Bạn đang đọc Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu – Chương 73
Cô có biết tôi căm ghét nhất loại người nào ko? – Nhật nhếch mép và nói thật chậm rãi. – Đó là những người muốn tôi rời xa và quên Mai Chi.
Nhật rảo bước thật nhanh ra khỏi khu vườn. Gió thổi nhẹ làm lay động từng lọn tóc mảnh mai, vô thức cuốn theo giọt nước mắt cuối cùng. Vy gục mặt xuống ôm lấy đầu gối, nấc thành từng tiếng.
Vy muốn tốt cho Nhật nhưng cuối cùng lại bị cậu ấy chối bỏ một cách phũ phàng. Cậu ấy lại căm ghét Vy, từng lời nói như cứa sâu vào vết thương vốn chẳng lành khiến chúng càng thêm đau xót.
Chẳng nhẽ, Vy đã sai sao?
*** **
Chap 38 :
** ** ***
Người đàn ông trung tuổi ngồi trước mặt ông Phác chậm rãi nhấp ngụm cà phê. Hai mắt lộ rõ vẻ căng thẳng.
– Anh Phác, em đã điều tra rồi.
– Kết quả thế nào?
– Tên lái xe tải đã cao chạy xa bay kể từ lúc đó. Hắn còn mang theo một số tiền khá lớn. Người dân trong khu tập thể nói hắn đi rất vội.
– Có biết hắn đi đâu ko? – Ông Phác vội hỏi lại.
– Hắn ra nước ngoài. Còn cụ thể thì em chưa biết, nhưng sẽ sớm tìm ra thôi. Theo em thì có lẽ đây ko phải vụ tai nạn xe cộ bình thường.
– Chú cứ nói thử xem.
– Nếu hắn chỉ vô tình gây ra tai nạn, việc gì hắn phải gấp rút khăn gói ra nước ngoài với một số tiền lớn như thế. Chỉ là một tên lái xe tầm thường mà lại có tiền để đi nước ngoài chạy trốn ư?
Ông Phác trầm ngâm hồi lâu rồi nói.
– Theo chú thì có người thuê hắn…
– Đúng vậy. Người đó chắc chắn rất giàu có, bởi vì số tiền bỏ ra thuê tên này ko hề nhỏ. Nhưng có một điều em ko hiểu… – Chú Trung ngập ngừng.
– Điều gì?
– Đó là động cơ giết người. Theo điều tra, thì bà Trần Hà Lan có quan hệ rất tốt với đồng nghiệp, ko hề xảy ra mâu thuẫn với bất kỳ ai. Vậy thì lý do là gì mới được ?
– Bây giờ chưa thể kết luận được điều gì cả. Chú cứ điều tra thật kỹ rồi nói với anh, nhớ là đừng để cho ai biết chuyện này, kể cả vợ anh.
– Mà tại sao anh lại quan tâm đến vụ này như thế? Bà Hà Lan có quan hệ gì với anh sao? – Chú Trung thắc mắc nhìn ông Phác khi ông chuẩn bị đứng dậy.
– Cậu đừng tò mò thế. Cứ cố giúp anh là được.
Ông Phác nói rồi đi nhanh ra ngoài. Lúc này, có lẽ ông ko đủ tư cách để nói ra mối quan hệ giữa ông và bà ấy. Ông đã nợ bà ấy quá nhiều thứ, mãi mãi ông ko thể bù đắp được những đau thương mà bà ấy phải gánh chịu. Ngay cả một lời xin lỗi đơn thuần, ông cũng ko có cơ hội để nói ra. Nếu quả thật bà ấy bị người khác hãm hại, ông nhất định sẽ đòi lại công bằng giúp bà ấy.
** ** **
Cơn gió nhẹ mỏng manh phảng phất trong ko khí, mang theo hương cỏ may dìu dịu vương trên sống mũi. Chỗ nó đang đứng là một khu đất hoang gần ngoại thành Hà Nội trồng toàn cỏ lau.
Thời gian cứ tích tắc trôi nhanh. Nắng đã lên đến đỉnh đầu và chiếu gay gắt. Cái nắng cuối thu tuy nhẹ nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy khó chịu. Kim đồng hồ chỉ 12h trưa mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Uyên đâu.
Nó sắp phải đi, và cũng phải kết thúc những chuyện ở đây càng sớm càng tốt, để nó sẽ ko phải vướng bận chuyện gì khác. Ở một chân trời mới, nó cũng sẽ cố gắng để trở thành một con người mới, hoàn thiện hơn. Chính vì vậy, nó đã quyết định ra đây để gặp Uyên, một mình, mặc dù, nó biết với tính cách của Uyên, thì chắc hẳn Uyên sẽ ko đơn thuần mà hẹn nó ra chỉ để nói chuyện.
– Đến cũng đúng giờ đấy nhỉ? – Giọng nói trong trẻo cất lên sau lưng khiến nó giật mình quay lại. Uyên đã đến, và cũng một mình.
Hôm nay, Uyên ăn mặc khá giản dị, trái ngược hẳn với phong cách thường ngày. Ko váy áo điệu đà, ko mốt, ko kiểu cách. Uyên chỉ mặc chiếc áo phông màu xanh lá, quần jeans và giày thể thao.
– Tôi đúng giờ, còn cậu trễ 3 tiếng 13 phút. – Nó bình thản đáp lại.
– Thật ra tôi đến đây rất lâu rồi. Đến trước cả cô, nhưng tôi chỉ muốn xem cô kiên nhẫn đến mức nào thôi. Và cũng thật đáng khen đấy. – Uyên cười khẩy rồi kéo cái mũ lưỡi trai trên đầu thấp xuống hơn nữa để nắng khỏi chiếu vào khuôn mặt trắng hồng kia.
– Đừng dài dòng nữa. Bây giờ cũng ko còn sớm nữa, vào chủ đề chính luôn đi. Cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì? – Cơn gió nhẹ bất giác làm rối tung mái tóc, vài sợi tóc mai loà xoà trước trán. Nó đưa tay vuốt những giọt mồ hôi còn đọng lại.
– Từ trước tới giờ, tôi với cô vẫn luôn coi nhau như kẻ thù. Bây giờ cũng vậy, chúng ta hãy nói chuyện với tư cách đó. Cô biết mối quan hệ giữa chúng ta chứ? – Uyên nhướn mày chờ đợi.
– Biết. Nhưng tôi ko công nhận điều đó. – Nó nhìn thẳng vào Uyên, trong đôi mắt sâu thẳm đó dường như chất chứa nỗi niềm u uất nào đó. Nó ko đẹp và sáng như thường ngày nữa.
– Tôi biết cô cùng bố khác mẹ với tôi, và tôi cũng chẳng tha thiết về cái quan hệ này. Nhưng tôi chỉ muốn nói cho cô hay, bố tôi rất khổ tâm về chuyện của mẹ con cô, cô cũng đừng làm cho ông ấy phải tự giày vò mình hơn nữa…
– Tôi ko có bố. Và tôi cũng chẳng giày vò gì ông ta cả. Chỉ là tự ông ta suy diễn mà thôi. Tôi nghĩ thì tốt hơn hết ta nên dừng cuộc nói chuyện này nếu cậu cứ tiếp tục nhắc đến ông ta. Chúng ta hãy cứ coi như ko có chuyện gì. Ông ta là bố cậu và chẳng là gì với tôi. – Nó nóng nảy ngắt lời Uyên. – Tôi biết, đó ko phải chủ đề chính của buổi nói chuyện ngày hôm nay.
** ** **
– Ken này! – My ngập ngừng dừng đũa, khoanh hai tay lên bàn nhìn Ken.
Ken đang cố nuốt nốt miếng cá cuối cùng còn sót lại trên đĩa, ngẩng mặt lên, chiếu tia nhìn khó hiểu về phía My.
– Sao cơ?
– Anh Huy thích chị Linh lắm phải ko?
– Ừ. Ko những thích mà còn “yêu” cơ.
– Mà tại sao chị Linh lại từ chối anh Huy thế nhỉ? Anh ấy tốt thế mà, còn rất quan tâm chị ý nữa. – My chống cằm, hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
– Chuyện của hai người đó, My tò mò làm gì. My nhìn Ken đây này, Ken cũng tốt bụng, ga-lăng, còn rất đẹp trai nữa, đâu có thua gì anh Huy đâu. – Ken vỗ ngực tự hào.
– Xì, mấy cái đó ko tốt chút nào.
– Sao lại ko tốt?
– Bởi vì con gái lúc nào cũng quấn lấy Ken, mà Ken lại ko nỡ từ chối họ bao giờ. – Giọng My nửa giận dỗi.
– Làm gì có. – Ken giãy nảy.
– Có mà.
– Ừ thì….thỉnh thoảng. Nhưng Ken ko quan tâm đến họ. Ken chỉ tốt bụng, ga-lăng với một mình My thôi.
Nói rồi, Ken nở nụ cười tinh quái. Từng tia nắng như muốn vắt lên trên khóm phong lan màu tía cạnh cửa sổ, chúng khiến hai má My bất giác đỏ lên. Nụ cười của Ken cũng nhờ đó mà rực rỡ hơn bao giờ hết.
** ** **
– Ha ha … – Uyên bất chợt cười phá lên. – Thật hay, nhỉ?
Nhướn đôi mắt khó hiểu về phía Uyên, nó im lặng chờ đợi.
– Mày có biết tao căm ghét mày đến thế nào ko?