Bạn đang đọc Nhặt Được Bé Cưng Ngốc Nghếch – Chương 30
Hắn nhặt được một cục nợ, một cục nợ phiền phức.
Hình như, con bé đang nhớ ra thứ gì đó rồi…
Dưới sự hăm dọa của Thiên, bà Hạnh bèn nuốt nước bọt một cái để ngăn chặn sự tức giận trong lòng.
Người ta hay nói giận quá thì mất khôn, và bà ta đã không cẩn thận lỡ miệng để lộ ra một chuyện tày trời mà bao nhiêu năm qua bà luôn muốn chôn vùi đi…
Những hình ảnh trong đầu An cứ như một thước phim cũ cứ đan xen vào nhau… cô thấy có một đứa nhỏ đang đứng ở dưới cầu thang chứng kiến cảnh hai người phụ nữ đang tranh chấp.
Và một trong hai người kia chính là mẹ Hạnh – cho dù bà ta có vẻ trẻ hơn bây giờ nhưng cô vẫn nhận ra được.
Và người phụ nữ còn lại trông có vẻ rất quen thuộc… tiếc là cô lại chẳng thể nhớ được là ai nữa…
Sau đó, cô nhìn thấy bà Hạnh vung tay một cái làm cho người đối diện lăn từ trên bậc thang xuống dưới đất, và cuối cùng người phụ nữ kia ngất ngay trước mặt cô.
M.áu… có rất nhiều m.áu chảy lênh láng xung quanh… bên cạnh đó lại có tiếng khóc của một đứa trẻ.
Nhưng cô không thể nghe được đứa trẻ đó nói được bất cứ thứ gì.
Cô chỉ thấy nó gục xuống đất, đôi bàn tay bé nhỏ cố gắng lay tỉnh người phụ nữ đang nằm dưới đất kia mà vô dụng.
Tiếp đến, cô thấy bà Hạnh đang đi đến trước mặt đứa bé kia, đôi môi đỏ mọng ấy cất ra âm thanh như ma quỷ đến từ địa ngục: “Mày dám nói với ai khác… tao sẽ g.i.ế.t mày.”
Bà ta nắm lấy tóc của đứa nhỏ, ép nó nhìn vào mắt mình: “Nếu có ai biết được… tao sẽ c.ắt từng ngón tay ngón chân của mày đem cho chó ăn…”
“Nghe chưa? Mày không được nói với ai! Có biết không? Hả?” Đến gần cuối, âm thanh của bà ta cao vút lên, xộc thẳng vào màng nhĩ của An thật rõ ràng.
Hình ảnh này sống động đến lạ, cứ như cô đã trải qua vừa mới đây.
Cảm giác sợ hãi đó là gì vậy? Tại sao toàn thân cô lại tê liệt đến thế?
Đến lúc này thì An chẳng nhìn thấy thêm bất cứ thứ gì nữa.
Từng mảnh vỡ của chuyện cũ cứ vậy mà vỡ tan tành rồi biến thành những đóm nhỏ li ti.
Thoáng chốc, trước mắt cô chỉ còn lại màu đen vô tận, kể cả hít thở cũng khó khăn làm sao.
Đau đầu quá!
Con bé há miệng muốn hít thở chút không khí, hai hàng nước mắt cứ chảy mãi không dứt.
Ở bên cạnh, Thiên đã lo đến mức tay chân luống cuống, hắn vuốt lưng cô, âm thanh phát ra từ cuống họng trở nên khàn đặt từ bao giờ: “An… có sao không em?”
‘Ầm.’
Trước mặt mọi người, cứ vậy mà cô ngất đi.
Đến tận khi chìm vào trong cơn ác mộng đã ngủ quên bấy lâu nay thì người đàn ông kia vẫn đang đ.iên cuồng gọi tên cô…
(…)
“An… An… tỉnh lại đi em…”
Giọng nói này thật quen quá, đó là của ai đây?
Đúng rồi, đó không phải là của chú Thiên sao? Nhưng sao chú lại nắm bàn tay cô, nét mặt lại cau có như thế này?
Ánh sáng chói mắt xuyên qua cửa sổ bên ngoài chiếu thẳng vào đôi mắt An, cô nhíu mày, cảm thấy có chút không quen cho lắm.
Khoan đã, tại sao khung cảnh lại xa lạ vậy?
“Chú… đây là bệnh viện hả?”
Thiên gật đầu, đồng thời từ bên ngoài y tá lẫn bác sĩ cũng chạy vào trong để thăm khám cho cô.
Mãi lúc sau, ông mới trả lời: “Lúc nãy kiểm tra cho bệnh nhân thì phát hiện hệ thần kinh đã từng bị tổn thương thực thể do va đập nên dẫn đến tình trạng mất trí nhớ tạm thời.
Và nguyên nhân bệnh nhân bị ngất xỉu là do não bộ đột nhiên bị kích thích bất ngờ.”
“Vậy có nguy hiểm lắm không?” Thiên hỏi.
“Không nguy hiểm đến tính mạng bệnh nhân, nhưng tôi nghĩ tốt nhất nên để bệnh nhân ở lại để theo dõi vài hôm.” Vị bác sĩ lại hỏi An: “Cô có nhớ nguyên nhân vì sao đầu mình bị thương không?”
Bé An lắc đầu, thực ra cô chẳng có chút ấn tượng nào cả.
Cô từng bị thương ở đầu sao?
Người đàn ông ở bên cạnh hơi trầm ngâm giây lát.
Có lẽ là lần đó chăng? Va đập khiến cho con bé mất trí nhớ nên mới không nhận ra hắn lẫn quên đi chuyện trước kia.
Xem ra, nguyên nhân gây ra phải tìm hiểu lại từ đầu…
Nhất là chuyện về người đàn bà tên Hạnh kia, trong quá khứ chắc chắn bà ta đã làm chuyện gì đó mới khiến con bé thành ra như thế này.
Hắn bắt buộc phải lôi từng chuyện ra để xem xét, không để bất cứ con cá nào lọt lưới.
Một phần vì con bé, một phần cũng vì hắn muốn bù đắp cho cô.
Bác sĩ hỏi vài câu nữa đi ra ngoài, để lại An với vẻ mặt vẫn ngơ ngác.
Cô vẫn đang chìm đắm trong giấc mơ chân thực khi nãy… có phải là cô đã quên gì đó không?
Thiên mân mê ngón tay An, xoa lên từng đốt ngón tay cô, bắt đầu kể lể: “Bé có biết tôi lo cho bé lắm không?”
Ông chú thở dài: “Nghe nói bé bị mẹ bắt về nhà, tôi lo đến mức bỏ dở cả công việc để đi cứu bé.
Không biết có bị đuổi việc không nữa?”
“Mà bé vô tâm lắm, không thèm để ý tôi…”
Mi mắt An hơi lay động, tự dưng có cảm giác tội lỗi lắm.
“Bé này, bé ghét tôi à?”
An đáp lại, giọng nói có phần hơi yếu ớt: “Không… không có…”
“Vậy tại sao lại tránh mặt tôi?”
Thiên ngửa bàn tay An lên, đầu ngón tay cọ nhẹ vào lòng bàn tay con bé hơi ngưa ngứa.
Hắn nhìn vào một bên sườn mặt của cô, lặp lại câu hỏi: “Ghét tôi à?”
An lắc đầu.
“Cháu không có!”
Hắn dừng động tác lại, hơi nghiêng đầu: “Thật không?”
Con bé gật đầu, tự dưng hai má đỏ hây hây như cà chua chín.
Thiên nhận ra chắc hẳn An đang nhớ về cái lần kia – lần mà hắn khiến cái miệng nhỏ kia chảy nước không ngừng được.
An khép hai chân lại, đôi môi hơi mím.
Bây giờ, cô không có cách nào để đối diện với chú cả.
Mỗi lần nhìn thấy cái người này thì sẽ lại nhớ đến chuyện xấu hổ kia, thậm chí cô còn không quên được bộ dạng d.âm đãng của mình khi đó.
Vậy mà cô lại sướng….
sướng vì được chú hôn lên chỗ đó..
Nhận ra chút biến hóa nho nhỏ trên gương mặt non nớt của An, Thiên bèn cười phì một tiếng.
Hắn đan từng ngón tay mình vào ngón tay cô, nói thật nhỏ: “Bé có thích tôi không?”
“…”
“Ý là, có thích tôi hôn lên cái miệng nhỏ kia không?”
Hắn ép khom người lên phía trước, môi cong lên thành một nụ cười mờ ám: “Có phải bé đang nghĩ đến ‘chuyện đó’ không?”
“… chú… chú…” An rụt vai lại, cố ý nhìn sang chỗ khác vì sự ngại ngùng mà ông chú kia mang đến.
Ôi mẹ ơi, đang giữa thanh thiên bạch nhật mà? Sao chú có thể nói chuyện đó chứ?
“Lần trước An đã đồng ý cho chú ‘làm’ nữa này.”
Mang tai của con bé đã đỏ rực lên, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống đất.
Con sói già d.âm d.ê, ban ngày ban mặt nên không sợ quỷ theo à?
“Cái miệng dưới kia muốn không?”
An nuốt nước bọt, cổ họng trở nên đắng nghét dưới những lời tấn công vồ vập của người nào đó.
Đôi môi cô run rẩy, cuối cùng chỉ có thể bật ra một câu: “Chú… chú biến thái!” Tiếng cười của chú càng giòn tan hơn.
Chú cúi đầu, cắn yêu lên môi cô một cái rồi khàn khàn trả lời: “Ừ.”
“Biến thái chỉ thích cái miệng nhỏ của An.”
“Về nhà cho chú hôn nó nhé?”.