Này.”

“Điềm Điềm, là anh”, âm thanh quen thuộc từ đối diện truyền đến, thổi tan khoảng cách làm người ta thấp thỏm lo âu: “Anh ngày mai trở về.”

“Hả? Được…” Phó Điềm Điềm tay chân luống cuống đáp lời. “Ngày mai em có chương trình cần tham gia, có khả năng sẽ không ở nhà.”

“Anh ở nhà chờ em.”

Âm thanh quen thuộc, ngữ khí quen thuộc, phảng phất như thể giữa bọn họ đều không xảy ra chuyện gì. Phó Điềm Điềm mờ mịt lên tiếng.

Cúp điện thoại nằm dài trên giường, Phó Điềm Điềm có cảm giác như bản thân đang nằm mơ. Cô thật ra có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, rồi lại không thể nào mở miệng nếu anh là A Bạch, cô khẳng định sẽ không kiêng nể gì mà hỏi anh.

Người đối diện vừa xa lạ lại quen thuộc, anh vừa là A Bạch của cô, anh cũng lại không phải A Bạch đó.

Ninh Song Song rất bất ngờ khi Phó Điềm Điềm cùng cô tham gia chương trình này.

Cô gần đây không quá thuận lợi, tuy thông qua một tác phẩm mà ra mắt, nhưng cô bị người ta đào ra xuất thân là cháu gái ruột của lão tổng giải trí Gia Thành. Mà cô lại lấy tác phẩm nổi tiếng để ra mắt. Bởi vậy trên mạng luôn có người nói cô đi cửa sau chiếm trước tác phẩm của người khác, cô bị anti fan mắng đến không dám ngẩng đầu.

Những người hâm mộ này mắng oan uổng cô, tuy Gia Thành đúng là có ý tưởng này thật, nhưng đài truyền hình không đáp ứng, Ninh Song Song bị Phó Điềm Điềm kích thích ở điểm này, cuối cùng lại dựa vào chính mình để đi lên.

Trải qua một vòng tranh cãi nảy lửa trên mạng, cô gái tháp ngà* này, ngược lại trưởng thành không ít, hiện tại đã là một cô gái trầm tính. Cô vốn dĩ diện mạo thanh tú, hiện tại khí chất đã thay đổi không ít, so với thời điểm mới ra mắt đã nhìn thuận mắt hơn nhiều.

*Tháp ngà: chỉ những người không có kiến thức hoặc khả năng giải quyết những tình huống thực tế.

Cô lần này đến chương trình để quảng bá bài hát mới của mình. Đây cũng là nguyên nhân khiến cô bị mắng. Ninh Song Song tuy rằng vị trí gần chót trong nhóm, nhưng có cậu ở hậu trường, cơ hội không thiếu, làm cho fans của các thành viên trong nhóm chịu không được.

Ninh Song Song cũng biết mình có nhiều cơ hội, nếu bản thân không cố gắng, thì có lỗi với bản thân không nói còn có lỗi với cậu – người đã tạo cơ hội cho mình, cho nên vẫn luôn nhịn xuống mà nỗ lực. Lần tuyên truyền ca khúc này, bên Gia Thành hi vọng Phó Điềm Điềm có thể mang theo cô, nhưng cô lại cự tuyệt.

Phó Điềm Điềm hiện tại là vương bài của Gia Thành, mang theo Ninh Song Song thật sự là một rắc rối lớn, cô nghĩ không cần phiền toái như vậy. Không nghĩ đến lần này Phó Điềm Điềm chủ động hỗ trợ.

Đài truyền hình biết Phó Điềm Điềm cũng muốn tham gia quả thực vui vẻ vô cùng. Phó Điềm Điềm hiện tại đang rất được ái mộ, nhiều lượt tìm kiếm, phim điện ảnh vừa được phát hành, danh tiếng cực tốt, còn có khả năng lấy được giải, có thể là ảnh hậu tương lai. Cho dù lần này không lấy được giải thưởng thì Phó Điềm Điềm vẫn còn trẻ, về sau càng có nhiều cơ hội.

Đài truyền hình thậm chí thức suốt đêm sửa lại kịch bản cho cô, đợi cô qua xem.

“Điềm Điềm, em coi em nghĩ thế nào, em hiện tại không ở nhà chờ A Bạch… À không, chờ Thẩm Thời Khanh trở về, em cùng Ninh Song Song đi tham gia chương trình? Em biết ba chữ Thẩm Thời Khanh nghĩa là gì không? Nghĩa là em sau này, dọc, ngang, nghiêng, muốn như thế nào liền như thế đó, căn bản không ai có thể chắn đường của em.”

“Vương tỷ, chị đọc kinh xong chưa?” Phó Điềm Điềm lấy bịt mắt trên mặt ra. “Em muốn ngủ.”


“Tại sao quầng thăm của em lại nghiêm trong như thế?!” Vương tỷ bị đôi mắt gấu trúc của Phó Điềm Điềm dọa. “Em làm gì tối hôm qua?”

“Không làm gì cả, mất ngủ.”

“Mất ngủ? Em còn trẻ như vậy đã mất ngủ?”. Vương tỷ giật mình, một chút khôn khéo của người đại diện đều không còn. “Qua mấy ngày gọi bác sĩ Lê, bác sĩ Lê rất lợi hại.”

Phó Điềm Điềm không chút hứng thú gật đầu, Vương tỷ rốt cuộc vẫn nhắc đi nhắc lại.

Lần này quay chương trình ở đài truyền hình Lệ Chi, từ Bắc Kinh ngồi máy bay tầm một giờ.

Phó Điềm Điềm cùng Ninh Song Song gặp nhau ở sân bay, thời điểm đi qua đại sảnh sân bay, Phó Điềm Điềm nghe được thông báo. Máy bay CAXXX từ thủ đô L đến Bắc Kinh chuẩn bị hạ cánh, mời nhân viên tiếp cơ chuẩn bị sẵn sàng.

Tuy biết rằng bên trong không nhất định có anh ấy, tầm mắt lại nhịn không được nhìn ra ngoài cửa sổ, sau một lúc mới thu hồi lại.

Kịch bản Gameshow Phó Điềm Điềm đã học thuộc, buổi chiều chỉ đơn giản là luyện tập, giao phó tiết mục, buổi tối sẽ chính thức quay.

Tiểu Lâm cầm cơm chiều tiến vào: “Điềm Điềm tỷ, ăn một ít đồ đã, buổi tối không biết sẽ quay đến khi nào đâu.”

Phó Điềm Điềm gật đầu.

Bên cạnh Ninh Song Song không có cảm giác tồn tại đột nhiên hỏi: “Điềm Điềm tỷ, chị có tâm sự à?”

Phó Điềm Điềm nhướng mày: “Rõ ràng như thế sao?”

“Cực kỳ rõ ràng.”

“Không có gì đâu, chỉ là phiền não mà cô gái nào cũng sẽ có mà thôi.”

Ninh Song Song hiển nhiên còn chưa đủ hiểu biết Phó Điềm Điềm, tò mỏ hỏi: “Là gì?”

Phó Điềm Điềm: “Khổ vì tình.”

Ninh Song Song: “…”

Chị gái cũng thật thẳng thắn.

Ở đài truyền hình giải quyết cơm chiều đơn giản, rồi bắt đầu chính thức quay.

Phó Điềm Điềm và Ninh Song Song cùng nhau lên sân khấu, hai người cùng nhảy một đoạn. Đoạn nhảy này sau khi hai người tới đài truyền hình mới được thực hiện, luyện liền mấy giờ, cũng may khả năng nhảy của Phó Điềm Điềm không đáng sợ như khả năng ca hát của cô, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.


Tuy tham gia chương trình là quyết định đột ngột của Phó Điềm Điềm, tin tức tối qua mới đến được Điềm Chanh. Dù vậy, đám người cầm đèn LED màu cam, liếc mắt nhìn qua một cái, cả hiện trường bao phủ một mảng lớn màu cam. Thời điểm Phó Điềm Điềm trên sân khấu, tiếng hô của Điềm Chanh đều muốn đem nóc nhà chọc thủng.

Ba người dẫn chương trình đi ra.

“Mọi người cảm thụ một chút tiếng hét chói tai này!” Một MC nữ nói. “Đến khi nào tôi lên sân khấu mới có được tiếng hô lớn như vậy đây.”

“Hay là như vầy, cho cô một cơ hội, cô lần nữa lên sân khấu, tôi trên sân khấu lại đếm ba hai một, cô đi ra, sau đó tôi dụ mọi người hét, thế nào?” MC nam phối hợp mà nói.

MC nữ lập tức chạy trở về, sau đó MC nam kêu: “Ba, hai, một…Suỵt”

Thời điểm MC nam nói “một”, MC nữ đã muốn ra tới, kết quả nghe được tiếng suỵt của hắn, cả hiện trường chỉ lo cười, một tiếng hoan hô đều không có.

“Các ngươi thật là ác mà.” MC nữ cầm micro chạy ra làm bộ đánh người.

Người dẫn chương trình còn lại nói thêm chọc cười một chút, mấy người khách mời còn lại mới đi ra. Cuối cùng là sáu người khách mời, ba người dẫn chương trình, tổng cộng chín người bắt đầu phân chia trò chơi.

Đài Lệ Chi thiết kế trò chơi 《 chúng ta cùng chơi 》tương đối cố định, trong đó, được hoan nghênh nhất có trò chơi tẩy trang tại chỗ, gọi điện thoại cho người thân, nói lời thật, vòng tay nhịp tim là các trò chơi tương đối kích thích.

Trên cơ bản, mỗi một tập chương trình những trò chơi này đều sẽ được chọn.

Mà lần này trò chơi của tập một là gọi điện thoại cho người thân.

Mỗi một người chơi sẽ được chỉ định gọi một người bất kì trong danh bạ mình, làm đối phương trong thời gian quy định nói ra từ trên giấy thì coi như thông qua, nếu thua thì phải nhận trừng phạt.

Mà số điện thoại chỉ định được quay ngẫu nhiên, chiếu trên màn hình lớn.

Phó Điềm Điềm là người đầu tiên bắt đầu trò chơi, trên màn hình nhảy số rất nhanh, cuối cùng dừng lại ở con số “3”.

Người chủ trì thực hưng phấn mà nói: “Để coi, trong danh bạ Điềm Điềm người thứ ba là ai?”

Phó Điềm Điềm nghe đến đó, trong lòng vô số câu chửi thề!

Khó trách tổ tiết mục ban đầu trước khi quay muốn xem di dộng của cô một chút, cô còn cho bọn họ xem, thực chất là muốn xem danh bạ, còn nói cái gì tùy cơ, bọn họ khẳng định sau khi xem danh bạ xong mới đem kết quả điều chỉnh thành “3”.

Bởi vì “3” không phải ai khác, là người tối hôm qua nói chuyện điện thoại với cô, A Bạch.

Trước đó thu điện thoại của mọi người, hiện tại nhân viên công tác đem di động của Phó Điềm Điềm đưa tới.


Phó Điềm Điềm trước mặt bao người mở khóa điện thoại, nhấn đến danh bạ, nhìn cái tên A Bạch đang ngồi chễm chệ trên hàng số 3, cái thứ 2 là Ninh Song Song, thứ nhất lại là Vương tỷ.

Cô thường xuyên hợp tác với đài Bình Quả, còn đài Lệ Chi lại là lần đầu tiên, không nghĩ bọn họ lại chơi như này.

Các máy quay tập trung vào Phó Điềm Điềm, cô xuất hiện trên màn hình lớn với khuôn mặt tinh tế bóng loáng, lông mi vừa cong vừa dài, dưới đài fans bắt đầu thét chói tai, còn có rất nhiều người kêu: “A Bạch.” Không khí ở hiện trường đã nóng lên rồi.

Ngay lúc này, Phó Điềm Điềm chỉ có thể không cam lòng mà gọi điện thoại.

Sự thay đổi thân phận của A Bạch làm Phó Điềm Điềm không thể thích nghi, bằng không, cô cũng không cần phải tạm thời vì tránh né anh mà chạy đến đây quay chương trình này, khi chưa nghĩ ra được cách nào để đối mặt với anh ấy, Phó Điềm Điềm cũng không hi vọng anh nhận cuộc điện thoại này, giờ chỉ có thể cầu nguyện A Bạch đang ở trên máy bay, không thể tiếp điện thoại của cô.

Nhưng mà trời cao đâu có phù hộ, điện thoại reo được ba tiếng thì có người tiếp, A Bạch, cũng chính là Thẩm Thời Khanh, giọng nói anh từ loa ngoài truyền ra tới: “Anh vừa mới xuống máy bay liền nhận được điện thoại của em.”

Thanh âm của anh ta trầm thấp thành thật, mang theo ý cười, từ hiện trường quay chương trình truyền ra, đều khiến lỗ tai mọi người muốn mang thai.

Dưới đài fans đồng loạt thét chói tai, nhưng không muốn làm phiền đến hai người đang trò chuyện trên đài nên vội vã bưng kín miệng.

Tờ giấy của Phó Điềm Điềm là “Ta nấu cơm.”

Tổ tiết mục hiển nhiên đã dựng bài rất có tâm. Tình yêu của Phó Điềm Điềm được công bố bởi vì một bữa cơm, ba chữ này có thể nói là hàm nghĩa khắc sâu, vừa có thể làm mọi người nhớ lại thời điểm đó, đồng thời nhắc nhở mọi người về khả năng nấu nướng chỉ đáng 5 điểm của cô.

Phó Điềm Điềm nỗ lực bỏ qua tất cả âm thanh ồn ào bên cạnh, khụ một chút: “Anh đang ăn cơm?”

“Ở trên máy bay có ăn một ít, còn em thì sao, bữa tối ăn gì?”

“Em chưa có ăn.” Vì hoàn thành nhiệm vụ, Phó Điềm Điềm chỉ có thể nói dối. “Bảo mẫu không có ở đây, chỉ có thể chịu đói.”

“Em thật là…” Âm thanh Thẩm Thời Khanh để lộ sự bất đắc dĩ. “Em muốn ăn cái gì? Anh nấu cơm.”

Dưới đài lại vang lên tiếng thét, so với lần trước chỉ có điên cuồng hơn mà thôi. Cái loại này cẩu lương, hãy mang đến cho ta mười cân!

MC nữ khoa trương: “Trời ạ, tôi muốn thành chanh tinh, tại sao tôi không có bạn trai.”

MC nam nói: “Chớ vương vấn bạn trai của người ta.”

MC nữ đập hắn: “Cậu lo học theo đi.”

MC nam vô tội: “Nấu cơm cũng chưa quan trọng đến vậy đâu, đầu tiên, tôi phải học âm thanh của nam thần đã, như thế mới kiếm được bạn gái, có bạn gái mới có thể nấu cơm cho cô ấy, vấn đề hiện tại, giọng nói nam thần tôi phải học như thế nào kìa…”

MC nữ: “Học khẩu kỹ?”

Một người MC khác nói: “Không không không, học nam thần âm nhưng không có bộ mặt của nam thần chẳng bằng bỏ đi, cậu như thế là phải sửa toàn bộ làm lại đấy.”

“Đau lòng mà.”

Mấy người chủ trì trêu chọc một hồi, Phó Điềm Điềm đã giải thích xong tình trạng bên đây của mình cho bên kia.


Người dẫn chương trình bảo A Bạch chào hỏi mọi người trong chương trình một cái.

Thẩm Thời Khanh: “Chào mọi người, tôi là bạn trai Điềm Điềm, nhờ mọi người chiếu cố Điềm Điềm.”

Phía dưới lập tức có fans hét đến khàn cả giọng: “A Bạch!”

“Được!”

“Chúng ta chiếu cố tốt Điềm Điềm.”

Phó Điềm Điềm bị mọi người nói đến đỏ mặt, không cho hắn cơ hội nói nhiều thêm, lập tức cúp điện thoại.

Người dẫn chương trình chưa đã thèm: “Nhìn thấy đến tôi cũng muốn yêu đương.”

# Phó Điềm Điềm tại hiện trường gọi điện cho bạn trai # không lâu liền trèo lên hotsearch, có người hâm mộ ghi lại một đoạn video thả lên mạng, cặp đôi thời đại Bạch Điềm trao nhau tình cảm.

Mẹ của Điềm Điềm

Điềm Điềm hôm nay tự phát sao

Điềm gia tiểu nương tử

Chanh tròn lại tròn: @ “Lá cây không vàng”đại đại, tài liệu mới, nhanh đổi mới nào.

….

Vương tỷ và Tiểu Lâm mỗi người cầm một cái di động, xem đến lâng lâng. Có cái danh tiếng của Thẩm Thời Khanh, về sau họ cũng có thêm hậu thuẫn nha.

Quay xong chương trình đã là 9 giờ, Ninh Song Song trực tiếp bay về Bắc Kinh, Phó Điềm Điềm đi về khách sạn.

Cô cũng không biết mình đang trốn tránh cái gì, chỉ là cảm thấy tình yêu mà bản thân vốn kiên định như mặt đất lại đột nhiên mọc cánh bay lên, bay đến một độ cao khiến cô sợ hãi, làm cô luôn có cảm giác sẽ ngã xuống.

Phó Điềm Điềm từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn. Cô trải qua cảnh bị cha mẹ vứt bỏ, chính mắt nhìn thấy cái chết của em trai mình, trừ bỏ khoảng khắc có thể nắm chắc cái gì đó trong tay, cô rất khó tin tưởng những thứ khác.

Tựa như người đại diện của cô, rất nhiều người bảo với cô, Vương tỷ không đủ thủ đoạn, không xứng với cô, nên đổi người đại diện, nhưng cô vẫn không đổi, trừ chuyện tình cảm ra, cô cũng biết, cô không cần một người có thủ đoạn cường ngạnh, có thể khống chế người, Vương tỷ vừa hay lại thích hợp với cô.

Cô cảm thấy A Bạch cũng rất thích hợp với mình, chính vào khoảng khắc A Bạch biến thành Thẩm Thời Khanh, chuyện này làm cho cô bất an, sợ hãi, không có cách nào đối mặt.

Phó Điềm Điềm tắt di động, tối hôm qua mất ngủ, hôm nay lại bôn ba cả một ngày, bây giờ đầu óc cực kì mệt mỏi, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lời tác giả: Chương sau nam chủ lên sàn, bảo đảm soái.

Cảm tạ mọi người đã duy trì tình cảm đối với ta, ta sẽ tiếp tục nỗ lực.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.