Đọc truyện Nhặt Được Con Trai Hờ Trong Đống Rác – Chương 7Một Ngày Của Tiểu Ái
Bùi Ứng Triết ngồi cạnh giường cả đêm không dám chợp mắt, chờ ba ba hết sốt mới ngủ chốc lát, lúc tỉnh dậy đã chín giờ rưỡi. Vừa mở mắt liền phát hiện mình đang ôm một người, còn giống như bạch tuộc quấn cả tay lẫn chân lên người đối phương, thật quá mất hình tượng.
Lượm Ve Chai co quắp trong ngực hắn, chớp mắt nhìn hắn chằm chằm: “Ông chủ lớn, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi! Có phải anh tưởng tôi là Gấu Gấu không vậy? Trước kia bé cưng chỉ thích kẹp gấu nhỏ đi ngủ như vậy thôi.”
Anh mới không giống gấu nhỏ đâu, gấu nhỏ người ta vừa mềm vừa êm đâu có như anh, chỗ này xương, chỗ kia cũng xương, ôm chẳng thoải mái tí nào.
Mặt Bùi Ứng Triết nóng lên, tâm hoảng ý loạn đẩy phắt y ra. Lượm Ve Chai cũng không giận mà nhảy ngay xuống giường, cứ thế để chân trần chạy ra ngoài.
Bùi Ứng Triết ở phía sau gọi y: “Ai, anh đi đâu vậy!”
Lượm Ve Chai líu lo trả lời hắn như sơn ca đang hát: “Tôi muốn xi xi! Anh ôm tôi chặt như vậy làm tôi không dám đi xi xi! Mót chết tôi rồi!” Một giây sau liền truyền đến tiếng nước chảy róc rách, xem ra là rất gấp.
Lúc mới gặp y Bùi Ứng Triết còn tức giận trong lòng, cho y cái tên kia vốn chỉ nói đùa mà thôi, không ngờ Lượm Ve Chai liền ngây ngô nhận lấy. Cũng may vẫn còn cơ hội sửa chữa……
Lượm Ve Chai làm xong đại sự đi ra chợt nghe thấy Bùi Ứng Triết gọi y: “Tiểu Ái, anh qua đây.”
Lượm Ve Chai tỏ vẻ nghi hoặc chỉ vào mũi mình: “Ông chủ lớn, anh đang gọi tôi à?”
Bùi Ứng Triết nhẹ gật đầu: “Trong phòng này còn ai khác nữa sao?”
Lượm Ve Chai mím môi một cái, bộ dạng như muốn nói mà không dám: “Tôi là Ai, không thể gọi là Tiểu Ai.”
Bùi Ứng Triết không hiểu y có ý gì: “Sao lại không thể?”
Lượm Ve Chai sốt ruột muốn chết, ông chủ thường ngày thông minh lanh lợi thế mà sao ngay cả chuyện này cũng không biết chứ! Y nghiêm túc ghé vào tai ông chủ lớn, che miệng thì thầm nói cho hắn biết: “Đồ ngốc! Anh không thể nói một người đàn ông nhỏ được! Tôi tuyệt đối không nhỏ!”
“……” Bùi Ứng Triết chẳng còn gì để nói, vừa bực mình vừa buồn cười. Người này ngốc chỗ nào chứ, còn biết mắng hắn đồ ngốc, rõ ràng thông minh lắm mà.
Hắn nghĩ ngợi rồi kiên nhẫn giải thích với cha mình: “Chữ “Tiểu” này khi đặt tên không phải nói người này nhỏ mà là thể hiện sự thân mật gần gũi. Tôi thích anh nên mới gọi anh là Tiểu Ái.”
Lượm Ve Chai khựng lại nhìn hắn, cũng chẳng biết có nghe hiểu hay không mà lát sau y bỗng nhiên nói: “Vậy tôi cũng có thể sao? Gọi ông chủ lớn không gần gũi chút nào! Tôi cũng muốn thân thiết với anh, tôi thích anh, tôi muốn gọi anh là ông chủ nhỏ!”
“…… Có thể.” Bùi Ứng Triết choáng: Khả năng suy từ một ra ba này thật quá mạnh, mới vài phút đã cho hắn xuống cấp. Nhưng mà không sao, sau này còn phải sửa lại. Thế là hắn chính thức tuyên bố: “Vậy sau này tên anh là Bùi Tiểu Ái.”
Bùi Tiểu Ái lại đưa ra ý kiến mới: “Bùi là cái gì?”
“Bùi là họ của tôi, tên này do tôi đặt nên đương nhiên phải lấy cả họ tôi!” Bùi Ứng Triết nói hết sức bá đạo.
Bùi Tiểu Ái ồ một tiếng rồi vui vẻ chấp nhận quyết định này.
Kỳ thật còn một câu mà Bùi Ứng Triết không nói ra. Hắn muốn nói: Ba ba, chúng ta có chung một họ, sau này vĩnh viễn là người một nhà.
***
Sau khi rời giường, Bùi Tiểu Ái liền thu dọn chuẩn bị ra cửa. Bùi Ứng Triết hỏi y đi đâu, y nói muốn đi tìm gấu nhỏ. Bùi Ứng Triết biết không khuyên nổi nên đành phải đòi đi cùng với y.
Bùi Tiểu Ái khoác túi rượu mạnh Trung Quốc đỏ chót lên vai: “Không được. Tôi đi tìm gấu nhỏ còn anh đi tìm bé cưng. Anh đi theo tôi tìm gấu nhỏ thì sẽ không tìm được bé cưng nữa, không được đâu.”
Nhìn xem, chỗ không nên ngốc thì tuyệt đối không ngốc, còn thông minh là đằng khác.
Bùi Ứng Triết hai mắt tối sầm, bắt đầu nói hươu nói vượn: “Chẳng phải tôi rất lợi hại sao? Tôi đã phái rất nhiều người đi tìm bé cưng cho anh, vậy là đủ rồi. Hai người chúng ta đi chung có phải sẽ tìm được gấu nhỏ nhanh hơn không nào?”
Bùi Tiểu Ái: “Rất nhiều người là mấy người?”
Bùi Ứng Triết: “Rất nhiều rất nhiều, hai mươi mấy người.”
Bùi Tiểu Ái: “Hai mươi mấy người?”
Bùi Ứng Triết: “Hơn tám chục người!”
Bùi Tiểu Ái: “Vậy thì được! Anh phải theo sát tôi đó, nếu không lại bị chó lớn tha đi mất!”
Bùi Ứng Triết: “……” Chó nào mà lớn dữ vậy, là khủng long thì có.
Hai người cùng nhau ra ngoài.
Bùi Tiểu Ái rất vui, mấy ngày nay luôn là ông chủ lớn dẫn y từ ngoài đường về nhà, hôm nay đến lượt y dẫn ông chủ lớn ra ngoài! Không đúng, phải gọi là ông chủ nhỏ. Hắc hắc.
Bùi Tiểu Ái khoác túi rượu mạnh Trung Quốc trống rỗng mà thấy như đang gánh vác trách nhiệm nặng nề, sắc mặt bất giác trở nên nghiêm túc nhưng lời nói lại chẳng hề nghiêm túc: “Đều tại anh sáng nay ôm tôi không cho tôi xi xi, không xi xi thì không thể rời giường, không rời giường thì không được ăn điểm tâm, không ăn điểm tâm thì tôi sẽ……”
Bùi Ứng Triết nghe y cứ mãi xi xi thì thẹn đến mặt đỏ rần: “Hay là chúng ta ăn xong lại đi tiếp nhé?”
Bùi Tiểu Ái kéo tay hắn nói với vẻ thần bí: “Tôi dẫn anh đi ăn cơm trưa!”
Một tiếng sau, hai người họ đứng trước cổng trường trung học. Đúng lúc học sinh tan học ra ăn cơm, cách đó không xa có mấy xe bán quà vặt.
Bùi Tiểu Ái lén lút kéo Bùi Ứng Triết đến góc tường rồi chỉ vào một cái thùng rác bên kia đường: “Thấy cái thùng to màu xanh kia không? Họ sẽ ném đồ ăn thừa vào đó.”
Vừa nói xong y liền chạy ra ngoài, lát sau mang về một cái túi ni lông, bên trong là một hộp cơm loại xài một lần. Bùi Tiểu Ái mở hộp cơm ra, trong đó còn gần nửa hộp sủi cảo chiên, y nghiêm túc chọn một cái đẹp nhất cho ông chủ nhỏ ăn.
Bùi Ứng Triết há miệng ngậm sủi cảo rồi hỏi y: “Tiểu Ái, anh muốn ăn gì?”
Bùi Tiểu Ái chỉ về hướng đối diện: “Bánh bao thịt to, thơm quá! Tôi còn chưa được nếm thử đâu! Ông chủ nhỏ, anh thích ăn gì?”
Ánh mắt Bùi Ứng Triết có chút xót xa: “Vậy để tôi đi xem có gì ăn không.”
Bùi Tiểu Ái ở phía sau gọi hắn: “Không phải! Không phải thấy cái gì là có cái đó đâu……”
Bùi Ứng Triết đến cạnh xe bán bánh bao đưa tiền cho một học sinh mời cậu bé ăn trưa, sau đó nhờ mua thêm một phần bánh bao ném vào thùng rác bên cạnh.
Chốc lát sau, Bùi Ứng Triết cầm về một túi bánh bao thịt to, Bùi Tiểu Ái hâm mộ đến nỗi mắt sắp lồi ra: “Anh anh anh anh! Sao anh có thể nhặt được bánh bao thịt to vậy! Nhiều như vậy! Nhiều như vậy! Còn chưa ăn nữa!”
Bùi Ứng Triết lấy ra một cái, cầm trên tay còn rất nóng: “Ăn không?”
Nước miếng của Bùi Tiểu Ái sắp chảy đến nơi, nhìn mỡ tứa ra trên chóp bánh bao làm vỏ bánh chuyển thành màu vàng nhạt, rốt cuộc chịu nhục thốt ra một chữ: “Ăn……” Sao y nhặt rác cũng thua ông chủ nhỏ cơ chứ, thật là mất mặt!
Hai người ngồi xổm ở ven đường ăn bánh bao, hơi nóng bốc lên, gió lạnh thổi tới, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Bùi Ứng Triết lâu rồi chưa ăn hàng ngoài đường, vừa ăn vừa quay đầu hỏi cha hắn: “Ngon không?”
Tướng ăn của Bùi Tiểu Ái vẫn hung mãnh như trước, cái miệng này không rảnh để ý đến hắn, chỉ dùng sức gật đầu rồi lại gật đầu.
***
Buổi chiều hai người vừa đi vừa tìm, còn đi ngang qua khu biệt thự hôm nọ. Bùi Tiểu Ái vừa tức giận vừa ủy khuất chỉ vào dãy lầu màu trắng: “Chính là mấy con chó lớn trong này đã cắn gấu của tôi! Còn cắn…… Dù sao cũng cắn gấu của tôi!”
Lúc đầu y muốn nói còn cắn mông mình nhưng chuyện này quá mất mặt nên nói nửa chừng lại thôi.
Rất khéo và cũng rất không khéo là tòa nhà này thuộc về gia đình Bùi Ứng Triết…… Bùi Ứng Triết dẫn y vào, Bùi Tiểu Ái không muốn đi chút nào nhưng lại không dám nói.
Hai con chó kia đang ngồi ở cổng, Bùi Tiểu Ái đã đổi cách ăn mặc nên chó lớn không hung dữ với y nữa mà chỉ nhìn một cái rồi tự chơi đùa.
Bùi Tiểu Ái túm áo Bùi Ứng Triết trốn sau lưng hắn căm tức nhìn hai con chó, ngàn vạn lời muốn nói chỉ gom thành một chữ: “Hừ!”
Khi về đến nhà thì đêm đã khuya, hôm nay vẫn không tìm được Gấu Gấu.
Trong khi Bùi Tiểu Ái ngâm tắm thì Bùi Ứng Triết ngồi trên ghế sa lon nghỉ ngơi chốc lát. Suốt đêm qua hắn bận rộn chăm sóc ba ba đến rạng sáng mới ngủ thiếp đi, hôm nay lại ở ngoài đường lục lọi tìm tòi cả ngày nên mệt ngất ngư, vô tình ngủ quên mất.
Lúc tỉnh lại phát hiện trên người đắp một cái khăn tắm lớn, Bùi Tiểu Ái ngồi trên tấm thảm bên chân nhìn hắn, chắc hẳn y xem khăn tắm là chăn mền.
Bùi Tiểu Ái vẫn luôn đợi hắn tỉnh, nóng lòng bò tới, hai cánh tay khoác lên đầu gối của hắn: “Ông chủ nhỏ, hơn tám chục người kia đã tìm được bé cưng chưa?”
Bùi Ứng Triết nhân lúc đang buồn ngủ hỏi y: “Nếu tìm được bé cưng thì anh muốn nói gì với bé ấy?”
Bùi Tiểu Ái giật mình, vẻ mặt nhất thời có chút mờ mịt như chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Y ngồi phịch trên thảm gục đầu xuống, ánh mắt ảm đạm.
Qua rất lâu, lâu đến nỗi Bùi Ứng Triết tưởng y sẽ không trả lời câu hỏi này thì mới nghe thấy giọng nói ỉu xìu của cha hắn: “Tôi, tôi sẽ hỏi bé ấy có còn nhớ đến tôi không.”