Nhặt Được Bé Cưng Ngốc Nghếch

Chương 3


Bạn đang đọc Nhặt Được Bé Cưng Ngốc Nghếch – Chương 3


Thiên thấy con bé khóc đến thương tâm như vậy thì thôi, hắn lại không nỡ nữa.

Rồi, hắn đầu hàng rồi.
Cưỡng ép con gái người khác không phải là chuyện mà một quý ông nên làm.
Vậy là, Thiên đứng dậy, loạng choạng bước vào trong phòng.

Vừa vào nhà tắm thực đã xả một hồ nước tắm đầy rồi ngâm mình vào trong đến một đêm dài.

Còn An, cô chỉ đành ôm gối, mở to mắt cả một đêm.
Hôm sau, Thiên đã ngã bệnh, vậy nên không thể đến công ty được.

Hắn họ khù khụ nhìn nhiệt kế bên cạnh mình hiện lên con số: 38,5 độ.
Mà người chăm sóc hắn lại là cục nợ nhỏ nhỏ kia, cứ như không nhớ đến chuyện đêm qua mà chạy đôn chạy đáo chăm lo cho hắn.

Và trong lúc tình cảm dâng trào, Thiên đã mở lời: “Em…!còn giận tôi không?”
An lắc đầu: “Dạ không, cháu mà giận chú thì lại mất chỗ ở ấy.”
“…”
“Mà chú ơi ..” An nói.
“Nói đi.”
“Tiền điện, tiền nước, tiền wifi tháng này mình chưa đóng á chú.”
“À, đúng rồi.

Sáng nay cô Ly có đến thăm chú, nhưng mà chúa nói chú bị cảm, cô ấy vội vàng trở về ngay.

Tại vì cô ấy sợ chú bị bệnh rồi lây nữa, ảnh hưởng đến công việc của mình nên tạm thời không gặp chú được.”
Thái dương Thiên giật giật, hắn chỉ cảm lạnh mà cô ả này đã lỡ chạy mất rồi, vậy mà còn dám hẹn thề sẽ đi đến cùng trời cuối đất cùng mình.
“Được rồi, tôi biết rồi.”

“Để cháu thấy đồ cho chú nha.”
“….!đi ra ngoài đi.

Không cần “
An bị ai đó xua đuổi nên bên ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Truớc khi đi, lại dặn dò: “Chú xong thì cứ nói cháu nha.”
Nhưng mà lại đợi mãi đợi mãi, ông chú kia vẫn chưa gọi mình.

An lại cảm thấy có dự cảm không lành nên mở cửa đi vào, vừa mở cửa thì đập vào mắt là hình ảnh Thiên đang nằm mê man, áo đã cởi ra được phân nửa.

Thì ra là do mệt mỏi nên đã ngủ gật mất…
“Chẹp, việc gì cũng tới tay mình.”
An quyết định làm người tốt.
Con bé cởi áo Thiên ra, kế đến là lại cởi quần.
Nhưng mà…!cái này cũng hơi kì cục quá! Trước đến giờ cô có bao giờ thay đồ cho đàn ông đâu?
Nhưng bây giờ nếu không thay ra thì sợ là ông chú sẽ cảm lạnh mất! Hoá đơn tiền điện còn chưa thanh toán xong, phỏng chừng không ổn thì cô và hắn sẽ bị ngắt điện trong nay mai thôi.

Tóm lại, phải để cho chú hết bệnh thì hai chú cháu mới có đường sống.
Bàn tay của An chạm vào quần Thiên, bắt đầu kéo ra, mà kéo mãi không được.

Cô lầm bầm trong miệng, mắt vẫn nhắm tịt lại, bắt đầu loay hoay tìm cách cởi ra.
Bỗng…!tay cô lại chạm vào cái gì đó…
Ôi mẹ ơi! Là…!là cái thứ kia kìa! Cái thứ hôm qua chọc vào bụng cô!
Người nào đó cũng đã tỉnh giấc, thấy bàn tay đó đang động vào nơi đó của mình rồi vội vàng rụt tay lại như chạm vào bàn ủi nóng.

Hắn cong môi, bật ra một câu sắc tình: “To không?”
“Bé có thích không?”
Cục nợ này vừa mới chạm vào “thằng em” của hắn, còn ngây thơ nghĩ rằng hắn không biết gì.
“Bé có thích không?”
“Bé có muốn sờ thử nữa không?”
Mặt An đỏ như máu, cả buổi không nói nên được lời nào.

Mẹ ơi…!cô…!cô vừa sàm sỡ ông chú kia sao?
“Không…!chú…!chú…”
“Không muốn sờ thật à?”
Đoạn, ai đó nắm tay con bé, muốn trêu ghẹo đôi chút.

Nhiệt độ trên từng đầu ngón tay của hắn nóng bỏng chạm vào da thịt mát lạnh của An.

Lúc này, An mới hoàn hồn lại, vội vàng rút tay ra, rồi lại vội vã thu người muốn chạy trốn.
Con bé xấu hổ đến mức muốn bật khóc.

Nhưng mà, hôm nay Thiên lại thích bộ dạng này của cô vô cùng.

Cục nợ này chẳng có gì cả, ngoài việc làm hắn hơi đau đầu.
“Bé định đi đâu?”
“Không muốn tiếp tục à?”

An bị Thiên kéo vào lồng ngực của mình, kế đó ở bên tai thổi nhè nhẹ vài cái.

Dù là bệnh đấy, ấy thế mà ai kia vẫn tràn đầy năng lượng lắm.

Hắn mân mê vài lọn tóc xoã trên gương mặt cô, nói: “Sao lại khóc?”
“Tôi có làm gì em đâu?”
An cắn môi, đúng là chưa có làm gì mà lại doạ con người ta “hồn nát thần tính” như vậy này, nếu mà làm thật thì làm sao để dỗ đây?
“Chú…!chú thả cháu ra đi! Cháu không cố ý chạm vào đâu! Huhu…”
“Chạm vào cái gì?”
Vừa nói, Thiên vừa vuốt nhẹ sống lưng An làm cô rùng mình một cái.

Nhìn vào đôi mắt đào hoa của ông chú mà trái tim cô cứ đập liên hồi.

Ôi, toang…!toang…!cảm giác gì đây?
“Cháu…!cháu xin lỗi…”
“Xin lỗi vì đã chạm vào “cái đó” của chú.

Cháu chỉ muốn giúp chú thay quần áo thôi…”
Thiên nghiêng đầu, từ đầu đến cuối chưa từng có ý định buông tha: “Bé nói rõ xem, chạm vào “cái đó” là cái gì?”
“Xin lỗi không có thành ý gì cả.

Tôi không chấp nhận.”
An khóc mỗi lúc một to hơn, từ tiếng khóc thút thít ban đầu bây giờ lại trở thành những âm thanh nức nở ngày một lớn.

Làm sao cô có thể nói được từ đó đây? Đúng là tự nhiên làm người tốt để mang hoạ vào người.

Hèn gì, trong mấy bộ phim truyền hình người tốt không bao giờ sống đến cuối phim.

“Chú trêu cháu! Chú…!chú xấu lắm…”
“Tôi trêu bé cái gì?”
“Chú…!chú ép cháu nói ra cái từ đó…!chú…”
Thiên giả vờ ngây thơ, cất lên âm thanh: “Động cũng là tự bé động vào, tôi đâu có ép? Bây giờ, tôi chỉ yêu cầu lời xin lỗi hoàn chỉnh, bé lại trách tôi à?”
“Bé hư lắm đấy.”
An loay hoay một hồi, vậy mà vẫn không thể thoát được Thiên.


Bỗng, An lại nghi ngờ rằng có khi nào hắn đang giả vờ ốm hay không? Sức lực mạnh như vậy mà, làm sao có thể bệnh được đây? Lừa người, lừa người, rõ ràng là lừa người!
“Không nói được thì làm lại cho tôi xem, để tôi nghĩ xem bé cố ý hay là vô ý rồi mới quyết định bỏ qua hay không.”
“Không, không làm gì hết! Chú buông ra đi mà…!chú…!chú vô liêm sỉ…!chú ức hiếp cháu…”
Cục nợ này ép cả người vào người hắn, đã vậy còn vùng vẫy qua lại nãy đến giờ.

Chắc mấy chốc, cả hai người đã đổ mồ hôi đầy đầu.

Tuy nhiên, chẳng ai muốn nhường ai.
Mười phút, hai mươi phút, thoáng chốc đã nửa tiếng.

An đã bị ông chú nãy giữ chừng ấy thời gian.
“Chú ơi, chú thả cháu ra đi.

Cháu năn nỉ cháu á…!cháu chưa nấu đồ ăn nữa.

Cháu cũng đói lắm, chú không có đói sao?” An nỉ non bên tai, giọng cô đã trở nên khàn khàn.

Nói nhẹ không được, vùng vẫy lại chẳng xong.

Bây giờ, phải thương lượng.
Thiên vuốt tóc An, ngỡ như tình nhân đang âu yếm nhau.

Đôi môi khô khốc của hắn bật lên vài từ mờ ám: “Tôi đang mệt lắm, không muốn đi ăn đâu.”
“Trong người tôi có cái cần gạt cần người khác khởi động.

Bé giúp tôi được không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.