Bạn đang đọc Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu – Chương 16
-Hà Linh…
-Tránh ra đi Trang, tao đang buồn ngủ mà.
-Tớ là Vy.
-Vy??
***
-Tớ không biết có nên nói cho cậu nghe không? Nhưng tớ đã suy nghĩ và tốt hơn là nên nói trước với cậu. Về…- Vy ngập ngừng.
-Buổi tiệc tối nay!
-Sao cậu…
-Hì. Tớ biết mà. Buổi tiệc dành cho giới thượng lưu. – Nó cười nhạt.- Và Uyên muốn làm tớ bẽ mặt trước họ. Đúng không?
-Cậu… nên cẩn thận. Ừm mẹ của Uyên, cô Châu. Một người phụ nữ thành đạt. Sẵn sàng làm mọi thứ vì danh dự của gia đình. Đặc biệt, bà ấy rất ghét…
-Những người như mình phải không? Không có địa vị xã hội
-Phải. Giờ thì tớ đi đây. Chúc may mắn.
Vy bước đi.
Nó có thể thấy nét cười gượng gạo trên môi con bé.
Một người phụ nữ “sẵn sàng làm mọi thứ vì danh dự gia đình” ư? Ghê gớm đến vậy sao. Rốt cuộc con người này là như thế nào, liệu có đơn giản như nó nghĩ?
Nó cười, nụ cười nhẹ bẫng. Tối nay, nó sẽ biết câu trả lời.
***
Nó cùng Trang vừa bước vào cửa nhà thì đã thấy bà Vân từ đâu chạy ra, hớn ha hớn như bắt được vàng. Nó ngạc nhiên hỏi:
-Chị làm sao thế? ĐÀo trúng ổ “kim cương” à?
-Chưa đến mức đấy đâu cưng. Vào đây, chị cho xem cái này. Đảm bảo làm 2 đứa lác mắt luôn
Nói rồi, Vân lôi xềnh xệch 2 con nhỏ đang ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì vào trong phòng.
-Oa, chị Vân, chị lấy mấy cái này ở đâu ra vậy? – Trang xù sung sướng hét ầm ĩ lên khi thấy 2 bộ váy cực kì đẹp và lộng lẫy trên giường. Một bộ màu đen và 1 bộ màu trắng. Nó trố mắt nhìn, dường như không thể tin nổi vào mắt mình
-Chị …chị…sao
-Ui giời, phục chị mày chưa. Công sức cả buổi sáng của chị đấy. Năn nỉ ỉ ôi mãi mới mượn được. Hàng độc đấy em
-Nhưng mà… ở đâu mới được chứ.
-Con bạn chị vừa đi Mỹ về. Nhà giàu lắm. Quần áo lại vô khối. Hơn nữa, nó hay tiệc tùng lắm, váy dạ hội của nó thì nhiều vô kể. Hai cái này đã nhằm nhò gì. Ối cái đẹp hơn ấy chứ.
-Thế này thì đẹp quá rồi ấy chứ. Ôi chị yêu quý của em. Lại em biểu lộ tình cảm với chị nào.-Trang xù vẫn không ngớt xuýt xoa.
-Thôi thôi, cho chị xin 2 chữ bình yên đi. Chị cũng muốn đền bù cho cái Linh vì vụ lần trước. Lúc ấy, chị còn non quá. Cứ nghĩ thế là độc đáo. Xin lỗi em nha.
-Qua rồi mà chị. Em quên rồi. Lần này chị phải trang điểm cho em thật xinh đấy nhớ.
-Đưong nhiên rồi. Ra đây nào. TRANG, lại đây cầm vào lại hỏng bây giờ. Bỏ cái váy xuống. Mau.
Nó phí cười, 2 chị em nhà này vui thật. Chị Vân bây giờ so với 3 năm trước quả thật rất khác. Chị ý có vẻ dịu dàng và cẩn thận hơn.