Bạn đang đọc Nhất Định ! Chị Sẽ Phải Yêu Tôi: Chương 35: Tìm Nhà
——
Ngoài Phố
– Tại sao chúng ta không đi taxi hay để anh lấy xe chở em đi không phải nhanh hơn sao My? – Duy hỏi
– Phải đi bộ tìm nhà mới dễ – My nói
Duy mỉm cười
– Tùy em vậy
Trên Phố đôi nam nữ đang nắm tay đi trên phố, trông rất hạnh phúc. Ánh mắt của ai cũng đổ dồn vào hộ, một người con gái xinh ngang hoa hậu, một chàng trai đẹp ngang hiên thần. Trời sinh một cặp. Khiến ai cũng ngưỡng mộ.
.
Đang đi thì một đám người mặc đồ đen từ trong xe bước ra. Đến trước mặt Bảo Duy
– Thiếu gia, chủ tịch bảo cậu về ngay – Vệ sĩ
– Tối nay tôi sẽ về- Duy
– Nếu cậu không về ngay bây giờ thì chúng tôi không còn cách nào khác sẽ phải lôi cậu về.
Bàn tay Duy nắm chặt lại, ánh mắt giận dữ như muốn đánh nhau.
– Anh về trước đi. Em tìm nhà một mình cũng được – My
– Một mình em ổn chứ ?
– Không sao mà. – My
Vệ sĩ mở cửa xe. Duy mỉm cười bước vào xe.
.
Hai chiếc xe ô tô chuyển bánh lao đi vun vút. My nhìn theo, bóng hai ô tô khuất dần. Điện thoại cô rung
– Chào cô! Tôi là Elly, thấy cô đăng trên mạng cần tìm thuê nhà. Nên tôi mới mạo muội gọi cho cô. – Elly
– Đúng vậy! Cô ở văn phòng nhà đất nào? – My hỏi
– Không! Tôi là người cho thuê nhà. Vì tôi cần ra nước ngoài gấp. Nếu cô muốn thuê nhà của tôi thì hãy đến đường Trần Hưng Đạo ngay, tôi sẽ đưa cô tham quan qua nhà tôi. – Elly
– Được! Tôi sẽ đến ngay – My đáp rồi cúp điện thoại ngay .
—–
20 phút sau. tại đường Trần Hưng Đạo
My bước xuống rồi nhìn thấy một cô gái đang đứng đợi mình vẫy tay mỉm cười. Người con gái đó có vẻ ngoài rất cao quý, xinh đẹp, thông minh, già rặn như một người hiểu biết nhiều. My tiến đến gần hỏi
– Cô là Elly
– Đúng là tôi – Elly mỉm cười
– Vậy chúng ta đi được chưa? – My hỏi
Elly đưa cô bước vào nhà 2 tầng. Bên trong rất rộng lớn tất cả đồ đạc cần thiết đều có đủ. Tầng 1 có phòng khách và nhà ăn. Tầng 2 có phòng ngủ và nhà tắm.
– Trong nhà này. Chỉ có hai phòng ngủ, mỗi phòng có 1 ti vi và điều hòa. Phòng khách cũng có tivi. Nhà bếp thì có đủ mọi đồ dùng cô sẽ không phải mua gì thêm nữa. Toàn bộ ngôi nhà này có lắp đặt hệ thống đèn tự động, và wifi do cô đặt lại mật khẩu và tên.
– Còn ngoài kia có một nhà để xe riêng. Chỉ chứa đi 5 xe. Không biết nhà cô có bao nhiêu xe cần để
My thấy thật kì lạ. Mọi đồ đạc đều có hết sao. Còn biết rõ ba My có 5 chiếc xe nữa.
– Đồ đạc đầy đủ, nhà để xe rộng như vậy chắc giá thuê cũng đắt lắm nhỉ. – My hỏi
Elly cúi xuống cười
– Giá thuê cũng không phải đắt lắm. Chỉ có 5 triệu một tháng.
My sững người. 5 triệu bằng một nửa tháng lương của ba, quá đủ để thuê nhà và còn đủ cho My mua sắm nữa.
– Rẻ vậy sao? Chị đang đùa phải không?
– Không! Tôi nói giá thật. Vậy cô có thuê không?
– Được! Tôi thuê từ hôm nay. – My
Elly đưa ra một bản hợp đổng để My khỏi nghi ngờ. Khi mọi thỏa thuận đã xong Elly lặng lẽ rời khỏi. Còn My thì đến bệnh viện đón ba.
—-
Lát sau, My lái chiếc xe Civic màu đỏ của mình đến bệnh viện. Đã lâu cô không lái xe nên cảm thấy có gì đó ngượng ngịu. Trước kia đi đâu toàn có người đưa người đón. Bây giờ toàn phải tự mình làm mọi việc.
.
Vào đến bệnh viện, My đi làm mọi thủ tục để xuất viện. Rồi vào phòng bệnh đỡ ba ra vào trong xe. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện
– My này! Ba sẽ đi làm mọi thủ tục chuyển nhượng tài sản của ba cho con.
My ngạc nhiên
– Sao phải làm sớm như thế ạ?
– Vì ba sợ ba sẽ mất sớm, không kịp chuyển giao tài sản cho con. Số tài sản này tuy không được nhiều bằng số tài sản đã bị lấy đi của mẹ con nhưng nó đủ để cho con du học tại Mỹ.
– Ba đừng nói những điều gở nữa được không? Con thấy thật khó chịu.
Ba My ngồi đằng sau đưa mắt nhìn con gái yêu quý của mình ánh mắt có gì đó buồn rầu.
——
Tại biệt thự Nhật Anh
– Sao anh lại bỏ một số tiền lớn như vậy ra để mua nhà rồi lại còn cho Huyền My thuê với giá rẻ như vậy chứ – Elly
Nhật Anh đưa anh mắt nhìn ra phía khu vườn.
– Anh nợ cô ấy – Elly
– Trước kia anh còn nói sẽ trả thù cô ta mà – Elly
– Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm nhỏ, bây giờ Vân Khuê bà ta đã phải vào tù coi như mọi hiểu lầm phải được gỡ bỏ.
Elly quay sang nhìn Nhật Anh, đôi mắt hiếu kỳ
– Anh vẫn thích cô ta sao?
– Ừm – Một câu nói nhẹ nhàng mà khiến lòng người ta đau nhói
– Chả lẽ anh không biết tình cảm bao năm nay của em sao?
– Anh biết nhưng em cần ở bên người khác xứng đáng hơn.
Nói rồi anh quay lưng bước đi.