Nhặt Được 201 Vạn

Chương 30


Đọc truyện Nhặt Được 201 Vạn – Chương 30

Đợi sau khi Hạ Vũ và dì Vương đi rồi, Diệp Gia Dĩnh một mình suy nghĩ lại những điều vừa nãy, mới phát giác cuộc nói chuyện vừa rồi với Hạ Vũ không làm người ta cảm thấy bối rối, trong lúc vô tình mình còn lừa dối người khác.

Nguyên nhân Hạ Vũ đến chỗ này của cô chắc chắn không phải đúng lúc đi ngang qua gần đây giống như lời dì Vương nói, cho nên đến đây ngồi một lát đơn giản như vậy. Người kia tuyệt đối không phải loại người hiền lành thế.

Theo phân tích của Diệp Gia Dĩnh, có hai nguyên nhân giải thích cho việc Hạ Vũ đến nhà cô:

Một là đến ăn cơm tối.

Điều này mặc dù nghe có chút kỳ lạ, nhưng Diệp Gia Dĩnh cực kỳ khẳng định đây là nguyên nhân chính. Nhìn tính cách kén ăn của Diệp Ba Ni là biết, ba của bé nhất định cũng là kiểu người như vậy, đối với chuyện ăn cơm sẽ có thái độ quá mức nghiêm túc. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên phải là món ăn anh ta thích.

Hai chính là lý do Hạ Vũ đã nói, đến hỏi vì sao Diệp Gia Dĩnh lại điều tra anh ta.

Nhưng cảm thấy nguyên nhân ăn cơm càng quan trọng hơn, cho nên anh ta nhẫn nhịn mãi cho đến khi ăn xong mới mở miệng.

Chuyện này chỉ là do hiểu lầm, lúc ấy Diệp Gia Dĩnh bị hỏi đến có phần khó chịu, lập tức dứt khoát trả lời nguyên nhân cho có lệ, nhưng Hạ Vũ lại không nhận ra câu trả lời đó đầy sai sót.

Bây giờ xem ra hình như Hạ Vũ nghĩ câu trả lời đó của cô là nghiêm túc, có phần bị cảm động, mặc dù thái độ vẫn không được tốt như trước, nhưng đã hoà hoãn đi nhiều so với thái độ như kẻ thù lúc trước.

Chịu ảnh hưởng của bà ngoại đã qua đời, tính tình của Diệp Gia Dĩnh rất ôn hoà, luôn sẵn lòng dùng thái độ khách quan để nhìn nhận vấn đề, sẽ không vì người khác có nhiều tiền hơn mình mà trở nên nhạy cảm khắc nghiệt, cũng rất ít khi tự ti, thêm vào đó từ khi tốt nghiệp lập tức bước vào xã hội, đã bị cuộc sống dạy dỗ, tiếp xúc nhiều hơn, sẽ không coi vài câu nói gượng gạo của người khác như sự xúc phạm lớn, lời nói không có thiện cảm còn hơn là gặp mặt thì cười tủm tỉm, sau lưng lại đâm mạnh cho mình một đao.

Với bản thân cô mà nói thì Hạ Vũ chính là người bị hại, dù sao cũng phải cho người ta có cơ hội trút giận. Bây giờ chó ngáp phải ruồi, sau khi biết mình đã từng “si mê” anh ta, cuối cùng tức giận của anh ta cũng đã biến mất gần hết.

Diệp Gia Dĩnh lắc đầu, quả nhiên lòng hư vinh là tấm màn che dễ tấn công nhất của đàn ông, mối hận khắc sâu như thế cũng không thể chống lại tấn công của viên đạn bọc đường*.

*Ngoài ngọt ngào, trong sắc bén.

Ôm lấy Diệp Ba Ni dạy bảo: “Ba Ni à, sau này nếu có bạn gái tốt với con đến mấy, con cũng nhất định phải giữ vững lập trường, sau khi thận trọng xác nhận là đúng mới có thể tin tưởng người đó, trăm ngàn không nên bị con gái nhà người ta nói hai câu khen ngợi lập tức đã bị lừa.”


Bởi vì Diệp Ba Ni là một đứa bé mặt than**, cho nên người khác nói gì với bé mặc dù không hiểu nhưng phản ứng cũng vô cùng thâm sâu khó dò, mở to mắt bình tĩnh nhìn Diệp Gia Dĩnh hồi lâu, cuối cùng cực kỳ chắc chắn trả lời: “Các bạn gái đều rất tốt với con.”

**Mặt than = khuôn mặt vô cảm, cứng ngắc, nghiêm túc. Vì bé Ba Ni nhỏ tuổi nhưng vẻ mặt luôn nghiêm túc, ra vẻ người lớn nên gọi là tiểu mặt than.

Diệp Gia Dĩnh: “Vì sao?”

Diệp Ba Ni trả lời như lẽ dĩ nhiên: “Vì bọn họ sợ bị con đánh.”

Diệp Gia Dĩnh choáng váng: “Ba Ni, con là con trai, phải có chút phong độ, không được bắt nạt bạn nữ cùng lớp.” Tung ra đòn sát thủ: “Nếu không mẹ sẽ không vui.”

Diệp Ba Ni nhỏ như vậy tất nhiên không hiểu được phong độ là cái gì, nhưng lại nghe hiểu mẹ sẽ không vui là gì, chỉ có thể không tình nguyện “Vâng” một tiếng, nghĩ ngợi một lúc lại dùng giọng trẻ con bực bội nhận xét tiếp một câu: “Mẹ thật phiền phức.”

Diệp Gia Dĩnh phùng mặt lên: “Ghét mẹ phiền phức cũng vô dụng, không được bắt nạt bạn nữ!”

Bất kỳ việc gì có lợi cũng có cái hại, Diệp Gia Dĩnh hưởng chút lợi ích từ hào quang của Hoắc Triệu Minh, được tăng thêm thời gian diễn trong phần thứ hai của bộ phim, thời gian tham gia diễn nhiều thêm, tiền lương cũng tăng theo, nhưng theo đó giờ tan làm của cô cũng càng ngày càng không thể bảo đảm.

Chu Mai tốt bụng nói, làm ở nhà ai là làm, công việc ở chỗ Diệp Gia Dĩnh còn có phần nhẹ nhàng, hơn nữa cô cũng rất thích Diệp Ba Ni, cho nên Diệp Gia Dĩnh vừa nói cô đã đồng ý.

Con trai bảo bối thì lại không thích sắp xếp như vậy, Diệp Ba Ni bắt đầu không vui, cảm thấy gần đây thời gian Diệp Gia Dĩnh chơi với bé ít đi rất nhiều, vì thế buổi tối lập tức ôm gối nhỏ sang đòi ngủ cùng mẹ để bù lại thời gian buổi tối không đủ chơi đùa cùng nhau.

Diệp Gia Dĩnh thường nghe người ta bảo phải hình thành thói quen tốt là ngủ một mình cho trẻ con từ nhỏ, cho nên thông thường đều cố gắng cho Diệp Ba Ni ngủ một mình, bây giờ cũng không có cách nào, chỉ có thể đồng ý. Mỗi đêm sau đó cảm thấy thỉnh thoảng được một hoặc hai chiếc chân nhỏ gác lên người là một loại cảm giác đau nhức nhưng lại vô cùng sung sướng.

Vì hôm nay phải quay cảnh buổi tối cùng Hoắc Triệu Minh sau khi say rượu đi từ quán bar ra thì gặp Phương Vi, đến tận mười giờ tối Diệp Gia Dĩnh mới về đến cửa nhà, vội vàng cho giúp việc theo giờ Chu Mai đang có phần lo lắng về nhà, còn mình thì xắn tay áo đi vào nhà bếp, nhanh chóng chuẩn bị món măng khô kho thịt.

Đây là một món ăn đơn giản ở nhà, nhưng măng khô là do ông chủ quán rau củ khô mà cô có quen biết ở chợ đặc biệt để lại cho cô loại măng khô Chiết Giang, màu vàng tươi non, vừa chín tới nên rất giòn. Thịt là thịt ba chỉ được chọn lựa kỹ lưỡng từ bộ phận ngon nhất, Diệp Gia Dĩnh đã từng tìm tòi học hỏi tỉ mỉ, biết thịt ba chỉ chỗ chân giò là ngon nhất, màu thịt tươi ngon, lọc cả thịt nạc lẫn thịt mỡ ra, đun sôi cùng một bát nước đầy, thơm ngọt mà không ngấy.


Rải ít hành lá lên trên hai nguyên liệu ngon nhất, gừng, đường trắng, thêm quả sơn tra khô khiến món măng khô kho thịt càng toả ra hương thơm ngào ngạt, với món này thì Diệp Ba Ni có thể ngoan ngoãn tự mình ăn một miếng thịt và một miếng cơm, tiếp đó là một miếng măng khô đến hết một bát cơm.

Bởi vì gần đây Diệp Gia Dĩnh không thể về nhà đúng giờ như thường lệ, cho nên chuẩn bị trước món ăn dù có hâm lại cũng không ảnh hưởng đến hương vị, buổi tối để Chu Mai cho con trai ăn cơm đúng giờ.

Nấu ăn xong sợ sáng mai không kịp dặn, vội viết lại cho Chu Mai một mẫu giấy ghi nhớ, bảo cô ấy khi ăn thịt thì nhớ đun lại tầm mười phút, ngoài ra còn viết thêm cách nấu cho Diệp Ba Ni một món rau cải, các bước nấu ăn cùng gia vị phải thêm vào cũng ghi rõ.

Viết xong thì đặt tờ giấy dưới bình hoa thuỷ tinh ngoài phòng khách, để khi Chu Mai vừa vào nhà là có thể nhìn thấy ngay, lại nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy không quên cái gì nữa, lúc này mới thẳng cái eo mỏi nhừ, tắm rửa đi ngủ.

Diệp Ba Ni đã ngủ trên giường lớn của cô, trong ngực còn ôm một con khủng long bằng bông màu xanh nho nhỏ, khuôn mặt khi ngủ yên tĩnh đáng yêu, Diệp Gia Dĩnh đứng bên cạnh mỉm cười một lát mới rón rén đi tắm rửa.

Diệp Ba Ni rất dễ tỉnh ngủ, mặc dù động tác nằm lên giường của cô rất nhẹ, nhưng Diệp Ba Ni vẫn bị đánh thức, lật mình một cái đem đầu nhỏ chui vào lòng Diệp Gia Dĩnh: “Mẹ ngủ.” Lại nhíu lông mày nhỏ lẩm bẩm: “Mẹ thật nóng!”

Bây giờ Diệp Gia Dĩnh mới cảm thấy nhiệt độ của mình cao hơn con trai không ít, ôm bé cảm thấy rất mát mẻ, đầu đau đến căng ra, men theo tủ đầu giường lấy ra một nhiệt kế điện tử dành cho trẻ em ra đo thử, quả nhiên nhiệt độ hơi cao, nghĩ thầm, chẳng trách cảm thấy toàn thân mỏi mệt, thì ra đang sốt nhẹ. Chắc là vì buổi sáng giúp dọn đạo cụ, sau khi cơ thể đầy mồ hôi lại đột ngột đi ra chỗ có gió thổi mạnh một lát nên mới bị cảm lạnh.

Nằm im một lát, chờ Diệp Ba Ni ngủ thiếp đi, lúc này mới nhẹ nhàng xuống giường, đi lấy một viên thuốc trong hộp thuốc nhỏ ra uống, tắt điều hoà rồi đi ra ghế sa lon ngủ tiếp.

Sáng sớm hôm sau, đang ngủ mơ mơ màng màng, đã cảm thấy có một bàn tay nhỏ bé mát rượi đang sờ sờ trên mặt mình. Vừa mở mắt ra thì thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Diệp Ba Ni sát vào, mắt to đen láy đang lườm cô, thấy Diệp Gia Dĩnh mở mắt ra lập tức hỏi: “Sao mẹ lại ngủ trên ghế sa lon?”

Diệp Gia Dĩnh xoa trán ngồi lên: “Tối qua mẹ bị ốm, ngủ với con sẽ không được ngon giấc, cho nên mới ngủ dưới ghế sa lon.”

Thấy trên người Diệp Ba Ni còn đang mặc áo ngủ, mặt mịn màng bầu bĩnh, tóc vểnh lên thành hai nhúm, rõ ràng cũng vừa xuống giường, lập tức ôm lấy bé: “Đi, đi rửa mặt đánh răng thay quần áo, sáng hôm nay Ba Ni thật giỏi, còn dậy sớm hơn cả mẹ.”

Diệp Ba Ni ôm lấy cổ cô, cọ cọ vào mặt Diệp Gia Dĩnh: “Mẹ còn nóng.”


Diệp Gia Dĩnh: “Mẹ bị cảm lạnh, có sốt một chút, con đừng sát vào mẹ như vậy, cẩn thận lây bệnh.”

Diệp Ba Ni dựa theo kinh nghiệm của mình lập tức nói với cô: “Mẹ phải nằm trên giường, nghỉ ngơi, không được đi lung tung.”

Diệp Gia Dĩnh bật cười: “Bị sốt phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không được đi lung tung là con, mẹ là người lớn, không yếu ớt như vậy.”

Khi mở nước rửa mặt cho Diệp Ba Ni mới đột ngột nhớ ra hôm nay đúng dịp phải quay cảnh diễn ở bồn tắm lớn kia. Theo Lý Hạo Nhiên nói, chỉ cần thêm vào cho vui vẻ, chứ thật ra không có màn diễn có tiêu chuẩn cao, nhưng để khuấy động bầu không khí, phải có cảnh cô và Hoắc Triệu Minh ướt sũng ôm nhau trong bồn tắm…..đương nhiên là có mặc quần áo.

Diệp Gia Dĩnh thì thầm tự nói: “Ai nha, xem ra phải nhớ mang theo vài viên thuốc mới được, vốn đã không khoẻ lắm, bây giờ lại bị dội nước ướt đẫm từ đầu đến chân, ốm nặng hơn sẽ không tốt.”

Diệp Ba Ni ngẩng đầu hỏi: “Vì sao mẹ không mở ô?”

Diệp Gia Dĩnh vắt khăn mặt đưa cho bé, để bé tự tập rửa mặt: “Trời hôm nay không mưa, mà đó là một cảnh quay trong hôm nay của mẹ, sẽ giống như trời mưa làm quần áo bị ướt.”

“Bị ốm thì không được nghịch nước!” Diệp Ba Ni tiếp tục nói những lời mình được thầy cô dạy bảo ra.

“Không có việc gì, mẹ không sợ.”

Mặt Diệp Ba Ni không chút thay đổi: “Mẹ không nghe lời.”

Diệp Gia Dĩnh cười, không nói gì, cảm thấy khó có khi Ba Ni dậy sớm, lại còn nói nhiều hơn mọi khi một chút, xem ra sau này phải tìm thêm nhiều chủ đề mới mẻ để khích lệ bé nói.

Diệp Gia Dĩnh không phải là một người yếu ớt, rất nghiêm túc trong công việc, từ trước đến giờ bị ốm nhẹ cũng không ít, sốt dưới ba mười tám độ sẽ không bao giờ có chuyện xin nghỉ phép như vậy, ăn xong bữa sáng rồi tranh thủ tự đo nhiệt độ, ba mươi bảy phẩy sáu độ, cho rằng vẫn đi được, giống như mọi ngày, đầu tiên là đưa con trai đến nhà trẻ, sau đó tự chắp tay cầu nguyện sức khoẻ cho mình trong một phút rồi đi ngay đến phim trường.

Buổi sáng chủ yếu là quay cảnh tình cảm của Lý Hạo Nhiên và Trịnh Dụ Linh, Diệp Gia Dĩnh thông báo với chị Cố một tiếng, không bận đông bận tây ở trong phim trường như mọi ngày mà đứng một bên xem hai diễn viên làm việc tiện thể học hỏi luôn.

Hiếm có khi thấy cô nói cơ thể không được thoải mái muốn nghỉ ngơi một lát, chị Cố chẳng những không có ý kiến mà ngược lại còn có phần lo lắng: “Em ốm nặng lắm sao? Chẳng phải buổi chiều còn có một cảnh diễn ngâm nước trong bồn nữa à?”

Diệp Gia Dĩnh xua tay: “Không sao, bây giờ em đi nghỉ ngơi luôn, cố gắng giữ sức cho buổi trưa.”


Chị Cố bĩu mỗi, lát sau chị bê một bát thuốc rễ bản lam nóng hổi đến: “Uống đi, buổi chiều lại uống một bát nữa.”

Sau khi ăn trưa, lập tức đến lượt Diệp Gia Dĩnh diễn, trước đó cô đã được Lý Hạo Nhiên đặc biệt huấn luyện vài lần, trong lòng đã nhớ kỹ kịch bản, diễn cũng có phần khá hơn, thêm vào đó còn đang sốt nhẹ, đôi mắt long lanh, vẻ mặt ửng đỏ, tự nhiên hơn dùng phấn đánh má hồng thoa lên, mặc quần áo phong cách trong sáng nhưng dáng người lại bị lộ rõ sau tầng váy, sau khi bị dội nước càng hiện ra đường cong lung linh, quần áo không chỉnh tề lại không làm hỏng chuyện mà ngược lại có phần duyên dáng mông lung, ngay cả người có tính hay soi mói như đạo diễn Khương, ánh mắt thường xuyên săm soi mọi người lại vô cùng hài lòng, không tiếc lời khen ngợi: “Tốt, Tiểu Diệp trang điểm rất thích hợp, diễn cũng rất có cảm xúc, nằm sâu xuống chút nữa, cả người đều ở trong bồn tắm lớn, Triệu Minh, cậu diễn bộ dạng bị cám dỗ đang bắt đầu cởi quần áo, tốt, cứ như vậy…. “

Phong cách của Hoắc Triệu Minh vô cùng phù hợp diễn kiểu nhân vật có chút tình cảm chân thành nhưng lại không phải người tốt, cảnh quay này hết sức vừa ý, kéo cổ áo xuống một chút, lộ ra xương quai xanh và một phần nhỏ ngực, mắt hoa đào cong cong, hơi khom người cười hư hỏng với Diệp Gia Dĩnh.

Khi gần chạm vào nhau thì bị đạo diễn hô dừng lại: “Không tồi, Tiểu Diệp có thể đi ra, để Triệu Minh quay một cảnh đặc tả.”

Diệp Gia Dĩnh đang định đi ra từ bồn tắm lớn, bỗng nhiên nghe thấy phía trước lao xao một trận, ồ trời ơi sao anh ấy lại đến đây.

Diệp Gia Dĩnh thò đầu nhìn, chỉ thấy anh trai cô Diệp Thừa Trạch đen mặt bình tĩnh rẽ mọi người đi ra, bước nhanh đến chỗ quay phim, gật gật đầu với đạo diễn Khương rồi quay sang nhìn Diệp Gia Dĩnh, túm cô đứng ra khỏi bồn tắm lớn, thấp giọng tức giận trách mắng: “Diệp Gia Dĩnh! Em ra đây cho anh! Không muốn sống nữa hả! Bị ốm còn dám ngâm nước lạnh!”

Đột nhiên xảy ra chuyện không hay, Diệp Gia Dĩnh không kịp phản ứng, buốt miệng trả lời: “Không phải nước lạnh, là nước ấm.”

“Nước ấm cũng không được!” Diệp Thừa Trạch tóm cô kéo đi, nhìn theo phương hướng có vẻ là đang đi đến phòng trang điểm của Trịnh Dụ Hoa.

“Ai, ai, anh làm gì vậy!” Diệp Gia Dĩnh giãy dụa hai cái, đột nhiên chú ý tới vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa kỳ lạ của mọi người xung quanh, đang nhìn chằm chằm vào thái độ của bọn họ, lập tức không dám nói lung tung lộn xộn nữa, cố gắng làm ra vẻ như không có chuyện gì, chạy chậm đuổi kịp theo nhịp đi của Diệp Thừa Trạch, vừa đi vào đã bị đẩy ra sau tấm rèm thay đồ, lại có một cái khăn lông lớn rơi từ trên trời xuống đầu: “Nhanh lau khô người rồi thay quần áo đi!”

Diệp Gia Dĩnh: “Tôi không có quần áo ở đây.”

Diệp Thừa Trạch không trả lời, chỉ nghe thấy âm thanh hừ một tiếng từ mũi, sau đó đi mở cửa bảo trợ lý đang chờ ở bên ngoài đi lấy cái gì đó của Diệp Gia Dĩnh đến.

Chuyện ông chủ muốn làm, hiệu suất đều rất cao, Diệp Gia Dĩnh nhớ rõ túi của mình đã khoá để ở tủ quần áo trong phòng nghỉ, kết quả ba phút sau đã được đưa đến, không nhịn được cười khổ trong lòng, nhân viên trông đồ thật sự không xứng với chức vụ, về sau không thể cất đồ gì đó giá trị trong tủ quần áo được!

Lau khô nước, thay quần áo đã được mang đến, đi ra hỏi Diệp Thừa Trạch: “Anh đến đây làm gì?”

Diệp Thừa Trạch tức giận: “Con của em gọi điện cho anh, nói mẹ nó không nghe lời, bị sốt mà còn muốn nghịch nước, dội nước đến ướt đẫm, bảo anh đến quản em!”

Diệp Gia Dĩnh đỏ mặt xấu hổ: “Sao Ba Ni biết số điện thoại của anh?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.