Bạn đang đọc Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu – Chương 18
Nhỏ Uyên hôm nay mặc bộ váy lụa màu đỏ bóng, cổ áo được may cầu kỳ, diêm dúa khoe nước da trắng cùng đôi chân dài thẳng tắp hệt như dáng người mẫu. Mái tóc không còn màu hung đỏ nữa mà thay vào đó là màu vàng tây tây được búi cao. Cách trang điểm đặc biệt nhấn mạnh vào đôi mắt sắc và cái miệng phớt đỏ kiêu sa. Chuyện, nhỏ là đại tiểu thư mà. Nó phải thật đẹp chứ.
-Hà Linh à, cậu … đẹp thật đấy. Suýt nữa thì tớ nhận không ra.
Nhật tươi cười,mắt anh chàng vẫn đang dán chặt vào nó. Ngại ngùng, nó tìm cách chuyển chủ đề.
-Cậu chưa thấy Huy đến à? Tớ tưởng cậu ấy đi trước rồi.
-Chưa, chưa thấy cậu ấy đến.
-Nhật này, nhà cậu to và đẹp thật đấy .- Trang xù bẽn lẽn.
-Hì…- Anh chàng chẳng biết nói sao nữa, đành gãi tai cười trừ. – A, Huy đến rồi kìa.
Nó và Trang quay ra nhìn. Huy hôm nay quả thật rất… đẹp trai. Cậu ấy mặc áo đuôi tôm, có thắt nơ trên cổ. Trông vừa lịch lãm vừa có gì đó lãng tử. Không hiểu sao, lúc này tim nó chợt đập mạnh. “ Thình thịch…thình thịch…”
Ngại ư?? Không phải chứ. Nó và Huy là bạn thân mà, đây đâu phải lần đầu nó thấy huy đẹp trai như vậy. Lạ thật đấy.
Trấn tĩnh lại tinh thần, nó toan bước tới chỗ Huy,nhưng nhỏ Uyên đã chạy đến trước. Nhìn con nhỏ cứ tíu tít như con chim sẻ bên cạnh Huy làm nó thoáng buồn.
Nó bước tới bàn ăn, nó cầm ly rượu lên rồi uống một ngụm nhỏ. chợt :
-Tiểu thư, chúng ta làm quen được chứ.
-Ơ, tôi…
Nó đang chưa biết trả lời sao với anh chàng lạ mặt này thì:
-Thì ra cậu ở đây. Lại đây với tớ nào.- Huy kéo nó đi không quên nói lại với anh chàng đang đứng cạnh nó: – Xin lỗi anh bạn nhé.
-Cậu đến khi nào thế?
-Ờ, thì trước cậu một lúc.
-thế sao không ra chỗ tớ hả? Cậu có biết tớ phải tìm cậu vấtt vả lắm không? Giữa hàng trăm người thế này lại chẳng biết cậu ăn mặc thế nào. May mà Trang nói với tớ.
-Vậy à, ừm..xin lỗi cậu. Tớ tưởng cậu đang nói chuyện với Uyên
-Tớ chỉ chào hỏi cậu ấy rồi biến đi tìm cậu luôn chứ chuyện trò gì. Mà .. hôm nay, cậu quả thực.. rát ..rất..xinh…
-Cậu vừa nói gì cơ?- Nó nghe không rõ vì câu sau Huy nói nhỏ quá lại thêm tiiếng nhạc vừa nổi lên nữa chứ
-Tớ…tớ nói là…hôm nay cậu rất…
-Tớ mời cậu nhảy một bản nhé. – Nhật bước tới chìa cánh tay về phía nó. Một chút ngập ngừng thoáng qua. Nó khẽ mỉm cười rồi đặt bàn tay nõn nà nhỏ nhắn lên tay Nhật
Và rồi 2 đứa chìm vào bản nhạc dance nhẹ nhàng.
Trong khi đó, Huy vẫn nhình theo nó, đôi mắt cậu thoáng buồn. Lời khen đó vẫn chưa tuột khỏi môi mà. Quả thật, tối nay nó rất xinh. Xinh lắm!
Mà lại có vẻ dịu dàng hơn nữa. Trong mắt cậu nó lúc nào cũng xinh, cũng đáng yêu. Nhưng sao lúc này cậu thấy nó xinh đến thế. Hệt như thiên thần nhỏ một lần nữa làm sưởi ấm trái tim cậu. Và ngay lúc này đây,nó đang đập mạnh dữ dội, thúc giục cậu bước lên dành lấy báu vật quý giá nhất của đời cậu.
Hu toan bước đi thì thấy Trang. Ánh mắt cũng đang hướng về phía nó và Nhật. Đôi mắt con nhỏ cũng chùng xuống. Một cái thở dài hắt ra. Buồn!
-Cậu… thích Nhật rồi à? – Huy bước đến, hỏi nhỏ cô bạn
-Tớ….chắc vậy.Nhưng nếu người cậu ấy yêu không phải là tớ thì tớ không bắt ép. Tớ sẽ chúc phúc cho cậu ấy.
-Ý cậu là, Nhật…thích Linh…- Huy nói mà cảm thấy trái tim mình nhói lên. Từng đợt, từng đợt một.
Đau.. tựa như hàng ngàn, hàng vạn mũi kim xuyên vào tim…
Đau lắm!!!
-Nhìn thái độ của Nhật là biết mà.Con gái bao giờ cũng cảm nhận rõ hơn.- Trang cười nhẹ, một nụ cười thánh thiện dịu hiền.
Huy nhìn về phía Linh,con nhỏ vẫn đang tươi cười nói chuyện cùng Nhật. Bất giác, cậu thấy lo lắng. Phải làm sao khi Linh không chọn cậu mà sẽ cùng một người khác sánh đôi bước đi. Không được, không thể nảo. Chẵng nhẽ, tình cảm suốt 10 năm trời của cậu lại bị chôn vùi ở đây?
Không được!!!
Cậu không cam tâm đem người con gái mình yêu cho người khác được. Cậu phải giữ nó lại. Phải giữ…