Bạn đang đọc Nhặt Được Bé Cưng Ngốc Nghếch – Chương 20
Cục nợ này thật trắng, lại thật mềm mại làm sao, đã vậy còn thơm nữa.
Lẽ ra, từ lúc mang cô về nhà hắn đã nên làm thế này với cô…
Đè cô xuống, hôn lên cả người cô, sau đó chơi cô đến khóc!
Hắn chạm tay vào phần thịt non mềm đang ẩm ướt, xoa nhẹ vài cái ở bên ngoài khiến cục cưng thút thít, không biết là đang cầu xin hay đang làm nũng đòi hắn nhanh chóng dùng cây gậy dưới thân kia mà đ.âm cô.
Đôi chân đang gác trên vai của Thiên khẽ đu đưa, đầu ngón chân co quắp lại vì khoái cảm được ai đó mang đến.
Nó thật xa lạ thế nhưng lại thích thú làm sao…
“Cái miệng nhỏ đang chảy nước bọt này…” Ngón tay kia lần vào bên trong quần lót, tách hai bên môi nhỏ ra rồi chui vào trong để càn quấy, kế đó lại ngửa lên chạm vào viên ngọc đã ngủ quên bấy lâu nay khiến con bé giật nảy mình.
Lưng cô cong lên như con tôm, đôi môi nhỏ nhắn kia lại nài nỉ hắn buông tha cho mình: “Chú ơi… hức… ưm… đừng… đừng sờ chỗ đó…”
Thiên lại cho thêm một ngón tay vào, tiếp tục xoa nắn hạt đậu nhạy cảm kia làm cả người An run lên, đuôi mắt kia hơi hoe đỏ vì sướng, cổ họng chỉ biết phát ra âm thanh hừ hừ như con mèo nhỏ.
Hai tay cô từ nắm lấy bắp tay Thiên đã dần buông thõng xuống, năm ngón tay cấu vào ghế sofa để tìm điểm tựa.
“Cởi váy ra cho chú thấy rõ cái miệng nhỏ này xem.”
“Hức…” Vừa sướng mà lại vừa thẹn, cái cảm giác này khiến An kẹt giữa thiên đường và địa ngục.
Ngỡ như một đứa trẻ lần đầu được người ta dẫn vào cấm địa, đứa bé ấy tò mò nhưng cũng không kém phần sợ hãi.
Thiên lại hơi dùng lực bóp phần â.m v.ật kia, hối thúc: “Nhanh lên.”
“Dạ… dạ… hức… chú… chú… chú đừng…”
“Cởi váy ra.” Kèm theo đó là bàn tay đang xoa nắn quả đào phía sau vỗ vào mông An để yêu cầu con bé nhanh chóng làm theo ý mình.
Cô run run chạm vào phần lưng váy, sau đó kéo nhẹ xuống.
Đồng thời, Thiên cũng thả hai chân cô từ trên vai mình để cô thuận tiện cởi phần chân váy ra.
Ánh mắt nóng bỏng của Thiên lia qua lia lại từng tấc da tấc thịt trên người An, phía dưới ghế sofa có hơi ẩm ướt vài vệt nước do con bé tiết ra.
Đến khi trên người cô chỉ còn lại độc nhất chiếc áo sơ mi lẫn phần nội y của con gái thì hắn vẫn không buông tha cho cô.
Thiên nuốt nước bọt một cái, lý trí đã sớm bay đi mất: “Cởi quần lót ra đi.”
“…”
Bé An ngại ngùng, vẫn không dám cởi ra, cô kẹp hai bắp đùi vào nhau, không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Hết cách, Thiên chỉ đành “hầu hạ” cô theo đúng nghĩa đen.
Hắn muốn kéo quần lót cô xuống để nhìn rõ hơn cái miệng nhỏ mà hắn ngày đêm mường tượng về nó kia, vậy mà lại bị con bé ngăn cản lại.
Suy cho cùng nhìn qua một miếng vải và nhìn trực tiếp vẫn mang đến cảm giác khác nhau, nhất là khi… khi chú ấy lại muốn hôn vào chỗ đó của cô!
“Không muốn cho chú nhìn à?”
“…” An im lặng.
“Không muốn cho chú thưởng cho à?”
“…”
“Ngại cái gì? Tôi có làm gì bé đâu? Tôi chỉ thưởng cho bé thôi mà!”
“…” Thế mà gọi là không làm gì sao?
“Nếu vậy bé có muốn thấy cây xúc xích của chú không?”
“… không…”
“Chú không ngại đâu.” Tay của hắn đã vói xuống quần của mình, ý muốn thả con quái vật ra,
Con bé xua tay, vội vàng lắc đầu phản đối, vì xấu hổ nên đã buông bỏ lớp phòng bị từ nãy đến giờ.
Thiên nhân cơ hội mà kéo thứ đó trên người cô xuống, để phần thân dưới kia hoàn toàn trần trụi mà đối mặt với chú….