Đọc truyện Nhặt Được Con Trai Hờ Trong Đống Rác – Chương 15Tôi Có Thể Làm Gì
Năm sáu giờ sáng Bùi Tiểu Ái đã tỉnh giấc. Trước kia ở lều nhỏ luôn ngủ không ngon, mùa đông thì bị lạnh tỉnh, mùa hè lại bị nóng tỉnh. Bây giờ ở nhà ông chủ nhỏ không phải nóng tỉnh không phải lạnh tỉnh mà là…… bị ôm tỉnh.
Mỗi ngày vừa mở mắt ra đã thấy mặt ông chủ nhỏ kề sát, chóp mũi đụng cả vào tai y. Bùi Tiểu Ái mặt không biến sắc tim không đập, y chẳng có khái niệm về đẹp xấu, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú này của ông chủ nhỏ cũng không thấy có gì đẹp.
Bùi Tiểu Ái không dám nhúc nhích vì sợ làm ông chủ nhỏ thức giấc, y nghe tiếng chim hót ríu rít ngoài cửa sổ lại bắt đầu rầu rĩ. Giường trong nhà ông chủ nhỏ mềm như vậy, thoải mái như vậy, nếu ngủ lâu rồi thân thể sẽ quen mềm mại, quay về nằm trên ván gỗ cứng không ngủ được thì làm sao bây giờ?
Y thở dài u sầu, ông chủ nhỏ cựa quậy rồi đưa tay ôm chặt y vào ngực. Bùi Tiểu Ái bị hắn kéo về trong chăn, một lát sau lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Lần sau tỉnh lại là do bị tức bụng muốn xi xi. Còn ông chủ nhỏ đã ra ngoài, Bùi Tiểu Ái biết hắn đang đi tìm bé cưng.
Thật ra y cũng muốn đi chung nhưng ông chủ nhỏ nói lỡ đâu bé cưng lần theo địa chỉ tìm đến, dù sao cũng phải có người chờ ở nhà. Bùi Tiểu Ái hỏi bé cưng biết tự tìm tới sao? Bùi Ứng Triết nói hắn đã dán thông báo tìm người khắp thành phố, chắc chắn không có vấn đề gì.
Thông báo tìm người? Bùi Tiểu Ái nghĩ bé cưng đã đi học biết chữ nên nhất định sẽ hiểu, trong lòng vừa tự hào vừa hụt hẫng. Y cũng bắt đầu học viết chữ nhưng chỉ mới viết được một, hai, ba thôi.
Bùi Tiểu Ái xi xi xong thì tự đánh răng rửa mặt, kem đánh răng ông chủ nhỏ đã lấy sẵn cho y. Lần đầu tiên y dùng kem đánh răng liền bị dọa sợ, ùng ục phun bong bóng còn tưởng mình biến thành cá nên giật mình, kem đánh răng còn lại trong miệng và nước mắt thi nhau chảy xuống…… Nhưng giờ y đã biết đánh răng rồi, là ông chủ nhỏ dạy cho y.
Bùi Tiểu Ái ở nhà ông chủ nhỏ mấy ngày, suốt ngày ăn của hắn mặc đồ của hắn ngủ trên giường hắn, trong lòng Bùi Tiểu Ái không khỏi băn khoăn. Mặc dù y ngốc nhưng cũng biết những thứ này đều phải mua bằng tiền, y dùng đồ của ông chủ nhỏ thì nên trả tiền lại cho ông chủ nhỏ.
Nhưng y không có tiền, y chỉ biết lượm ve chai thôi.
Bùi Tiểu Ái suy nghĩ rồi quyết định giúp ông chủ nhỏ quản lý thùng rác. Y xuống lầu đi đến cạnh thùng rác, lui sang một bên bắt đầu cởi quần áo. Áo ngủ sạch sẽ như vậy không thể làm bẩn được. Kỳ thật y vẫn nghĩ không ra tại sao còn có quần áo chuyên mặc đi ngủ nữa chứ? Bộ đồ này cũng phải mặc ngủ sao?
Trong thùng rác có chút đồ ăn thừa đêm qua sót lại, Bùi Tiểu Ái cảm thấy vứt đi thật tiếc nên vớt hết ra khỏi đống nước canh ướt sũng.
Dì Dương đang định ra sân phơi chăn mền, không ngờ vừa ra khỏi cửa thì bắt gặp y đang trần trùng trục chui đầu vào thùng rác nhặt đồ ăn…… Dì Dương từng nghe nói thiếu gia đem về một người ngốc nghếch nhưng không ngờ lại ngốc đến mức đó.
Bùi Tiểu Ái bị dì Dương bắt về mặc quần áo tử tế rồi ấn xuống ghế ăn điểm tâm. Bữa ăn được làm theo chế độ dinh dưỡng do bác sĩ yêu cầu, đựng trong từng chén nhỏ rất tỉ mỉ. Bùi Tiểu Ái không nỡ ăn, cảm thấy những thứ này có vẻ rất đắt nhưng y lại không có tiền.
***
Buổi chiều có người đến dạy y học, vẫn là một hai ba bốn năm, bốn và năm hôm qua y đã học xong, vốn định dạy sáu bảy tám chín mười, Bùi Tiểu Ái nghĩ ngợi rồi nói muốn học viết tên mình.
Ba chữ này nói khó không khó, nói dễ thật ra cũng không dễ, Bùi Tiểu Ái học nửa ngày vẫn chẳng nhớ nổi nét ngang, trên giấy viết đầy Bùi Tiểu Thụ, cuối cùng thầy giáo vỗ vai y bảo tan học trước đã, ngày mai học tiếp.
Bùi Tiểu Ái rất phiền muộn, viết chữ sao lại khó như vậy, khi bé cưng học viết chữ cũng thế sao? Nhưng bé cưng của y là bé cưng thông minh nhất thế giới, ngay cả nhặt rác cũng học nhanh thế cơ mà.
Y buồn rầu đi quanh vườn, trông thấy một thanh niên đang cầm kéo to đứng dưới tàng cây cắt lá. Bùi Tiểu Ái đi qua, người kia quay đầu nhìn y chằm chằm: “Anh là ai?”
Đây là lần đầu tiên Bùi Tiểu Ái bị người ta hỏi câu này, trước kia ai thấy cách ăn mặc của y đều biết y lượm ve chai nên y không cần tự giới thiệu. Hơn nữa bây giờ y đã có tên rồi.
Bùi Tiểu Ái có chút khẩn trương, đây là lần đầu y nói cho người khác biết tên của mình: “Tôi, tôi tên là Tiểu Ái.”
“Tôi tên Toán Đầu, là thợ tỉa cây ở đây.” Toán Đầu liếc nhìn y, “Tôi chưa gặp anh bao giờ, anh cũng được Bùi tổng nhặt về à?”
…… Cũng? Bùi Tiểu Ái khẽ gật đầu, thì ra ông chủ nhỏ thường xuyên nhặt người về.
“Vậy anh cũng là ăn mày sao?” Toán Đầu cắt xong một cái cây liền ném kéo đi rồi níu y ngồi xuống bãi cỏ.
“Tôi không phải ăn mày, tôi không ăn xin. Tôi chỉ lượm ve chai thôi.”
Toán Đầu cười: “Thôi đi, ăn xin cũng đâu phải chuyện gì mất mặt, trước kia tôi cũng ăn xin mà! Còn có dì Dương và chú Hồng lau xe kia nữa, trước kia chúng tôi đều là ăn xin ngoài đường. Sau này Bùi tổng đem chúng tôi về, dạy chúng tôi làm việc để tự kiếm tiền nuôi mình.”
Trước đây Bùi Tiểu Ái nghĩ rất lâu, vì sao ông chủ nhỏ lại nhặt y về nhà? Lần này y mới hiểu ông chủ nhỏ thích nhặt người cơ nhỡ về nhà, đây là một sở thích. Y cũng cười với Toán Đầu: “Ừ, anh ấy tốt lắm.”
“Chứ sao, Bùi tổng của chúng ta là người tốt siêu cấp mà!” Toán Đầu đột nhiên hạ giọng, thần bí ghé vào tai y nói, “Chỉ có một điểm không tốt thôi, nghe nói anh ấy thích đàn ông.”
Lời này Bùi Tiểu Ái nghe không hiểu, tại sao thích còn phân biệt tốt và không tốt nữa chứ? Tại sao thích đàn ông thì không tốt? Vậy y thích bánh bao thịt to là tốt hay không tốt?
Toán Đầu thấy y mờ mịt chớp chớp đôi mắt tròn xoe thì đột nhiên nắm cằm Bùi Tiểu Ái ngắm kỹ mặt y: “Mặt mũi đen thui, lúc nãy chưa nhận ra dung mạo anh cũng không tệ lắm. Tôi bảo này, anh nhớ cẩn thận một chút, lỡ Bùi tổng có khẩu vị đặc biệt nên thích kiểu đen thui như anh thì sao! Hồi xưa tôi còn tưởng Bùi tổng thích nhan sắc của tôi nữa kìa……”
Bùi Tiểu Ái nhỏ giọng ngắt lời hắn: “Toán Đầu, nhan sắc là gì?”
“Nhan sắc chính là gương mặt, là dáng dấp xinh đẹp đó!” Toán Đầu lưu manh vô lại xoa mặt y, “À phải, Bùi tổng sắp xếp cho anh làm việc gì?”
Lời này đâm trúng chỗ đau của Bùi Tiểu Ái, cả ngày nay y đang rầu rĩ, thứ nhất y không có tiền, thứ hai chẳng có bản lĩnh gì, ông chủ nhỏ đối tốt với y nhưng y lại không biết mình có thể làm được gì cho ông chủ nhỏ.
Cùng được nhặt về mà sao Toán Đầu lợi hại như vậy, hắn còn biết cầm kéo to cắt cành cây nữa! Bùi Tiểu Ái không vui, nhưng y không biết tại sao mình lại không vui.
Y cũng phải biết chút gì đó chứ nhỉ?
“Tôi, tôi…… tôi và ông chủ nhỏ cùng tắm rửa cùng đi ngủ a!” Nói tới tắm rửa Bùi Tiểu Ái lại chột dạ, bởi vì y không tắm chung với ông chủ nhỏ mà là bị ông chủ nhỏ đặt trong nước tắm. Nhưng đi ngủ thì y không nói xạo chút nào, mỗi ngày y đều ngủ với ông chủ nhỏ, còn hết sức tận tâm nữa, mỗi sáng đều phải nhịn tè.
Y vừa nói xong thì Toán Đầu liền chỉ vào y quát to: “Anh anh anh không biết xấu hổ!” Sau đó vác kéo chạy như bay.
Bùi Tiểu Ái tức giận, sao Toán Đầu có thể tùy tiện mắng chửi người ta! Y đúng là tắm rửa ngủ chung với ông chủ nhỏ, dựa vào cái gì không tin chứ.
Bùi Tiểu Ái càng nghĩ càng giận nên hét vọng theo bóng lưng Toán Đầu: “Không tin tối nay anh tới xem đi!”
***
Y ngồi trên bãi cỏ một lát thì ông chủ nhỏ về, chỉ một mình chứ không có ai khác. Bùi Tiểu Ái hơi thất vọng, thầm nghĩ thế là hôm nay vẫn chưa tìm được bé cưng.
Buổi tối ăn cơm chung, bữa tối của hai người khác biệt, đồ ăn của Bùi Tiểu Ái đều được nấu riêng.
Hai người ngồi ở hai đầu bàn ăn dài, Bùi Ứng Triết cúi mặt gắp thức ăn, vừa ngẩng đầu thì phát hiện Bùi Tiểu Ái nhích sang bên trái một ghế. Lại cúi đầu xuống, ngẩng lên thì Bùi Tiểu Ái lại nhích sang trái một ghế. Lần thứ ba ngẩng đầu, Bùi Tiểu Ái đang lén lút bưng khay đồ ăn chưa kịp ngồi xuống……
Bùi Ứng Triết nhìn y, y cũng nhìn Bùi Ứng Triết, Bùi Ứng Triết chớp mắt với y, y cũng chớp mắt với Bùi Ứng Triết.
Cuối cùng Bùi Ứng Triết hỏi y: “Anh muốn làm gì?”
Bùi Tiểu Ái nói: “Tôi ngồi ăn bên cạnh anh được không?”
Bùi Ứng Triết thoáng sửng sốt, trong lòng mềm nhũn vì câu nói của y.
Bùi Tiểu Ái ngồi xuống cạnh Bùi Ứng Triết, hì hục ăn xong rồi chống cằm nhìn hắn: “Ông chủ nhỏ, sao anh lại đem tôi về?”
Bùi Ứng Triết: “Anh nghĩ xem vì sao?”
Bùi Tiểu Ái: “Vì…… nhan sắc của tôi à?”
“Lộn xộn cái gì…… học được từ ai thế!” Bùi Ứng Triết trừng mắt liếc y một cái, “Tôi đem anh về nhà là vì tôi thích anh.”
Bùi Tiểu Ái thật thà gật đầu: “À, anh thích đàn ông, tôi là đàn ông nên anh thích tôi!”
“……” Bùi Ứng Triết quyết định không tiếp tục thảo luận đề tài này nữa, cúi đầu ăn cơm giả lơ y.
Bùi Tiểu Ái thấy hắn im lặng thì dè dặt chọt vào cánh tay hắn: “Ông chủ nhỏ, Toán Đầu biết cắt cành cây, dì Dương biết giặt đồ nấu cơm, chú Hồng biết rửa xe. Tôi cũng muốn giúp anh làm việc, anh cảm thấy tôi có thể làm gì?”
Bùi Ứng Triết khựng lại rồi đặt đũa xuống: “Anh có thể làm người nhà của tôi, tôi muốn anh cho tôi một mái nhà.”
“Nhưng tôi có nhà rồi, lần trước anh từng ghé qua…… anh còn nhớ không?” Bùi Tiểu Ái nghĩ có lẽ ông chủ nhỏ không nhớ đâu, dù sao nhà y cũng không lớn bằng tủ quần áo của ông chủ nhỏ.
Bùi Ứng Triết nắm tay y, sờ lên lòng bàn tay mềm mại, kiên nhẫn giải thích với y: “Tiểu Ái, chỗ ở và nhà không giống nhau, chỗ ở phải có người mình yêu mới là nhà, nếu không thì nó cũng chỉ là chỗ ở mà thôi.”
Bùi Tiểu Ái đã hiểu, y nói: “À, vậy thì tôi không có nhà rồi.”