Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu

Chương 55


Bạn đang đọc Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu – Chương 55

Chậc! Phải chăng nó đã nói dối ko đúng người. Kể ra thì nghe cũng hơi hơi vô lý. Trường Sun của nó đứng thứ 3 thành phố, thầy cô giáo toàn là bậc tiến sĩ, cử nhân, điều kiện học tập tốt, môi trường đào tạo có chất lượng, số học sinh đỗ đại học hàng năm lên tới 80%. Vậy mà bây giờ nó lỡ miệng nói ra cái lý do ngang phè ấy, chẳng phải là rất vô lý hay sao. Dù sao thì cũng đâm lao rồi, phải theo lao thôi. Nó nghĩ rồi nói tiếp.
-Tao đâu có nói điều kiện học ở trường mình tồi. Quá được là đằng khác. Nhưng… tao có lý do để chuyển. – Ko thể bịa được nữa rồi. Càng nói dối thì càng lòi ra, nó quyết định úp mở.
-Lý do gì á? – Ken chồm ngươì tới, nói bằng giọng ko-thể-tin-nổi. – Chị mà cũng biết học là rất quan trọng sao?
Cái thằng này, chắc là muốn ăn đấm lắm rồi thì phải. Nó – đương nhiên là một cái gương cực-kỳ-sáng cho bậc đàn em noi theo chứ chẳng chơi. Ấy vậy mà cái kẻ được gọi là Kenny Phạm đang ngồi trước mặt nó đây lại dám cả gan phun ra mấy câu có-khả-năng-xúc-phạm-người-vô-tội một cách ko ngạc nhiên thấy rõ.
Nó cứ vờ như ko nghe thấy cho yên thân, chả hơi đâu mà đi đôi co với thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch kia.
-Đấy! Lý do đấy. Câu chuyện chỉ có thế. – Vẫn cái giọng tỉnh bơ xụi lơ.
-Mày bị ấm đầu hả Linh. Cách đây 2 năm, đứa nào đã phát rồ lên khi tuyên bố với tao là “ko vào được trường Sun thì chấp nhận ăn chay hết quãng đời còn lại” hả. Để rồi khi vào được cái trường này thì lại đưa ra cái lý do dở hơi nhất quả đất là chuyên tu học hành nên phải chuyển đi. Mày bị thiểu năng rồi chắc.

Ừ đấy! Nếu thiểu năng được thì tốt quá. Nó sẽ chẳng phải đau đầu vì mấy cái chuyện đang dồn dập xảy ra thế này. Kể ra thì nó cũng hơi hơi ấm đầu thật.
-Ừ thì ko phải lý do đấy được chưa?
-Thế lý do của chị là gì? Nói đại đê, vòng vo mãi. – Thằng Ken bực dọc.
-Thì lý do riêng mà lại. Ko tiện nói ra.
-Nói. – Trang giở giọng du côn đe doạ.
-Ko nói được.
-Thôi. Ko cần nói, tớ biết rồi. – À hà ! Huy ! Cậu cũng biết cách gây sự chú ý đấy nhỉ. Mà…cái gì á, « biết rồi » là sao ? Chẳng nhẽ, con nhỏ Uyên đã nói hết cho Huy nghe rồi ?
Nó nhìn Huy bằng ánh mắt của một-sinh-vật-lạ. Nửa vờ nửa tin. Ko thể nào. Chuyện này đâu có hay ho gì mà nhỏ Uyên lại đi hớt lẻo chứ, mà ko đúng, con nhỏ đó cũng có thể lắm chứ, người thua là nó cơ mà.
-Cậu biết rồi? – Nó hỏi lại, đầy nghi ngờ.
-Phải!
-Ai nói cho cậu biết?

-Chẳng ai nói. – Huy hờ hững đáp, trong ánh mắt cậu ấy ánh lên tia nhìn khó chịu.
Ô. Cậu ấy là thần tiên chắc. Ko ai nói mà cũng đoán ra sao? Tài!
-Cậu nói rõ ràng đi Huy. – Trang sốt ruột.
-Thôi được. Đằng nào cậu cũng biết rồi thì nói luôn đi. Tớ chả phải giấu nữa.
Huy biết hết rồi thì cũng chả cần phải che đậy làm gì. Chuyển trường vì lý do đấy thì sao. Nghĩ lại nó thấy mình ngốc quá, ai lại đi nhận lời cá cược với con nhỏ đó làm gì cơ chứ. Quả là suy nghĩ nông nổi, háo thắng quá sức. Nhưng dù sao chuyện cũng đã rồi, giờ hối hận cũng chẳng còn kịp nữa. Đi thì đi. Vậy thôi.
-Cậu và tên Tuấn đó có gì với nhau phải ko? – Huy nhìn nó, nói chậm rãi.
-Cái gì? – Nó há hốc mồm, ko phải cái lý do mà cậu ấy bảo biết-hết-rồi là…

-Cậu chuyển trường chỉ để chọc tức tên đó chứ gì? Hay là hai người đã chia tay nên ko muốn nhìn thấy mặt nhau. – Giọng Huy có phần hơi dữ dội, nửa như châm biếm.
-Chia tay? Chọc tức? – Nó vẫn chưa khép cái miệng vô duyên lại được, quắc mắt nhìn Huy.
-Ko phải lý do đó thì là gì? Cuộc điện thoại lúc nãy chẳng phải đã tố cáo hết rồi sao?
-… – Biết nói gì bây giờ. Hay là cứ nhận quách lý do đó cho xong.
-Trời ơi, chuyện đó là thật hở mày? Mày với anh ý yêu nhau bao gìơ mà đã chia tay? Ôi chúa ơi! Tao thật ko thể tin nổi. – Trang xù vừa nói vừa thở.
Tao còn ko tin được nữa là mày. Ko ngờ Huy lại khéo tưởng tượng đến thế. Hay là cứ nhận quách cái lý do này cho xong, cho dù nghe có vẻ hơi…. “quỵ luỵ vì tình” thì phải.  


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.