Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 25: Bất Ngờ


Đọc truyện Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản – Chương 25: Bất Ngờ


Lời nói Diệp Chu vừa bật ra, chỉ thấy Chúc Ninh đầu tiên là sững sờ, sau đó rất nhanh liền lắc lắc đầu.

Chúc Ninh cười cười, nói: “Tôi và công ty chính là ký hiệp ước mười lăm năm, trước khi tới lúc đó, tôi không thể đi chỗ khác được.”
Dù Diệp Chu đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng lúc nghe cậu ta nói ra thời gian ước định, vẫn không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

Hiệp ước mười lăm năm, đây cơ bản là nắm giữ luôn cuộc đời của một người nghệ sĩ.

Tính toán thời gian một chút, Diệp Chu phát hiện lúc này Chúc Ninh chỉ mới xuất đạo hơn một năm, vừa chỉ đầy hai mươi tuổi.

Đợi đến khi hợp đồng kết thúc, Chúc Ninh cũng đã 34 tuổi, cứ việc trong giới dù nam nghệ sĩ so với nữ nghệ sĩ có thể làm việc lâu hơn, thế nhưng không thể phủ nhận, giới giải trí chưa bao giờ thiếu tiểu thịt tươi.

Chúc Ninh chính là đi theo con đường lưu lượng, điểm đó có thể nhìn ra được từ công việc của công ty đưa cho Chúc Ninh, dù cho có danh tiếng, nhưng một tác phẩm ra dáng cũng không có.

Ngày hôm nay quay một cái show tống nghệ, ngày mai liền nhận lời làm khách mời của một bộ phim thần tượng.

Minh tinh lưu lượng có nhiều đề tài có độ hot, tùy tiện phát ngôn gì đó trên blog cũng dẫn tới mạng bại liệt.

Nhưng dù có nổi tiếng như nào mà không có một tác phẩm chống đỡ, dù là đỉnh cấp lưu lượng, nhưng vậy thì có thể hồng được mấy năm.


Người thường chỉ nhìn thấy năng lực của minh tinh lưu lượng khủng bố, nhưng không biết mỗi ngày giới giải trí có bao nhiêu tiểu thịt tươi không tiếc tự hủy hình tượng của bản thân, chỉ vì muốn từ phái lưu lượng chuyển sang phái thực lực.

Trong giới không thiếu lưu lượng, mà chân chính chuyển hình thành công, cũng chỉ có vài người.

Dựa theo nội dung trong tiểu thuyết, mãi đến khi trước một ngày Chúc Ninh chết, vẫn phải quay một chương trình tạp kỹ.

Có thể nói từ lúc bắt đầu công ty đã không có ý định cho Chúc Ninh chuyển hình, mà chỉ coi cậu ta là một cái cây rụng tiền, hận không thể ép khô mọi lợi ích trên người cậu ta.

Nghĩ tới đây, lời nói Diệp Chu liền xoay vong: “Sao cậu không cân nhắc đến chuyện đổi công ty, dùng năng lực của cậu, có không ít công ty nguyện vì cậu bồi thường số tiền vi phạm hợp đồng.”
“Đổi một công ty rộng rãi xíu, như vậy cậu càng có nhiều không gian phát triển.”
Kỳ thực Diệp Chu càng nghi hoặc ở chỗ chính là, nếu Chúc Ninh là xem mặt mũi Giang đại bosa mới tới cứu tràng đoàn phim, thế thì quan hệ với Giang đại boss hẳn rất tốt, tại sao không cân nhắc đến chuyện đổi sang Kinh Chập.

Vô luận là tiếng tăm của công ty, hay những nghệ sĩ dưới trướng công ty đều có đãi ngộ cao, còn là những người kiệt xuất trong giới, mọi mặt đều hơn xa giải trí Điên Phong.

Chúc Ninh dường như nghe hiểu nghĩa bóng của Diệp Chu, hắn mím môi dưới, giải thích: “Ngài là muốn hỏi, tại sao tôi không đến Kinh Chập?”
Bị đoán ra tâm tư Diệp Chu thoải mái gật đầu.

“Tôi ngược lại thật ra cũng từng nghĩ tới.” Chúc Ninh trực tiếp vui mừng ra mặt, “Kinh Chập cũng không phải ai muốn đến thì đến, huống chi tôi còn đeo trên người cái phí bồi thường vi phạm hợp đồng.”
Diệp Chu nhíu mày, theo bản năng hỏi: “Cậu không phải là bạn bè với Giang tổng sao?”
Nghe cậu hỏi như vậy, Chúc Ninh bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Đương nhiên không phải, kỳ thực tôi lại đây quay phim, là bởi ngày đó cần phải bàn luận với Giang tổng về đại ngôn.” Nói đến đây, tựa hồ Chúc Ninh có chút ngượng ngùng.

“Giang tổng nói nếu như tôi nguyện ý tới, liền cùng tôi ký ba năm đại ngôn.” Chúc Ninh cũng không giấu giấu diếm diếm, thập phần thẳng thắn đem giao dịch cùng Giang Đình Viễn nói hết, “Sau khi công ty suy tính, cảm thấy vụ giao dịch này rất có lời, vì vậy tôi liền tới đây.”
Diệp Chu không nghĩ tới trung gian có nhiều quanh co như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Quả thực muốn quỳ trước đại boss, cái đùi này cũng quá lớn rồi đi, cậu thật sự có chút hoảng loạn a.

Chúc Ninh EQ cao, vừa nhìn biểu tình của Diệp Chu, lập tức không vết tích đem đề tài chuyển đi, lúc này mới hóa giải lúng túng.

Bởi cảnh quay buổi sáng kia làm lỡ nhiều thời gian, cho nên thời gian nghỉ trưa không lâu, sau khi hai người ăn cơm xong, Diệp Chu nói với Chúc Ninh chuẩn bị quay tiếp, thời gian không sau biệt lắm cũng sắp bắt đầu.

Không biết có phải do duyên cớ vừa rồi trong lúc nghỉ đi ăn, mà trạng thái của Chúc Ninh so với buổi sáng tốt hơn nhiều, ít nhất không phát sinh tình huống như vậy nữa.


Cảnh quay này mất khá nhiều thời gian, rốt cuộc Diệp Chu cũng thuận lợi nói cắt.

Toàn bộ đoàn phim đều thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí căng thẳng giảm đi không ít.

Cảnh quay kế tiếp là Tạ Cách Phi đối diễn với Lưu Thụy Hoa.

Phú nhị đại Từ Phi đưa cho Mạnh Nhất một bức ảnh, là hình của cha anh ta và đứa con riêng Từ Trường chụp chung, khó khăn đưa cho số ba tấm ảnh, thế nhưng nó đã biến chất, làm cho số ba hiểu nhầm mục tiêu nhiệm vụ lần này.

Lúc ngàn cân treo sợi tóc số ba sắp động thủ, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi từ Phương Duy.

Đạn bắn trượt, suýt nữa bị cha anh ta đang trong phòng phát hiện, hai người ngươi trốn ta giấu, số ba hữu kinh vô hiểm chạy thoát.

Cảnh quay này độ khó tương đối cao, trong đó có một cảnh phải cần đeo dây cáp treo.

Diệp Chu liếc nhìn Tạ Cách Phi đã cột chắc dây cáp treo vào người, xác định mọi chuyện đã sẵn sàng, gật đầu với thư ký trường quay.

Theo tiếng vang đánh bảng của thư ký trường quay, Tạ Cách Phi toàn thân đồ đen nhanh chóng chạy tới chỗ chạy trốn trên sân khấu đã định trước, căn cứ động tác của anh, dây cáp treo chậm rãi lên cao.

Động tác võ thuật của anh trước đó đã có thầy võ thuật chỉ đạo, gọn gàng mà dứt khoát, mặc dù đang treo người trên không trung, nhưng anh giống như đang trên đất bằng, động tác vô cùng chính xác.

Cảnh này quay vô cùng thuận lợi, chỉ quay hai lần Diệp Chu liền cho qua.

Tạ Cách Phi từ không trung đi xuống, Diệp Chu thấy sắc mặt anh hơi trắng bệch, lập tức nói: “Nghỉ mười phút, lát quay tiếp.”

Vừa dứt lời, Tạ Cách Phi liền lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Tôi không sao đạo diễn Diệp, nhiệm vụ ngày hôm nay nhiều, chúng ta cứ tiếp tục quay.”
Thấy anh kiên trì, Diệp Chu không khuyên nữa, chỉ kêu nhân viên công tác bên cạnh đi lấy một ly nước ấm.

Có thể do nước ấm thật sự có hiệu quả, Tạ Cách Phi uống xong, trên mặt cuối cùng cũng có vài phần huyết sắc.

Thấy anh không còn gì đáng ngại, nhân viên công tác lại giúp anh đeo lại dây cáp treo, Tạ Cách Phi treo người khoảng bốn đến năm mét, ra hiệu với Diệp Chu đã chuẩn bị xong.

Thư ký trường quay đánh bảng xong, Diệp Chu chợt cảm thấy khiếp đảm khó giải thích đươc.

Mắt thấy Tạ Cách Phi đang tính nhảy xuống, cậu kinh sợ đến nỗi trực tiếp từ trên ghế đứng lên, rống to: “Đừng nhúc nhích!”
Chân Tạ Cách Phi đã bước được nửa bước, thân thể theo quán tính nghiêng người về phía trước, chỉ một chút nữa liền té xuống.

May mà phía sau có người quay phim kéo anh lại, lúc này mới làm anh ổn định lại thân hình, không bị té từ trên xuống.

Phải biết, bởi vì quay phim chỉ có hạn, nên không gian không đủ để trải đệm khí, đa số là đeo dây cáp treo, nếu thật sự té xuống, có khi bị gãy tay gãy chân.

Cái trán Diệp Chu không biết từ khi nào đã nhuộm đầy một tầng mồ hôi lạnh, trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng, cậu liền xông thẳng đến chỗ Tạ Cách Phi, vừa chạy vừa nói: “Mau báo cảnh sát!”
“Khóa hết cửa đoàn phim lại, một người cũng không được bước ra ngoài, tôi ngược lại muốn biết, mẹ nó ai lớn mật đến như vậy, dám động thủ dưới mắt tôi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.