Bạn đang đọc Nhất Định ! Chị Sẽ Phải Yêu Tôi: Chương 79:
——–
Việt Nam
7 giờ sáng
Ngày hôm qua đôi vợ chồng hạnh phúc đã từ Jeju trở về Việt Nam và cũng là ngày nghỉ cuối cùng. Hôm nay mọi thứ sẽ trở về đúng quỹ đạo, chỉ riêng My đã chuyển công tác đến General làm nhà thiết kế chính. Trong căn phòng yên tĩnh, đột nhiên vang tiếng chuông báo thức, khiến Nhật Anh đang ôm vợ ngủ say sưa cũng bị đánh thức. Cô vội vàng bật dậy, nhưng anh giữ lại.
– Ngủ tiếp đi.
My lắc đầu. – Không được! Em phải đi làm.
Nói rồi cô bước xuống giường ngay, đi làm vệ sinh cá nhân.
Còn anh vẫn yên vị trên giường êm ái, đánh một giấc sâu hơn vì không phải đến công ty làm việc. Chỉ cần ở nhà chỉ đạo qua máy tính, nếu có việc gì gấp mới cần đi làm.
—–
Biệt thự Sakai
Cả một tuần Yến Nhi giở trò tâm thần phân liệt, nhưng sự thật sau việc làm đó là một bí mật tàn khốc, việc làm độc ác sắp được thực hiện. Nhưng không may, ngày hôm qua do sơ ý nên đã bị mẹ cô nghe hết cuộc điện thoại giữa cô và một người khác. Tất cả đều bị bại lộ, nhưng mẹ cô không bao giờ là một điều đáng lo, luôn nuông chiều con cái mặc kệ Yến Nhi có làm điều gì sai trái, chỉ vì cô là con một.
Từ hôm gặp lại Huy Nam cô luôn âm thầm tìm hiểu cái chết của Trần Nguyên Hùng nhằm buộc tội cho nghị sĩ Kim Trạch và chủ tịch Minh Đức, cũng chỉ vì muốn Huy Nam và Bảo Duy phải trả giá đắt. Chỉ cần việc này được công khai, gia đình hai người họ sẽ phá sản do các nhà đầu tư rút hết vốn, đơn giản vì không có ai muốn làm chung với một kẻ giết người cả.
Cánh cửa phòng cô bật mở, tiếng cô giúp việc lễ phép từ bên ngoài vọng vào.
– Tiểu thư! Bác sĩ đến khám cho cô.
Yến Nhi khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt luôn dán sát vào những chứng cứ định tội mình vừa tìm được. Mà không để ý đến điều kì lạ hôm nay giữa bác sĩ và cô y tá.
Vị bác sĩ lấy từ trong bộ đồ nghề ra một kim tiêm, như thường lệ Yến Nhi sẽ được tiêm thuốc bổ vào người để lấy lại sức khỏe tốt hơn.
– Sakai Kimi tiểu thư tôi sẽ tiêm cho cô.
Một mũi tiêm được chích thẳng vào người cô. Tê buốt, nhưng cô vẫn chả có phản ứng gì, không ngẩng mặt lên nhìn hai người họ.
Đột nhiên, cô cảm thấy tinh thần không được ổn định. Đầu óc choáng váng, mắt đang mờ dần, cô đứng lên, lơ ngơ quay ra nhìn bác sĩ, lúc này cô mới để ý đó không phải là người thường ngày đã khám cho cô. Cô lảo đảo rồi ngã xuống, miệng chỉ lẩm nhẩm được vài câu cuối.
– Các người……….!
Sau khi Yến Nhi ngất rồi, tên bác sĩ đó ra hiệu cho y tá lấy một chiếc hộp to hơn đủ để chứa người.
Tên bác sĩ đó lẳng lặng đẩy chiếc hộp to lớn ra khỏi biệt thự, trước bao nhiêu con mắt của các tên vệ sĩ.
– Đứng lại!
Hắn đang đi thì bất động.
– Trong này là gì?
Cô y tá đi cùng hắn nhanh chóng trả lời hộ. – Là máy khám bệnh cho tiểu thư.
Mấy tên vệ sĩ ngu ngốc không thấy gì mờ ám nên im lặng, để cho hai người đó đi khỏi biệt thự.
——
Chiếc xe Lexus dừng lại trong nhà để xe của tập đoàn General một tập đoàn tiếng tăm.
5 năm trước tập đoàn rất hùng mạnh, có thể ngang hàng với các công ty lớn ở Châu Á. Nhưng hiện tại thì đang xuống dốc trầm trọng, do bên công ty thời trang một công ty con của tập đoàn luôn gặp vấn đề không thể cho ra mẫu thời trang nào gây đột phá, mà công ty con này cũng gần như là quan trọng nhất của General. Tất cả chỉ do một gián điệp trong General luôn âm thầm giúp đỡ Dream Star phát triển, luôn để rò rỉ mọi thông tin của tập đoàn.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, My vào General làm việc cũng là bắt đầu một trận chiến đối với Khánh Ngân. My phải lật đổ mọi hành vi sai trái của cô ta và đưa General lên một tầm ới như trước kia.
Cô tiến lên phòng chủ tịch, từ từ mở cửa bước vào. Vừa vào đến bên trong đã bắt gặp ngay thái độ kích động của ba chồng với cô nhân viên.
– Cô chỉ đạo như thế này à? Thiệt hại thì nhiều mà thu nhập chẳng đáng là bao.
Sao cô có thể đào tạo một lũ nhân viên không có một chút sáng tạo gì hết vây.
Cô nhân viên đó chỉ biết cúi gằm mặt xuống, miệng thì nói liên hồi từ ” Xin lỗi”
My tiến lại gần ngăn cản.
– Chủ tịch! Đó không phải lỗi của cô ấy.
Hoàng Chấn Phong lấy lại tinh thần, bớt tức giận hơn.
– Con đến rồi thì ngồi đi. Ta có chuyện cần bàn bạc.
Cô nhân viên vừa nghe chửi hồi nãy, nhìn thấy My cứ lắp bắp không nên lời.
– Jes…si! Jessi? Cô làm việc tại đây sao?
My khẽ mỉm cười. Chấn Phong thì xua tay ra hiệu cho cô nhân viên lắm điều ra ngoài.
– Như ta đã nói thì con sẽ làm nhà thiết kế chính cho General. Cũng bằng với quản lý cả một công ty thời trang của General. Con làm được chứ?
My gật đầu. – Ba cứ tin ở con. Công việc này con quá thân thuộc rồi.
Chấn Phong khẽ thở dài.
– Ta cũng không biết phải thế nào! Trong 5 năm vừa qua, tập đoàn ta bị xuống dốc nghiêm trọng, không một công ty nào muốn hợp tác lâu dài. Một số nhân viên còn phải nghỉ làm. General bị thiệt hại như vậy mà ta không thể nào biết lý do.
My cười nhạt, có lẽ Khánh Ngân đã che giấu quá kĩ. Ngay cả một chủ tịch quyền lực như Chấn Phong cũng không thể tìm ra sơ hở, đúng là trộm nhà khó phòng.
– Con biết lý do! Và con đảm bảo trong 1 tháng, General sẽ được như trước kia.
Hoàng Chấn Phong ngạc nhiên, không thể nào tin được lời nói cương quyết của con dâu.
– Lý do là gì? Con định sẽ làm cách nào.
My đáp. – Tạm thời con sẽ không nói bất cứ thứ gì. Nhưng ba cứ đợi đến hôm cho ra mẫu thời trang mới! Hôm đó ba sẽ biết tất cả.
– Nhưng con muốn hỏi ba một chuyện! Dì Khánh Ngân tại sao lại chuyển công tác đến làm phó giám đốc của General. Từ bỏ chức vụ tại Học viện.
Ông trả lời. – Là cô ấy muốn thế! Cô ấy nói công việc ở một học viện rất nhiều không đủ sức để làm hết.
My khẽ gật đầu như biết thêm một điều gì mới. Ánh mắt cô ngập tràn tia chiến thắng.
—–
Ngày đầu tiên làm việc đối với My không còn gì là lạ lẫm. Bởi cô đã từng làm việc tại rất nhiều công ty thời trang, việc chuyển công tác cũng như cơm bữa thường ngày, mỗi khi cô nghỉ việc công ty đó phải dùng mọi cách để cầu xin cô ở lại nhưng không thể được.
Hôm nay làm việc tại General các nhân viên hầu như không hề chào đón cô nhiệt tình như các công ty khác. Một phần thì vui vẻ tiếp chuyện, còn một phần thì rì rào bàn tán họ nói General đã mời đến rất nhiều nhà thiết kế chính, nhưng họ không làm việc được quá nửa năm, luôn bị chỉ trích bởi mẫu thiết kế không sáng tạo không theo kịp được Dream Star. Đó không phải lỗi tại họ, mà trước khi mẫu thời trang của công ty được đem ra thị trường thì đã có một người đã lấy ý tưởng trao cho Dream Star phát triển thêm.
” Dù là nhà thiết kế nổi tiếng tại Mỹ nhưng chắc gì cô ta đã giúp được tập đoàn, chẳng qua là con dâu của chủ tịch nên mới miễn cường vào làm tại tập đoàn sắp phá sản thôi” Câu nói cứ văng vẳng bên tai My đến tận khi kết thúc việc làm và trở về nhà. Đám nhân viên đó đúng là quá coi thường cô, họ nghĩ cô thực sự kém cỏi thế sao? Cô muốn lao đến và chửi cho đám nhân viên lắm điều một trận. nhưng hôm nay là ngày đầu tiên cô không muốn mất hình tượng ngay từ đầu. Bởi sau này còn nhiều việc cần đến họ mà một mình cô không thể làm được.
Cô kết thúc một ngày mệt mỏi và trở về nhà với người chồng nhàn rỗi. Cô định vị xe của mình và tiến đến để chuẩn bị về nhà. “Bụp” một thứ gì cứng rắn đập mạnh vào sau gáy cô, một màn đêm bao chùm tất cả. Cảm giác này, hoàn cảnh này giống với 5 năm trước, cô cũng bị bắt cóc giống như vậy. Hôm nay cũng thế, cô bị đưa tới một nơi nào đó, cách thành phố rất xa.
——
30 phút sau.
Huy Nam đi đi lại lại trong phòng, liên hồi nhìn vào điện thoại vẻ lo lắng. Như là anh đang biết một điều gì đó đáng sợ và muốn ngăn cản. Anh hướng mắt lên nhìn đồng hồ và nhớ lại khoảng thời gian hôm qua trong phòng ba anh “8 giờ tối mai” sau khi nghe xong cuộc điện thoại đó, vẻ mặt ba anh có chút gì đó mờ ám. Vì nghi ngờ ông, nên sáng nay anh đã âm thầm theo dõi, quả thật Yến Nhi đã bị bắt đi.
Mọi hành động của Nhi trong tuần qua đều được ba anh nắm rất rõ. Có lẽ ba anh muốn loại trừ nguy hiểm những thứ sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của ông và My cũng không thể nào tránh khỏi. Anh rút điện thoại ra nhanh chóng gọi cho Nhật Anh.
.
Bên này Nhật Anh cũng thấp thỏm lo âu từ hồi nãy, đợi cô quá lâu mà không thấy về. Khi gọi đến công ty thì ai cũng bảo My đã trở về nhà từ trước. Đột nhiên điện thoại anh rung.
– Alo! Gọi tôi có việc gì?
Huy Nam gấp gáp. – Huyền My đã trở về chưa?
Nhật Anh đáp. – Chưa? Cậu hỏi thế là sao?
Huy Nam bàng hoàng.
– Chết tiệt! Đúng như dự đoán. Có lẽ My đã bị ba tôi bắt đi rồi, ông muốn giết hai người họ.
Nhật Anh vừa nghe xong đã đứng bật dậy hỏi dồn.
– Họ đang ở đâu? Ba cậu mà làm gì cô ấy tôi sẽ không tha cho ông ta đâu
Huy Nam trả lời. – Tôi chưa biết rõ vị trí. Nếu biết tôi sẽ nói cho anh, nhân tiện anh gọi cảnh sát đến đó nhé. Tôi sẽ đi trước.
Nhật Anh tức giận ném điện thoại xuống ghế. Sắc mặt đáng sợ hiện rõ.
Còn Huy Nam vừa ngắt điện thoại, San San đã nghe được tất cả, cô bé từ ngoài bước vào.
– Anh nói vậy là sao? Ba định giết chị My sao?
Huy nam giật mình quay ra nhìn cô bé, lắp bắp. – À không! Không có gì
San San gào lên.
– Anh còn định giấu gì nữa? Em nghe được rồi. Nói đi, giờ họ ở đâu em phải đi cứu. Em không muốn có lỗi với chị đâu.
Huy Nam luống cuống. – San San em cứ bình tĩnh! Hôm nay anh đã gắn định vị vào xe của ba rồi. Sẽ nhanh chóng tìm ra thôi.
San San hụt hẫng, cô bé bị sốc nặng. Chỉ biết ngồi xuống cùng anh mình để chờ dấu hiệu định vị xuất hiện.
5, 10 phút sau
San San như không thể chịu nổi cô bé đứng bật dậy.
– Em định đi sao? Nhưng em biết ở đâu không?
Cô bé lúng túng. lắc đầu lia lịa.
Đột nhiên, tiếng báo hiệu vang lên. Anh vội vàng cầm điện thoại lên và chạy thật nhanh ra khỏi nhà. Và tiến vào ô tô, San San cũng vội vã lên theo.
– Em ở nhà đi! Rất nguy hiểm.
San San lắc đầu. – Không được! Có chết em cũng không sợ.
Tình huống cấp bách không đủ để anh tranh cãi với cô bé. Anh phóng xe đi thật nhanh, còn San San sẽ theo dõi khoảng cách. Hiện tại đang cách nhau 15 km.
——-
Tại một nhà hoang.
My từ từ mở mắt. Cô nhìn quang cảnh xung quanh, cảm giác 5 năm trước ùa về. Ghê rợn, sợ hãi, ngập mùi máu tanh. Cô gào hét thật to.
– Chị hét to thế nào cũng không ai cứu đâu. Quanh đây không có nhà nào cả.
My giật mình quay sang nhìn người bên cạnh.
– Tại sao cô ở đây?
Yến Nhi đáp. – Giống cô bị nghị sĩ Kim Trạch bắt đến đây.
My ngạc nhiên.
– Tại sao cô biết là ông ta
Yến Nhi cười nhạt. – Vì chỉ có tôi và cô đang muốn đưa ông ta vào tù thôi.
My đáp. – Vậy thì cô biết cái chết của ba tôi sao?
Yến Nhi gật đầu.
– Cô có đem theo điện thoại không?
– Điện thoại? Hình như tôi có.
Yến Nhi nói tiếp. – Bật định vị lên.
My nhăn nhó. – Làm thế nào khi hai ta đang bị trói.
Yến Nhi đáp.
– Các ngón tay không bị trói. Có thể cầm nắm được.
Nói rồi Yến Nhi tiến đến gần chỗ My hơn. Cô xoay lưng lại, lấy từ trong túi quần My một chiếc điện thoại. Cô gái nhanh chóng bật định vị và ném vào đống rơm đằng sau. Rồi hai cô gái khó khăn nhặt từng túm rơm để che lại.
.
15 ,20 phút rượt đuổi nghẹt thở của Huy Nam. Anh chặn đầu xe lại. Nhưng trong xe không phải là ba anh mà chỉ là tên lái xe thân cận. Anh tức giận lôi hắn ra đánh túi bụi.
– Nói mau! Ba tôi đang ở đâu?
Hắn lắc đầu lia lịa. – Cậu chủ tôi không biết gì cả. Chủ tịch chỉ ra lệnh cho tôi lái xe đến đây để đánh lạc hướng thôi.
Anh lắc đầu buông mạnh tay để hắn ngã xuống đường.
San San ngồi trong xe, lo lắng. Cô bé đột nhiên mở điện thoại ra và phát hiện ra một điều.
– Anh ơi! Em tìm được họ rồi.
Huy Nam vội vàng chạy đến.
– Em và chị My có một cặp thiết bị định vị luôn gắn ở điện thoại. Để chị dễ dàng tìm được em mỗi khi em bị lạc ở Hà Nội. Và em cũng có thể tìm được chị ấy.
Huy Nam vui sướng, khởi động xe.
– Nơi này cách chỗ chúng ta không xa, chỉ có 20km thôi.
Vừa nghe xong chỉ thị, Huy Nam lại lao với một tốc độ điên cuồng.