Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 5: Điên Cuồng Tích Trữ


Đọc truyện Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản – Chương 5: Điên Cuồng Tích Trữ


Có lẽ là cái giá này khiến người quá mức kinh ngạc, cho nên sau khi thanh âm Giang Du hạ xuống mọi người giống như bị ấn nút tạm dừng không một ai lên tiếng.

Giang Du hiển nhiên đối với phản ứng của mọi người trong hội trường vô cùng hài lòng, trong mắt chứa đầy khiêu khích nhìn về phía Giang Đình Viễn và Diệp Chu.

Thời điểm hắn hô hai triệu, Trình Nhiên ngồi bên cạnh hắn sắc mặt sớm đã trắng bệch, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Bọn họ tổng cộng đem theo ba triệu thì đã chi hai phần ba số tiền, hằng năm buổi đấu giá như này chỉ có vài số tác phẩm ưu tú, bọn có chỉ có một triệu thì có thể làm cái gì?
Trình Nhiên lấy tay che mặt, trong lòng mong đợi tình nhân ngu ngốc kia của Giang Đình Viễn tiếp tục ra giá.

Trình Nhiên đã quyết nếu Diệp Chu ra giá một lần nữa thì nhất định cậu ta phải ngăn Giang Du lại ra giá.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Trình Nhiên không tự chủ có chút chờ mong mà khẩn cầu khó phát giác nhìn về phía Diệp Chu.

Diệp Chu tựa hồ có cảm giác mà quay đầu lại, liền đụng phải ánh mắt kiên định của Trình Nhiên.

Nhìn biểu tình tự tiếu trên mặt cậu Trình Nhiên có chút hồi hộp, mơ hồ có một cảm giác không quá tốt.

Đúng như dự đoán.

Diệp Chu hướng cậu ta nhếch miệng nở nụ cười, chầm chậm đem giá bài trong tay thu về.

Trình Nhiên liền hiểu rõ, bọn họ đây là…!Bị đùa bỡn.

Cậu ta lúc này mới minh bạch, cậu ta và Giang Du bị tình nhân của Giang Đình Viễn đùa bỡn, không những đùa giỡn bọn họ mà còn làm cho bọn họ mất hai triệu.

Tổn thất ngoại trừ tiền còn có những tác phẩm xuất sắc ở đằng sau, mỗi tác phẩm phía sau đều mang một đến lợi ích nhưng bọn họ lại không có nhiều tiền để nắm được lợi ích ấy.

“Hai triệu lần một!”
Mc chủ trì đã bắt đầu lặp lại cái giá Giang Du nói ra, bọn họ giờ là đang nằm trên lưng hổ không thể đi xuống, ngoại trừ nếu có ai đó trước khi Mc chủ trì hô lần thứ ba mà ra giá thì bọn họ sẽ không cần chi hai triệu để mua bộ tác phẩm không có danh khí này.


“Hai triệu lần hai!”
Không, kỳ thực không phải là không có cách…!
Buổi đấu giá thường sau khi kết thúc mới ký kết rồi trả tiền, nói cách khác, nếu bọn họ không trả tiền thì chỉ cần bồi thường phí vi phạm hợp đồng.

Cứ việc phí bồi thường vi phạm hợp đồng không thấp nhưng so với việc mất đi hai triệu thì đã lời hơn rồi.

Nhưng mặc dù có thể đúng lúc ngăn lại tổn thất thì tin tức chắc chắn sẽ bị truyền đi, đến lúc đó mặt mũi đều mất hết, liệu Giang Du…!Có thể đồng ý không?
“Hai triệu lần ba, chúc mừng vị tiên sinh này có được bản quyền truyền hình ( hồi tưởng).”
Mc chủ trì cười đến không ngậm được miệng liền gõ búa xuống, giao dịch thành công.

Nhìn mặt Giang Du tràn đầy ý cười.
Trong lòng Trình Nhiên một mảnh lạnh lẽo, cậu ta biết rõ với tính cách kiêu ngạo kia của Giang Du chắc chắn sẽ không đồng ý bội ước.

Không quản Trình Nhiên và Giang Du cao hứng hay không, Diệp Chu ngược lại cảm thấy bây giờ rất là vui vẻ, thậm chí muốn đứng lên chúc mừng hai người.

Cân nhắc đến vấn đề sẽ bị đánh vô cùng cao kia Diệp Chu liền bỏ qua, dù sao cậu có thể không cần sĩ diện nhưng là phải lo lắng đến vấn đề mặt mũi của đại boss a.

Sau khi hố công chính và thụ chính, Diệp Chu đắc ý hướng đại boss tranh công: “Giang ca, hai triệu đấy, tôi lợi hại không!”
Giang Đình Viễn nhíu mày suy tư: “Cậu là vì tôi mà đi hãm hại hắn ta?”
Diệp Chu gật gật đầu.

Đúng vậy, nếu không phải vì muốn làm đại boss vui thì cậu cũng sẽ không đi làm mấy cái chuyện ấu trĩ này với công chính thụ chính.

Đương nhiên nếu nói một chút tư tâm cũng không có thì cũng không phải.

Bởi vì Diệp Chu biết rõ, tiền trong tay công chính và thụ chính vai lúc này không nhiều, bị cậu hố như vậy khẳng định sẽ có ảnh hưởng lớn đến buổi đấu giá.

Cứ như vậy, nếu gặp phải tác phẩm yêu thích, dù muốn tranh với cậu thì trước tiên cũng phải cân nhắc tiền trong tay có đủ hay không.

Nhất cử lưỡng tiện quá tuyệt vời, Diệp Chu trong lòng nhanh chóng cho mình rắm cầu vồng.


Diệp Chu đắm chìm trong trong vui sướng không chú ý tới ánh mắt thấy thú vị của đại boss Giang nhìn về phía cậu.

Một người sau một đêm liền có biến hoá lớn như vậy, thực sự là…!
Quá thú vị.

Giang Đình Viễn nhìn chằm chằm Diệp Chu mấy giây, nhẹ nhàng nâng tay xoa đầu cậu, môi mỏng khẽ nhếch: “Cảm ơn.”
Thời điểm Diệp Chu còn đắm chìm trong sung sướng việc mình giúp đại boss ngược tra, cậu vẫn chưa biết đại boss Giang là người nắm quyền tại Giang gia.

Ý tứ của những lời này chính là, người sở hữu tài chính của Giang gia, bao gồm chia hoa hồng hằng năm cho Giang phụ cũng phải chờ Giang Đình Viễn gật đầu, thì tiền mới có thể thuận lợi vào tài khoản của Giang Trường Tùng.

Ý nghĩa chuyện này chính là, nếu Giang Trường Tùng muốn cho Giang Du cùng tiểu tình nhân hay con riêng gì đó bao nhiêu tiền, còn phải do tâm tình tốt xấu của Giang Đình Viễn quyết định cho ông ta nhiều hay ít.

Khi còn trẻ muốn lấy tiền thì phải xem sắc mặt lão gia tử Giang gia, thật vất vả mới đến tuổi trung niên, tự cho là mình rốt cục hết khổ, lại không nghĩ tới lão gia tử trực tiếp bỏ qua người nhi tử là ông ta.

Cho nên lúc tuổi tác cao khi muốn lấy tiền còn phải xem sắc mặt của con trai.

Cố tình ông ta không muốn cho người ngoài biết, dù sao…!Việc này thật sự là quá mất mặt.

Ngẫm lại thì chính công luôn nói cha hắn ta keo kiệt, Giang Trường Tùng này cũng oan.

Không phải không cho mà là không có a!
Giang Đình Viễn thu tầm mắt lại, chậm rãi xoay người, hướng về vị trí Giang Du nhìn lại.

Con riêng dễ dàng tại buổi đấu giá ném hai triệu lại nghĩ đến cuộc sống không mấy tốt gần đây của Giang Trường Tùng, không bằng…!
Cuối năm khỏi chia hoa hồng đi.

Tự cho là bản thân đã thắng trong cuộc cạnh tranh với Giang Đình Viễn, hắn vẫn không biết tương lai trong một năm tới hắn sẽ không xin được người cha hẹp hòi kia của mình một phân tiền.


Buổi đấu giá vẫn tiếp tục, không ngoài sở liệu của Diệp Chu, công chính Giang Du và thụ chính Trình Nhiên đều cực kỳ an phận.

Nói họ yên tĩnh như kê cũng không sai.

Ngược lại là Diệp Chu liên tiếp giương bài, liên tiếp mua ba bộ tác phẩm.

Tuy rằng ba bộ tác phẩm này không làm cậu cảm thấy hứng thú bằng ( hồi tưởng), mà chất lượng lại phi thường xuất sắc, thậm chí trong đó còn có một bộ nguyên tác sau chuyển thể thành phim truyền hình sẽ thành tác phẩm đại bạo.

Chính là thất chi đông ngung, thu chi tang du* a.

*ở đây có nghĩa là lúc ban đầu bị thất bại ở một phương diện này, nhưng cuối cùng lại thành công ở một phương diện khác.

Bởi buổi đấu giá chỉ tổ chức một năm một lần nên số lượng tác phẩm cũng tương đối nhiều, cho nên phía chủ sự đem buổi đấu giá làm buổi sáng và buổi chiều, buổi trưa còn tổ chức buffet hải sản.

Giang Đình Viễn hiển nhiên đối với nơi này không có hứng thú, không thì làm sao sẽ ăn đồ ăn sáng do Diệp Chu làm đến không biết đất trời, còn hiện tại chỉ nhấm nháp vài miếng.

Đáng nhắc tới chính là, thời điểm Diệp Chu chọn lựa hải sản tươi cứ có cảm giác bên người có người đứng bên cạnh, ngẩng đầu nhìn, đây không phải là vai chính công Giang Du à.

Diệp Chu không muốn phản ứng hắn ta, dù sao Giang Du cũng có thân phận là nhân vật chính, mà cậu chỉ là một tiểu pháo hôi có cái kết thê thê thảm thảm, hai người đứng chung, không cần đầu óc cũng biết hắn ta không phải loại người tốt gì.

Dù cậu muốn đi thì Giang Du cũng sẽ không buông tha cậu.

Bất đắc dĩ, Diệp Chu chỉ có thể hỏi: “Vị tiên sinh này, ngài có chuyện gì không?”
Cậu không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng, sắc mặt Giang Du liền đen.

Nhìn Diệp Chu không việc gì thanh âm Giang Du đều nghiến răng nghiến lợi.

“Diệp Chu, cậu cho rằng tôi không biết tâm tư gì đó của cậu à.” Giang Du hít một hơi thật sâu, cười lạnh, “Cậu cho rằng dùng phương pháp vụng về như thế có thể làm tôi chú ý cậu ư?”
Diệp Chu:…?
Thấy cậu không nói lời nào, Giang Du cười lạnh sâu thêm: “Hoặc là, cậu cho rằng đáp lại Giang Đình Viễn là chuyện tốt, tôi khuyên cậu nên tỉnh táo lại đi.”
“Nếu như cậu coi anh ta là người tốt lành vậy tôi đây rất chờ mong kết cục của cậu.”
Dứt lời, ánh mắt Giang Du thu hồi sự khinh miệt cùng trào phúng, quay người liền ly khai.

Diệp Chu đối với tự tin của công chính có chút không biết nói gì.


Đơn giản phân tích thông tin trong lời nói của Giang Du vừa nãy, Diệp Chu căn cứ vào góc nhìn công chính phát hiện nguyên thân tựa hồ trước đây yêu thích qua Giang Du, còn bị cự tuyệt?
Nhưng mà, dựa theo tuyến thời gian của tiểu thuyết ( bá đạo tổng tài khế ước tình nhân) thì chỉ dừng lại đến đó những liên hệ khác đều chấm dứt.

Thật giống có chỗ nào không đúng lắm, trong nhất thời Diệp Chu không nghĩ ra cảm giác không ổn này xuất hiện từ đâu.

Chẳng lẽ là do mình xuyên sách nên dẫn đến hiệu ứng cánh bướm?
Cái vấn đề này mãi đến tận buổi đấu giá bắt đầu Diệp Chu cũng không thể có được một cái đáp án, đơn giản liền ném chuyện này sau gáy, chuyên tâm nghiên cứu những tác phẩm tiếp theo được bán đấu giá.

Khác với trong sách là do buổi sáng Diệp Chu hố Giang Du một lần ném hai triệu mua bản quyền truyền hình ( hồi tưởng).

Tài chính trong tay Giang Du có hạn cho nên buổi đấu giá lần này chính thụ Trình Nhiên vô cùng cẩn thận, cẩn thận quá cũng không phải chuyện xấu nhưng lại làm chính thụ Trình Nhiên bỏ qua rất nhiều tác phẩm có khả năng đại bạo như trong nguyên tác.

Đặc biệt là vào thời điểm đối thủ cạnh tranh là Diệp Chu, chỉ cần Diệp Chu một lần giơ giá bài, Trình Nhiên chỉ sợ Giang Du lại một lần nữa nổi lên chiến hiếu thắng rồi giẫm lên vết xe đổ, căn bản không dám tranh giá.

Bởi vậy, những tác phẩm này nguyên bản là bị Trình Nhiên mua hiện tại lại bị Diệp Chu giàu nứt đố đổ vách mua hết.

Diệp Chu vui rạo rực mà mua mấy tác phẩm, mặc dù những tác phẩm này hiện tại không đáng chú ý nhưng cậu biết rõ không lâu sau chúng sẽ đại bạo trong giới, còn có thể kiếm được bộn tiền.

Chỉ cần nghĩ tới những chuyện này, tâm tình Diệp Chu liền tốt.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, buổi đấu giá dần tiến vào giai đoạn kết thúc, tác phẩm then chốt liềm ra sàn, công ty Điện ảnh và đài Truyền hình cùng các ông lớn rốt cục có hành động.

Dựa theo thông lệ của những năm qua, bản quyền truyền hình có giá cao nhất đều đấu giá vào khoảng thời gian này.

Cùng các ông lớn hở tí là tranh giá mấy trăm ngàn vạn thì tranh giá lúc trước chỉ là tiểu đả tiểu nháo.

Bất quá tâm lý Diệp Chu một chút cũng không giả tạo, thậm chí còn mười phần mong đợi mà chà xát tay.

Dù sao, đại boss nhà hắn sớm muộn cũng phá sản, hiện tại mà tiết kiệm tiền thì chẳng khác nào giúp đỡ chính công thụ.

Diệp Chu mới không ngu ngốc mà làm loại chuyện này, cho dù là pháo hôi, cậu cũng muốn làm một pháo hôi có được sự nghiệp và giàu có!
Làm xong tư tưởng kế hoạch trước khi đại boss phá sản, bây giờ cậu cần phải nỗ lực tiêu xài hết tiền của đại boss!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.