Bạn đang đọc Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu – Chương 33
Ngoan cố thật. Chẳng nhẽ tao ko còn cách nào trị nổi mày nhỉ? Con nhóc cứng đầu. Nhưng cũng đáng khen cho tình yêu đầu đời chứ nhỉ…Hi sinh lớn đấy. Haizzz… Thực ra tao cũng ko muốn dung đến hạ sách này đâu. Nhưng tại mày…cứng đầu quá.
Nói rồi, Uyên rút từ trong túi ra một con dao nhỏ. Ánh sáng chiếu vào khiến con dao loé sáng lên, chói mắt. My lùi lại, ko thể ngờ, bọn người này lại dùng đến chiêu này. Độc ác quá. Nó kêu lên, hy vọng tìm được sự giúp đỡ của ai đó. Nhưng…vô ích. Giờ đã tan học. Các lớp đã tan từ lúc nào, hơn nữa, khu vực này lại ít người lui tới. Tuyệt vọng, con bé khóc trong sợ hãi, trong sự hoảng loạn.
-Thế nào, thay đổi quyết định chưa?
-Chị…chị định làm…làm…gì…?
-Chà, ngây thơ nhỉ? Còn phải hỏi sao? Tô điểm thêm cho khuôn mặt nhỏ bé kia vài đường …hoa văn. Chắc sẽ đặc biệt lắm nhỉ?
-Đừng…chị… đừng…
-Giờ hối hận cũng ko kịp nữa đâu. Tao cũng muốn thử xem, với vết rạch trên mặt, mày còn có thể tự tin mà thích Huy nữa được ko.
-Chị…làm như thế là …là vi phạm…vi phạm..pháp luật…
-Pháp luật ư? Mày nghĩ bọn tao sợ à. Tiền nhiều để làm gì? Ngây thơ. ngây thơ!!!
Uyên cầm con dao tiến đến gần My hơn, con dao đang kề gần vào khuôn mặt vẫn nóng đỏ sau 2 cái tát lúc nãy. Toàn thân con bé run lẩy bẩy, sợ hãi. Bất chợt, con bé đẩy nhỏ Uyên ra, toan chạy đi, nhưng lại bị 2 con nhỏ khác túm lại. Nhỏ Uyên chao đảo, suýt ngã. Tức giận, nhỏ tát vào mặt My cái nữa. Rồi, từ từ giơ con dao nhỏ lên, rạch một đường nho nhỏ ở má phải của con bé. Lũ con gái đằng sau cười vang.
-Thế nào hả? có cảm nhận được gì ko thế?
-Chị…chị..là một…con..rắn độc. Anh Huy…sẽ ko bao giờ thích chị…ko bao giờ…
My nhìn thẳng vào mặt Uyên, nói, mặt ko biểu lộ chút cảm xúc nào. Từng giọt máu trên má con bé từ từ chảy xuống. Gió phả vào mặt làm vết thương xót hơn.
-Câm mồm. Mày còn được quyền nói nữa sao? Huy là của tao. Huy sẽ yêu tao, chỉ nay mai thôi. Nghe rõ chưa hả con nhỏ ngu ngốc. Hay mày chê vết rạch này vẫn còn nhỏ. Để tao giúp mày thêm vậy nhé. – Uyên giơ con dao lên, chuẩn bị rạch đường thứ 2 trên má con bé.
My nhắm chặt mắt lại. Nó mong…mong ai sẽ đến cứu nó lúc này đây. Anh Huy, ko…anh Huy ko thể đến, anhHuy sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy nó lúc này. Thương hại ư? Ko. Nó ko muốn thế. Ko bao giờ. Bạn bè? Nó ko có bạn. Ko có một ai. Nó cô đơn, trống trải. Nó chỉ là một con nhỏ thừa thãi trong lớp, trước một lũ nhà giàu khinh người, nó chỉ là người vô hình trong cái tập thể 10A3 đó thôi. Thế đấy, nó còn trông mong cái gì bây giờ. Sẽ ko ai đến cứu nó đâu. Ko ai cả…
Nỗi sợ hãi choáng ngợp tâm trí. Nó ngất đi, và ko biết gì cả. Nó chỉ cảm nhận được rằng, có ai đó, ai đó đang bế nó đi… ấm quá…Là anh Huy ư? ko phải rồi…vậy thì là ai…
~~***
-Chết tiệt . Làm gì mà lâu thế ko biết. Tính ngủ trong văn phòng luôn chắc . Đăng ký văn nghệ mà cứ như… – Ken đá đi đá lại đống lá dưới chân. Làu bàu . Cũng phải ! Giờ đã hơn 12h trưa. Vậy mà bà chị “yêu quái” vẫn bắt cậu đứng đợi “mòn mỏi” ngoài này để đi lo cái vụ “văn thị nghệ” sắp tới. Đói sắp lả người ra rồi đây này . Mỏi quá! Đi kiếm cái gì ăn đã !!!
Rời canteen với 1 đống đồ ăn trong tay. Ken hí hửng bước ra sau trường. Nơi yên tĩnh nhất và nhàm chán nhất mà cậu từng thấy. Nhưng mặc kệ, lúc này cần “giải toả căng thẳng” cho cái dạ dày yêu quý của cậu đã . Rồi …tính sau .
-Phải rồi đấy Uyên. Cho nó nhát nữa đi. Cái vết lúc nãy còn nhỏ quá. Nó chưa sợ đâu . – Chà ! Giọng con gái. Nghe mà váng vất cả đầu óc. Con gái mà giọng cứ the thé lên.
-Chị…
-Nào, chuẩn bị tinh thần chưa em gái … Chắc lần này ko đau đâu nhỉ ? – Giọng của đứa con gái khác . Chắc đứa này chủ mưu đây. Giọng bình thản đến lạ. Lại có gì đó khiến con người ta rợn người .
Có vẻ như “nạn nhân” đã kiệt sức rồi thì phải. Có nên ra tay làm “anh hùng” một lần ko nhỉ? Ken nghĩ bang quơ . “Thôi, mình là người tốt mà. MẶc kệ cô gái đáng thương kia có là “mĩ nhân” hay ko. Cứ cứu đã.”
Ken bước tới trước. Bàng hoàng nhận ra người con gái đó. Là My!!! Nhỏ đó làm gì bọn người này để ra nông nỗi vậy chứ. Đối diện My là một …à ừ …coi là “mĩ nhân” đi. Cũng đẹp mà ! Nhưng ánh mắt cô ta đáng sợ quá. Khiến Ken hơi lạnh sống lưng. Nhưng ko sao! Cậu cũng quá quen với những màn đánh nhau này rồi. Huống hồ, cậu là “con trai”.
-Ỷ đông hiếp yếu. Như vậy là ko công bằng đâu mấy chị à?
Ken dựa lưng vào tường. Hai tay đút túi quần, bình thản. Gió lay động vài lọn lóc nhỏ loà xoà trước trán. Trông…đẹp trai!!!. Lũ con gái mắt sáng hơn đèn pha, nhìn Ken đắm đuối.
Duy chỉ có một người, ánh mắt vẫn ko đổi.
-Cậu là ai? Đây ko phải chuyện của cậu . Đừng xía vào.
-Nhưng tôi lại muốn “xía” vào thì sao đây. Huống hồ, cô gái kia…là bạn cùng lớp với tôi.
-Đừng nhiều lời nữa. Cậu tránh ra đi.
-Chà ! Tiếc thật đấy. Ko biết mọi người sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy những tấm hình này nhỉ? Bà chị xinh đẹp, chị “ăn ảnh” lắm đấy. – Ken cười khẩy. Nụ cười đẹp mê hồn. Lắc lắc chiếc Cobi trên tay.
-Cái gì…
-Xin lỗi. Nhưng tôi lại là người…hơi bao đồng. Nên vô tình chụp được những bức ảnh…đẹp.
-Uyên. Bỏ đi. Ảnh đấy… – Mấy con nhỏ khác sợ, lay tay kẻ cầm đầu. Ngu thật! Mắc bẫy rồi!
Uyên quay lại phía nhỏ My, tức tối. Rồi quay gót bỏ đi. Ko quên tặng Ken 1 tia nhìn sắc lẹm.
-Xoá đi.
-Xoá gì?
-Ảnh.
-Oh! Ok. Ok. If you want.
Nói rồi, Ken giả vờ lôi điện thoại ra bấm bấm. Mà thực ra thì có bức ảnh nào đâu. Lừa lũ đầu heo này dễ dàng thật.
Xong, sau khi lũ con gái bước đi. Ken chán nản nhìn My. Ngất rồi sao? Nhỏ này …gan bé thật .
Ken nhún vai. Đành cúi thấp người bế My lên.