Bạn đang đọc Nhất Định ! Chị Sẽ Phải Yêu Tôi: Chương 54: Trò Chơi Tại Seoul (1)
7 giờ sáng
Khách sạn Park Hyatt Seoul.
Các sinh viên vẫn còn đang yên giấc ngủ. Bỗng nhiên tất cả đều nhận được một tin nhắn, phá giấc ngủ của họ. Nội dung tin nhắn:
“ Các em hay tập trung tại công viên Olympic Seoul. Trong vòng 1 tiếng nữa nếu không có mặt sẽ không được tham gia trò chơi hôm nay do các giáo sư trong học viện tổ chức”
Sau khi đọc xong tin nhắn, ai cũng nhanh chóng bật dậy trong trạng thái ngái ngủ. Đến khi làm VSCN vẫn còn chưa tỉnh táo.
.
My vừa tỉnh dậy đã thấy Elly ngồi đó, đọc qua tin nhắn. Có lẽ Elly đã thức từ 4 giờ sáng đến bây giờ. My chạy thật nhanh vào phòng tắm làm vscn 15 phút, nhanh hơn bình thường. Lúc ra khỏi đó, Elly đã đi trước mà không để lại lời nhắn. My thay quần áo rồi bước ra khỏi phòng, ngay lúc đó cô gặp ngay Nhật Anh và Diệp Thảo. Tình trạng của hai người này vẫn chưa ổn lắm, dưới mắt họ đều có quầng thâm. Tối qua, lúc điểm danh thì không thấy mặt hai người này, chắc không ở khách sạn.
– Đêm qua hai người đi đâu mà đến giờ điểm danh vẫn chưa về vậy? – My hỏi
Diệp Thảo ngáp ngắn ngáp dài rồi trả lời.
– Ờ thì! Hôm qua bọn tớ đến Sông Hàn. Chơi lâu quá nên về muộn. Hôm nay lại phải chịu phạt.
My bật cười cô bạn ham chơi của mình vẫn tính nào tật nấy, không hề thay đổi. Nhưng kì lạ Diệp Thảo lại đi cùng Nhật Anh, và cùng về muộn với nhau.
– Tại sao Nhật Anh lại đi cùng bạn ?
Diệp Thảo chưa kịp trả lời đã bị Nhật Anh tranh mất.
– Tại cô bé này ham chơi , lại không biết tiếng Hàn nên anh chỉ giúp thôi. Chứ thật ra giữa bọn anh không có gì cả, em đừng hiểu lầm.
My không nói gì chỉ cười thầm rồi đi trước. Nhật Anh chạy theo, bỏ lại Diệp Thảo phía sau.
– My! Cùng đi đi – Vừa nói anh vừa khoác vai My trông rất thân mật.
Diệp Thảo đi sau chỉ lặng lẽ nhìn rồi chửi thầm Nhật Anh “Vừa gặp người tình là bỏ rơi tôi ngay”. Cả ba người cùng đi bộ ra phía đại lộ Gangnam, trên đường đang có hàng trăm chiếc ô tô đang di chuyển. Nhật Anh đang định bước ra bắt Taxi nhưng My kéo lại.
– Đi xe Bus có lẽ nhanh hơn đó! Em cũng rất lâu chưa được đi rồi.
Diệp Thảo vỗ tay tán thưởng. Trong cuộc đời cô chưa một lần được ngồi xe bus, mỗi lần muốn đi đâu đều có xe riêng, tài xế riêng đưa đón. Nên cô không bao giờ phải đi những loại xe xa xỉ như vậy. My, Thảo và Nhật Anh tiến ra phía trạm xe Bus, ngồi xuống ghế chờ đợi. Khoảng 5 phút sau, một chiếc xe to lớn dừng lại ở trạm. Từ trên xe một vài người bước xuống vì đã đến nơi. Bây giờ cả ba người này mới lên xe để đến công viên Olympic Seoul. Trên xe không đông đúc cho lắm, thừa rất nhiều chỗ ngồi. My và Diệp Thảo ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, Nhật Anh ngồi phía sau. Diệp Thảo ngồi cạnh cửa sổ, nên cô nàng luôn hướng ra để đón gió mát mẻ.
—–
30 phút sau. Xe bus dừng lại tại trạm. Công viên Olympic còn cách đó vài cây số nữa. Lúc đó, cả ba người lại phải bắt taxi để có thể đến kịp lúc. Thời gian còn lại chỉ có 15 phút.
.
Cũng may đến nơi thời gian vẫn còn dư lại 5 phút. Cả ba đều chạy hối hả đi tìm nơi tập trung, có cờ hiệu của học viện. Đến nơi, gần như các sinh viên đã tập trung đủ hết, chỉ thiếu 3 người này. Giáo sư, giám đốc học viện nhìn về phía họ vẻ không hài long cho lắm.
– Thật không may! Các em là người đến muộn nhất! Thôi thì mau xếp hàng đi.
Diệp Thảo, My và Nhật Anh mệt mỏi, thở hổn hển bước đến đám sinh viên. Lúc này, giáo sư lên tiếng.
– Trong chuyến du lịch Hàn Quốc này! Cô và giám đốc đã đặc biệt nghĩ ra một trò chơi cho các em. Trò chơi này cũng giúp các em tham quan Hàn dễ Hơn. Luật chơi như sau: Sẽ các sinh viên ra làm các đội, mỗi đội có ba người và chia một cách ngẫu nhiên. Vòng 1 các em sẽ tiến ra đại lộ Wisung, nơi có rừng cây ngân hạnh đó, và tìm được 20 chiếc là ngân hạnh được nhuộm màu trắng. Rồi quay về đây để xác nhận và chuyển sang vòng 2. Đội nào về trước sẽ đi trước.
Vừa nghe xong luật chơi, đám sinh viên đã phàn nàn.
– Thưa giáo sư! Nhiều lá như vậy bọn em biết tìm thế nào? Có phải quá khó không.
Giáo sư bật cười – Không sao cả! Bởi vì số lá cây đó rất nhiều và cũng rất dễ nhận biết, các em sẽ tìm ra dễ dàng thôi. Bây giờ sẽ chia đội ngẫu nhiên:
Bảo Duy, Diệp Thảo, Elly, Yến Nhi một đội.
….
Đột nhiên, đang chia đội thì từ đâu Huy Nam bước đến. Anh lễ phép cúi chào, giám sư và giám đốc.
– Giáo sư! Em có thể tham gia chứ.
Giáo sư mỉm cười
– Tất nhiên rồi! Dù sao em cũng là học viên của Khoa kinh doanh A1 mà. Được rồi bây giờ, Huy Nam, Diệp Thảo, Nhật Anh sẽ ở một đội. Đội em sẽ chịu thiệt thòi một chút vì thiếu người.
– Không sao hết ạ! Dù sao đội em cũng có hai nhân tài mà. – Huy Nam lễ phép đáp.
Sau khi chia đội hoàn tất, các đội nhanh chóng đi tìm lá cây ngân hạnh màu trắng. Riêng đội của Nhật Anh phải ở lại.
– Nhật Anh, Diệp Thảo sẽ ở lại chịu phạt. Còn Huy Nam đi tìm lá cây trước. Hình phạt là chạy một vòng quanh công viên.
Hình phạt đều làm cả hai bị sốc nặng, cái giá của việc về muộn tại sao lại đắt như vậy. Ở một công viên rộng lớn này, phải chạy đến bao giờ mới xong.
—-
Phía đại lộ Wisung.
Vì giờ đã là mùa thu, nên rừng cây ngân hạnh đã rụng lá vàng khắp đại lộ. Rất thích hợp cho các cặp đôi đến đây. Cảnh đẹp như vậy mà các sinh viên không được tận hưởng phải đi tìm lá cây, giữa hàng nghìn lá rụng như thế biết tìm sao cho đủ 20 cái. May mắn thay, nhóm của My vừa mới đi tìm đã được 5 cái. Được như thế cũng là do chăm chỉ tìm, My và Duy tìm đến nỗi lạc mất cả Elly và Yến Nhi. Duy dừng lại, nhìn quang cảnh xung quanh rồi nói.
– Cảnh đẹp như vậy phải chụp ảnh kỉ niệm chứ.
My thấy có lí, nên cô nhanh chóng rút điện thoại ra chụp ảnh cùng Bảo Duy. Cả hai cùng tạo dáng đáng yêu trước Camera. Đột nhiên, Duy Kiss lên má My một nụ hôn, giây phút đó máy ảnh đã ghi lại được. Vừa kết thúc, Bảo Duy coi như chưa có gì xảy ra, cậu chạy đi trước để khỏi bị đánh. My thì ấm ức không nói được gì. Không biết từ bao giờ, My lại có tính lương thiện như thế. Ngược lại nếu là Diệp Thảo, thì Bảo Duy đã bị đánh tới tấp rồi.
.
Nhắc đến Diệp Thảo thì ở trong công viên Olympic.
Nhật Anh và cô đang hối hả chạy, muốn nhanh chóng thoát khỏi hình phạt chết người này. Diệp Thảo dù mệt vẫn luôn miệng than vãn
– Đi du lịch mà cứ như được đi giảm cân vậy. Khổ quá đi
Nhật Anh thì từ lúc phải chạy bộ không nói với Diệp Thảo câu nào. Chỉ tại Diệp Thảo ham chơi mà anh muốn thể hiện lòng tốt, để giờ phải chịu phạt chung với cô.
Hai người cứ chạy mãi, chạy mãi. Đến tận 30 phút sau, mới quay lại cho Giáo Sư.
– Tốt lắm! Có thể chạy trong thời gian ngắn như vậy. Hẳn là thể lực rất tốt – Giáo sư tán thưởng.
Bây giờ cả hai mới bắt đầu đi tìm lá cây. Nhật Anh thì rút điện thoại ra gọi cho Huy Nam
– Cậu đang ở đâu vậy! Chiến hữu – Từ khi Huy Nam chuyển vào học viện, Nhật Anh như có thêm một người anh em tốt, vì hai người hợp tính nên mới dễ dàng như vậy. Thường thì Nhật Anh không hay kết bạn với ai.
Đầu dây bây kia trả lời
– Đại lộ Wisung. Cậu và Diệp Thảo cứ ở đó nghỉ đi, tôi chỉ tìm 2 cái nữa là xong rồi.
Nhật Anh và Diệp Thảo nghe xong lại được một phen bất ngờ. Trong thời gian hai người chịu phạt, chỉ một mình cậu ta mà có thể tìm được 18 cái, đúng là không thể xem thường. Càng bất ngờ hơn là hai người vừa ngồi nghỉ được 5 phút, Huy Nam đã chạy đến với một đống lá. Sau khi xác nhận xong với giáo sư, thì cậu luôn nhận được những lời khen.
– Em rất giỏi! Bây giờ đội em sẽ chơi vòng 2. Các em sẽ đến Cung Deoksu. Và tìm hiểu lịch sử, ý nghĩa. Và làm một bài thuyết minh. Đây cũng là cơ hội cho các em tìm hiểu về lịch sử của Hàn quốc đó.
Nhật Anh và Huy Nam thì không than vãn gì vì cả hai đều biết tiếng Hàn, có thể giao tiếp và nhờ vả người Hàn. Chỉ riêng cô thì vô dụng, không làm được gì, chắc việc của cô ngày hôm nay là chơi. Đội của Nhật Anh tiến ra phía đại lộ rồi bắt lấy một chiếc taxi đến cung Deoku
—
Ở đại lộ Wisung. Đội của My cũng sắp tìm xong, chỉ còn duy nhất một chiếc nữa là được. Đối với sự nhanh trí, thông minh của Bảo Duy, Elly và Yến Nhi thì các vòng chơi hôm nay đều không khó. Riêng My, cô học thiết kế nên không được học giao tiếp cơ bản, xử lý tình huống và cô rất ghét tìm hiểu lịch sử có lẽ vòng 2 sẽ bất lợi đối với My. Lát sau, việc tìm lá đã hoàn tất, cả đội đến gặp Giáo sư và nghe chỉ dẫn y như đội Nhật Anh rồi đến cung Deoksu.