Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu

Chương 23


Bạn đang đọc Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu – Chương 23


“Reng…reng…reng…”. Chuông báo thức điểm 6h sáng. Nó – mắt nhắm mắt mở vớ tay đập một cú như trời giáng xuống chiếc đồng hồ tội nghiệp.
BỘP!!!
Xong, nó lại trùm chăn và…ngủ tiếp.
Nhưng…chỉ 2 giây sau, 2 giây ngắn ngủi đủ để nó nhận ra một điều: Hôm nay là ngày đầu tiên thằng trời đánh nhập học…Nó dám cá là giờ này thằng nhóc vẫn đang nằm ôm gối và…mơ chứ chắc là chưa có ý định dậy. Hê hê, đây chính là cơ hội để nó cho thằng nhóc biết nó là một bà chị gương mẫu đến thế nào. “Dậy sớm và qua phòng gọi thằng nhóc dậy đi học”.
Nghĩ rồi, nó tung chăn rồi phi như bay vào nhà tắm. Vừa đánh răng vừa cười một mình một cách khoái chí, trông đến là…hâm.!!! Hơ…
***
-Ê cu, dậy đi học nào, sáng bảnh mắt rồi… Ơ ???… đâu rồi???
Nó trố mắt ra nhìn đống chăn được gấp gọn gẽ, đẹp đẽ trên giường mà ngạc nhiên. “Quái lạ…chẳng nhẽ thằng nhóc lại dậy trước mình? Không thể nào, với tính khí của nó thì sao dậy sớm được chứ….” Vừa đi xuống cầu thang nó vừa lẩm bẩm. A…hay là, mẹ nó gọi thăng nhóc dậy nhỉ, có thể lắm…

Haizzz!!!! Kế hoạch làm một bà chị gương mẫu bước đầu thất bại.
**
-Con gái gì mà ngủ dậy rõ muộn. – Thằng Ken đấy
Vừa thấy nó bước xuống cầu thang với bộ mặt méo xẹo không khác gì cái bánh bao nhúng nước liền buông câu trêu nó.
Nó hằm hằm nhìn thằng nhóc đang nhe răng cười khoái trá kia. Gầm một tiếng rồi đẩy ghế ngồi vào ăn.
-Hôm nay chị Linh con là còn dậy sớm ấy chứ. Bình thường 10 hôm đi học thì 9 hôm muộn rồi. – Ôi chao!! Mẹ nó đấy. “Hix…Mẹ chả biết giữ thể diện cho con gì cả…” Nó mếu máo nhìn mẹ, ánh mắt đầy uất ức, trách móc.
-Hô..hô…Bình thường còn muộn hơn ý ạ. Ôi trời, bà chị yêu mến ơi, chị là con gái đó sao? – Thằng Ken cười sằng sặc thích chí. Ghét thế chứ lị.
-Cậu im mồm rồi ăn nhanh đi. Muộn học giờ. – Nó tức khí hét lên. Trong khi thằng nhóc vẫn cười. Hứ…cười nữa đi. Cười cho lắm vào. Cười cố rụng răng luôn. Hết ăn cháo. Cho chết.
Mà sao, thằng nhóc này giống… Huy thế nhỉ. Cậu bạn chí cốt của nó cũng y chang thằng Ken. Suốt ngày chọc tức nó, rồi nham nham nhở nhở cười cho đến khi nó tức xì khói đầu thì thôi. Chết cha!! Cho 2 tên quỷ này gặp nhau thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra mất…* Một thoáng rùng mình !!*

***
-Hôm nay mẹ tôi gọi cậu dậy đấy hả? – Vừa đi nó vừa hỏi thằng Ken. Trong lòng vẫn còn ấm ức lắm lắm. Nó không tin là cái loại công tử bột như thằng nhóc lại có thể dậy sớm như thế được.
-Hứ…chị nghĩ tôi thế nào. Đừng khinh nhau thế. Bình thường tôi còn dậy sớm hơn thế này ấy chứ. – Ken cười đểu cáng.
-Tôi ko tin đấy. Mẹ cậu chiều cậu như vậy mà cũng bắt cậu dậy sớm sao? – Nó vẫn tức tối.
-Mẹ tôi tất nhiên là không nỡ gọi tôi rồi. Nhưng bố tôi thì lại khác. Bắt tôi dậy sớm lắm. Hôm nào cũng phải dậy đi tập thể dục với bố. Nên bây gìơ quen rồi.
-Hơ…thảo nào.
-Còn chị thì sao hả? Con gái gì mà…
-Thôi đi. chẳng qua là…- Nó cố phân bua.
-Tất cả chỉ là nguỵ biện. – Thằng Ken là lưỡi trêu nó.
-Cậu…
Nó cứng họng. Công nhận thằng nhóc cũng cao tay. Có lẽ nó đã đánh giá hơi thấp về thằng nhóc rồi.
Haizzz… !!! (Lại thở dài… !!! – Lời tác giả. )


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.