Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu

Chương 2


Bạn đang đọc Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu – Chương 2

Chiều, nắng toả một màu dìu dịu trên khắp nẻo đường, trên mọi ngóc ngách của thành phố Hà Nội của một chiều đầu thu. Bầu trời xanh trong mang đến cho lòng người một cảm giác xốn xang đến lạ kỳ. Từng làn gió mỏng manh, tinh nghịch luồn qua mái tóc màu hạt dẻ dài của một cô gái tưởng như “búp bê Baby” “sống” đang tung tăng bay nhảy. Ở cô toát ra một vẻ đẹp lạ kỳ: Dịu dàng, tinh nghịch nhưng cũng đầy nữ tính. Đôi mắt hút hòn người ấy cứ nheo lại đùa nghịch với gió và nắng, cô thiếu nữ ấy cứ hồn nhiên bay lượn cùng gió không quên để lại trên môi nụ cười ấm như ánh mặt trời buổi ban mai. Cô đâu hay biết rằng có biết bao ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ganh tỵ đang dõi theo từng bước chân của cô. Bước chân nhẹ nhàng, thoăn thoắt ấy dường như đang khiến tim ai kia xao xuyến… -Này, sao cậu không nói lời nào thế hả Huy, cậu đâu phải là người ít nói chứ hả?…hay …cậu không biết nói gì trước vẻ đẹp của tớ…hè..hè…khai mau, có phải cậu thích tớ rồi không???? Dường như bị bắn trúng tim đen, Huy bất giác đỏ mặt. Vội vàng quay đi chỗ khác. -Cậu thôi nằm mơ giữa ban ngày đi cho tớ nhờ. Tớ chỉ không biết làm thế nào để cậu có thể thay đổi, trở thành một học sinh gương mẫu như tớ thôi… -Chỉ thế thôi hả? Nó nheo mắt hỏi lại, trông đáng yêu cực kỳ. -Chỉ thế thôi… -Vậy tại sao mặt cậu lại đỏ như cà chua thế kia hả? -… -Thôi, bỏ đi. Tớ cũng chả muốn hỏi nhiều làm gì để rồi lại mang tiếng lắm chuyện. Nói cho cậu hay, cậu sẽ không bao giờ thay đổi được tớ đâu. Cái bản chất ngang ngược ấy nó đã ăn sâu vào con người tớ rồi, từ hồi bé xíu cơ. Cậu cũng biết rồi đấy. Vậy nên, cậu cũng đừng vô ích làm gì, nhớ chưa hả? -…hừm….không biết bao giờ tớ mới gặp anh chàng trong mộng của tớ nhỉ? Mà này , tớ không thích cậu đâu nên đừng có tưởng bở nhá…. Nói rồi, nó quay lại đánh một cái thật đau vào đầu thằng bạn, lè lưỡi, trêu ngươi rồi…chạy. Và rồi, lại như cũ chúng nó đuổi nhau, hò hét khắp đường. Tiếng cười giòn tan, vô tư lự của hai đứa rộn vang không khỏi tránh được ánh mắt tò mò của người đi đường “ Phải chăng đây là học sinh cấp 3”… Linh 17 tuổi rồi, Huy cũng vậy. Nó vẫn còn hồn nhiên vô tư lắm lắm, đâu biết cảm giác thinh thích một người nghĩa là thế nào, càng không hiểu mùi vị của tình yêu như trong mấy bộ phim Hàn Quốc nó từng xem. Nó là con gái, hơn nữa lại xinh đẹp mĩ miều. Trong mắt mọi người, nó là một cô thiếu nữ 17 tuổi nhưng thực ra tâm hồn của nó vẫn rất trẻ con, điển hình là cái thói bướng bỉnh không tài nào sửa đổi được của nó.Nó chưa thích ai, càng chưa yêu ai.Nó chỉ biết sống hết mình với những gì nó đang có. Luôn luôn vui vẻ có lẽ vì vậy mà nụ cười vẫn luôn túc trực trên môi. Nó cũng đâu hay biết rằng cậu bạn “ thân thật là thân” của nó đã biết rung động, đã biết được cảm giác yêu mến một người con gái. Mà người ấy chắc tất cả chúng ta đều đã đoán ra, duy chỉ có người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy là không hay biết gì mà thôi. Và câu nói không hề cố ý của “người ấy” đã vô tình khiến tim ai nhói đau…. “ Sinh nhật Hà Linh tròn 10 tuổi: -Ôi, đây là quà sinh nhật cậu tặng tớ à, đẹp thế? Cô bé cắt kiểu tóc Marucô rất đẽ thương đang ngây ngô thích thú hỏi cậu bạn. Trên tay cầm một hộp quà nhỏ được thắt nơ màu hồng, bên trong là một ngôi sao màu vàng ánh kim đang sáng lấp lánh. -Ừ, của tớ đấy. Thế nào , cậu thích không? -Ui…Tớ thích lắm. Ngôi sao này dùng để ước à? Cậu bé đẹp trai vui vẻ gật đầu. -Ngôi sao to như thế này, cậu có thể ước bao nhiêu cũng được mà. -Thích thế. Vậy…tớ ước đây. Mà này, cấm cậu nghe lén nhá..!! Không thì….cậu biết rồi đấy. Nói rồi, nó đưa nắm đấm ra đe doạ, giọng rất chi là du côn. -Biết rồi mà, tớ không nghe lén đâu. 5 phút sau: – Này, cậu ước cái gì đấy? Nói cho tớ nghe được không? Cậu bé tò mò hỏi lại. -Không nói. Nó bướng bỉnh. -Nói đi mà. Cậu bé vẫn tiếp tục nài nỉ. -Không. Nó nói cụt lủn, giọng rất chi là kiên quyết. -Vậy…thì thôi. Cậu bé đẹp trai nói, mặt buồn thiu. Làm nó không khỏi buồn cười. -Thôi được, nể tình chúng ta bạn bè lâu năm, tớ sẽ nói với cậu. Nhưng nếu cậu cười tớ, câu sẽ chết với tớ. -Được.. được…Cậu nói đi. Tớ sẽ không cười đâu. Nó quay lưng về phía cậu bạn. Ra vẻ rất đăm chiêu: -Tớ ước…sau này tớ sẽ gặp được một hoàng tử thật đẹp trai, học cực giỏi, anh ấy phải thật oai phong, bệ vệ. Luôn luôn yêu thương tớ và che chở tớ suốt đời….. Nó thao thao bất tuyệt kể về điều ước củ nó cho cậu bạn chí cốt nghe. Gương mặt ra chiều hạnh phúc lắm. Có ai nói cho nó biêt nó đang là cô bé vừa tròn 10 tuổi không?… -Vậy…nếu tớ cũng được như thế… Cậu bé ngập ngừng: -Ý…tớ là..nếu…. -A…cậu nhìn kìa…sao băng đấy… Đẹp quá. Tớ ước thêm đây. Nó sung sướng hò reo thích thú với ngôi sao băng vừa bay qua rồi chắp hai tay vào chăm chú ước lắm. Nó đâu hay biết rằng cậu bạn ngồi kế bên đang cố gắng nặn ra từng lời. Xong xuôi, nó quay sang cốc vào đầu cậu bạn. -Này, lúc nãy cậu nói cái gì vậy, nói lại đi. Cậu nói nhỏ xíu à, tớ chả nghe thấy gì hết. -Thôi, không nói nữa, tớ quên rồi. -Thật sao? Nó nghi ngờ hỏi lại . -Thật mà… -Thật ??? -Ừ, mà sao cậu phiền phức thế? Cậu bé nổi cáu. -Á… à…cậu vừa nói ai phiền phức hả? Tớ phải xử lý cậu mới được… -Thôi…thôi…mà. Tớ … đùa đấy… đùa mà… đừng..chọc lét…tớ nữa…hi..hi…ha…ha……” Vũ Huy bồi hồi nhớ lại


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.