Đọc truyện Nhặt Được Con Trai Hờ Trong Đống Rác – Chương 26: Ba Ba Nỡ Bỏ Lại Con Sao
Buổi sáng Bùi Ứng Triết tỉnh dậy thì ba ba vẫn đang ngủ say sưa, xem cánh tay hắn như gối đầu, nước miếng chảy dầm dề. Bùi Ứng Triết lấy tay kia bịt mũi y, Bùi Tiểu Ái vặn qua vặn lại giãy dụa một hồi, lát sau không thở được nên há miệng ra. Bùi Ứng Triết lại bịt miệng y, Bùi Tiểu Ái giống như heo con rên hừ hừ, cuối cùng tỉnh giấc.
Bùi Ứng Triết lập tức rút tay lại rồi thúc giục: “Mau dậy thôi.”
Bùi Tiểu Ái dụi mắt: “Bé cưng……”
Bùi Ứng Triết hóp lưng như mèo bò xuống giường: “Mau xuống giường đi, hôm nay con muốn về nhà.”
Bùi Tiểu Ái ngẩn ngơ tựa như không hiểu hai chữ này có nghĩa gì, mờ mịt lặp lại lần nữa: “…… Về nhà?”
“Chẳng phải ba ba bảo con về nhà tìm mẹ sao, con quyết định nghe lời ba ba, hôm nay sẽ về.” Bùi Ứng Triết ngẩng đầu nhìn y, rất chân thành hỏi từng chữ, “Ba ba có muốn tiễn con không?”
Bùi Tiểu Ái hoảng hốt gật đầu rồi lại lắc đầu như trống bỏi, vành mắt liền đỏ lên.
Khi hai người bỏ nhà đi không mang theo gì nên lần này trở về thu dọn cũng đơn giản. Ăn cơm trưa xong, Bùi Ứng Triết từ biệt ông chủ Tiểu Vương rồi về nhà.
Bùi Tiểu Ái ôm túi đựng rượu mạnh của mình, Bùi Ứng Triết bước ra cửa tiệm, y liền bước theo. Bùi Ứng Triết đi một bước, y cũng đi một bước. Bùi Ứng Triết dừng lại, y cũng dừng lại.
Đã nói không tiễn nhưng cuối cùng vẫn tiễn.
Bùi Tiểu Ái đuổi theo nhét tay mình vào lòng bàn tay Bùi Ứng Triết rồi nắm chặt. Cứ thế đi theo hắn, trên đường đi không nói lời nào.
Thật ra từ tiệm mì của Tiểu Vương đến dinh thự Bùi gia rất xa, phải đi suốt cả buổi chiều, nhưng Bùi Tiểu Ái lại cảm thấy thời gian như ngựa chạy tên bay, chỉ trong chớp mắt họ đã đứng trước một tòa nhà cao hơn và to hơn cả nhà ông chủ nhỏ. Y không biết mười phút trước mình đã vào hoa viên Bùi gia rồi.
Bùi Tiểu Ái ngẩng đầu thấy mẹ ông chủ nhỏ đứng chờ trên thềm, bà mặc váy lụa dài màu tím thẫm, nắng chiều khiến cả người bà tỏa ra ánh sáng lung linh như trên bảng hiệu quảng cáo.
Bùi Ứng Triết chẳng chút do dự buông tay ra: “Vậy con về đây, ba ba.” Sau đó hắn đi đến bậc thềm mà không hề quay đầu lại.
Lòng bàn tay Bùi Tiểu Ái lập tức trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng theo, y ngây ngốc nhìn bóng dáng bé cưng biến mất sau cánh cửa gỗ nặng nề, giờ mới chợt nhận ra đây có lẽ là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Cửa sập lại một tiếng, sau này y không còn bé cưng nữa rồi.
***
Bùi Ứng Triết không định vào nhà mà chỉ đứng ở cửa: “Mẹ thấy chưa, ngay cả câu giữ con lại mà anh ấy cũng không biết nói, có phải là ngốc lắm không.”
Bùi phu nhân nắm tay hắn không biết nói gì, bà sợ những lời chỉ trích từ miệng con trai mình sẽ khiến bà xấu hổ vô cùng.
“Mọi người đều biết anh ấy ngốc, chỉ có mình con là không biết, còn tưởng anh ấy thật sự đã bán con lấy tiền nữa.” Bùi Ứng Triết cười với vẻ bất đắc dĩ, “Lúc nhỏ con không hề thấy anh ấy ngốc, còn nghĩ anh ấy là người lợi hại nhất thế giới.”
“Mẹ biết không, có lần tụi con phát hiện một quán cơm sau khi đóng quán sẽ đổ hết thức ăn thừa vào thùng rác ở cửa sau. Có một thời gian rất dài tụi con đều tới đó tìm đồ ăn. Về sau chẳng hiểu sao ba ba không cho con đi chung nữa mà một mình tới đó đem cơm về cho con ăn. Mãi sau này con mới biết được có một bầy chó hoang từ đâu kéo tới, vì con mà ngày nào anh ấy cũng giành giật miếng ăn với bầy chó hoang kia.”
“Đến khi con lớn hơn, quần ngắn đi làm cổ chân bị lạnh, ban đêm nằm trên giường ba ba đều nhét chân con vào ngực ủ ấm. Nhưng quần áo không phải cứ muốn nhặt là có thể nhặt được, anh ấy không bao giờ hỏi xin đồ người khác, chỉ có lần đó anh ấy tìm tới nhà đầu ngõ hỏi người ta có quần cũ nào muốn bỏ hay không, quần rách cũng được. Người kia tốt bụng cho anh ấy một cái quần thể thao, còn dạy anh ấy dùng kim khâu. Anh ấy nối dài ống quần, con cao thêm chút nào thì lại nối ống quần thêm chừng nấy, như vậy có thể mặc rất lâu. Lần đầu tiên anh ấy dùng kim khâu nên tay bị đâm thủng mấy lỗ, trên quần đều dính vết máu. Khi đó đã vào thu mà anh ấy vẫn mặc quần mỏng rách bươm. Thật ra chiếc quần thể thao kia rất dài, anh ấy mặc cũng vừa nhưng anh ấy lại muốn nhường cho con mặc.”
“Vì anh ấy quá tốt nên con chưa bao giờ cảm thấy anh ấy ngốc, một lần cũng không có.”
“Mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi, chuyện này không phải lỗi của mẹ, cũng không phải lỗi của ba ba. Năm đó vì con lạc đường khiến mọi người lo lắng, cũng là con không từ mà biệt để một mình ba ba tìm con bao nhiêu năm nay.”
“Nói cho cùng vẫn là lỗi của con, sau này con sẽ bù đắp lại.” Bùi Ứng Triết cúi người ôm mẹ mình, “Mẹ yên tâm đi, mẹ sẽ không mất con nữa đâu.”
***
Bùi Ứng Triết mở cửa trông thấy ba ba đứng lặng lẽ ngoài cổng. Hắn đã dặn tài xế theo sát ba ba, chờ nói chuyện xong sẽ tìm tới, không ngờ ba ba vẫn chưa đi.
Bùi Ứng Triết lạnh mặt: “Sao ba ba còn ở đây?”
Nãy giờ Bùi Tiểu Ái vẫn ngửa đầu nhìn cánh cửa trên bậc thềm nên cổ mỏi nhừ, thấy bé cưng mở cửa ra thì ánh mắt y lập tức sáng lên, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy câu này……
Bùi Tiểu Ái mím môi lui lại rồi xoay người đi dọc đại lộ, cả người như bị hút cạn hồn phách, loạng choạng lảo đảo có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Bàn tay xuôi theo bên người Bùi Ứng Triết siết lại thành quyền, cố gắng lắm mới không vội vàng đuổi theo.
Mỗi khi Lượm Ve Chai đi một bước đều muốn quay đầu nhìn bé cưng, nhưng y sợ mình nhìn nhiều sẽ không nỡ đi nữa. Y cứ thế gồng mình đi thật xa, xa tới mức y nghĩ không nhìn thấy bé cưng nữa mới dám ngoái đầu lại.
Bé cưng biến thành một chấm đen nho nhỏ, thật sự không thấy được.
Trời đổ mưa phùn, Lượm Ve Chai kéo lê túi đựng rượu mạnh lang thang vô định trên đường. Trời tối thì phải về nhà, nhưng túp lều nhỏ của y đã không còn nữa. Y nhớ khi bé cưng còn là ông chủ nhỏ từng nói nhà là nơi mình sống chung với người thân yêu. Hiện giờ y không có bé cưng nên y không có nhà nữa.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Lượm Ve Chai ôm túi đựng gấu nhỏ vào ngực che chở, trong lòng hoang vu trống trải, cũng không phát hiện có người vẫn luôn yên lặng đi theo mình.
Một lát sau cả người ướt đẫm thì y mới nhớ ra phải tìm chỗ tránh mưa. Y chạy vào một trạm xe buýt, không dám đứng bên trong mà chỉ dám đứng ngoài rìa, nước mưa trên mái hiên tí tách rơi xuống vai y.
Lượm Ve Chai ngẩng đầu thấy bên kia đường…… có người rất giống bé cưng! Y dụi mắt, người kia vẫn đứng đó, y lại dụi mắt thêm lần nữa, đúng là bé cưng rồi!
Y không hề nghĩ ngợi gì mà lập tức co chân lao vào màn mưa, mấy chiếc xe đang chạy tới bị y làm giật mình, trong lúc nhất thời tiếng thắng xe và tiếng còi vang lên khắp phía. Lượm Ve Chai cũng chẳng biết sợ là gì, bất chấp tất cả lao tới đứng trước mặt Bùi Ứng Triết, sau đó đưa tay ôm chầm cổ hắn kiễng chân hôn lên.
Lần này đến lượt Bùi Ứng Triết đờ đẫn, hắn chưa kịp hoàn hồn sau khi ba ba chạy băng qua đường nguy hiểm thì đã bị xô ra sau một bước, suýt nữa không thể đứng vững.
Nụ hôn này chỉ kéo dài hai giây ngắn ngủi, Bùi Tiểu Ái lui lại rồi che miệng định chạy về chỗ cũ. Bùi Ứng Triết đời nào chịu thả y đi, nắm chặt cổ tay kéo người lại rồi ôm mặt y hôn thật sâu.
Bùi Tiểu Ái rất ngốc, lúc hôn còn mở to hai mắt. Nước mưa trên mặt Bùi Ứng Triết rơi xuống lông mi của y rồi chảy vào mắt cay xót khiến y buộc lòng phải nhắm mắt lại.
Bé cưng lại hút cạn không khí của y rồi…… Bùi Tiểu Ái bị hôn đến chóng mặt, một giây sau cảm giác được bé cưng ôm y vào lòng, hơi thở ấm nóng phả vào tai y.
Bùi Ứng Triết tựa cằm lên vai y: “Ba ba thật sự không cần con nữa sao? Ba ba nỡ rời xa con thật sao?”
Bùi Tiểu Ái gật đầu rồi lại lắc đầu, vành mắt đỏ lên. Trên mặt hai người đều ướt đẫm nước mưa như vừa khóc xong.
Bùi Ứng Triết vuốt ve sau gáy y: “Đừng gật đầu với lắc đầu nữa, ba ba nói gì đi.”
Bùi Tiểu Ái chỉ cảm thấy Bùi Ứng Triết ôm mình chặt đến nỗi sắp vỡ vụn, rất lâu sau mới lí nhí thốt ra mấy chữ: “Ba ba không muốn bé cưng đi đâu hết.”
Bùi Ứng Triết như trút được gánh nặng, khẽ thở phào một hơi rồi bọc y vào áo khoác rộng của mình, cúi đầu hôn một cái lên xoáy tóc của y: “Ba ba, muốn nghe ba ba nói câu thật lòng đúng là không dễ chút nào.”