Nhất Diệp Chướng Mục

Chương 69: Mạnh nguyên


Bệ hạ không mang bệnh nặng nhưng trong mắt của ta nó không khác bệnh nặng là mấy. Mỗi ngày trải qua cuộc sống như một xác chết, không vui không buồn, không hề có cảm xúc, cung nữ diễm lệ, nội thị mặt thanh mày tú, vậy mà nhìn vào trong mắt hắn không khác gì một vật chết.Nhiều loại hoa đua nhau khoe sắc, dịch trì mênh mông cuồn cuộn, chiếu vào trong mắt hắn lại trở nên ảm đạm vô quang.

Hắn rõ ràng chỉ mới tròn ba mươi, độ đuổi con người sung mãn mãnh liệt nhất, tay phải nâng rượu, tay trái ôm mỹ nhân vào lòng, hàng đêm sênh ca, đó mới là cuộc sống của hắn.

Trước kia phụ vương hắn so với hắn bây giờ đã có không biết bao nhiêu hài tử. Mà hắn như cũ chỉ có một mình Lăng Diễm, hơn nữa còn đem đứa con duy nhất này giao cho Ngô Tang mang đi.

Cá tính của hắn so sánh với thường nhân thì kiên nghị hơn nhiều, tuổi còn nhỏ lại rất thích ra vẻ già dặn, hiểu rõ sự đời. Mà chỉ có ở trước mặt ta, mới thỉnh thoảng lộ ra biểu tình của một đứa bé nên có.

Ta nhìn hắn theo năm tháng ngày càng thành thục, trở thành bậc đế vương anh minh có thể ghi vào sử sách. Nói về thủ đoạn thì hắn ra tay tàn độc, hành xử quyết đoán, đúng thì có thưởng sai thì chịu phạt, về đạo trị quốc so với phụ vương lại tăng thêm một bậc, chỉ có hai chữ tình yêu là hắn thua phụ thân mình cả quãng đường, không thể vượt qua chướng ngại đi đến điểm đích.

Năm đó phụ vương hắn bày mưu tính kế hợp tình hợp lý, cuối cùng là Tề Quát thông minh mới đoán ra được. Còn hắn lại một đao chặt đứt đường lui của mình, đem Tề Điềm dồn đến bước đường cùng, để rồi trở thành kẻ địch không đội trời chung.


Có một việc ta nghĩ mãi vẫn không thông, rốt cuộc con cháu Lăng gia đã thiếu Tề gia cái gì, cả đời phụ thân không trả đủ, đến đời con lại tiếp tục gánh món nợ này.

Thật ra ngay từ ban đầu, ta nghe Tề Điềm bị hắn buộc vào cung, trong lòng lúc đó đã cảm thấy không thoải mái. Sau đó ta cố ý nói bóng nói gió để hắn biết điều thả người, nào đâu hắn không chịu. Cuối cùng còn dùng đến cái cớ phong Tề Điềm thành xá nhân để ngăn ta.

Ta biết hắn có ý với Tề Điềm, bất quá ta lại nghĩ hắn chỉ nhất thời mê sự chinh phục, chỉ cần không lún quá sâu sẽ không là gì. Nào đâu hắn không chỉ giao ra trái tim mà càng lún càng sâu, đến nước không thể vãn hồi.

Sau nữa mất mà được lại, ta vốn tưởng rằng thời vận xoay chuyển. Mà hắn biểu hiện rất tốt, hết sức quý trọng nâng niu người kia.Lại không nghĩ tới vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc Ngô Tang đột nhiên có lại trí nhớ.

Cho nên mỗi ngày nhìn vị đế vương sát phạt quyết lệ, nhất cử nhất động đều lộ ra sự mệt mỏi gần đất xa trời.

Lúc này ta không nhịn nổi nữa, ta không thể đứng im nhìn đứa nhóc mình tốn bao công sức nuôi dạy thành tài lại sống trong đau khổ tuyệt vọng.

Ta phải đem Ngô Tang trở về.

Lúc ta leo lên xe ngựa, trong đầu ta chợt hiện lên hình ảnh nhiều năm trước.Khi đó phụ vương hắn bệnh nặng, ta đi cầu xin gia gia của Tề Điềm đến thăm ông ta lần cuối cùng. Vậy mà Tề Tân một lần cũng không chịu theo ta, y là bạn tốt nhiều năm của ta, chúng ta từng cùng nhau đồng sinh cộng tử. Chẳng qua lúc ấy thứ y muốn là hoàn thành tâm nguyện của Vương gia, mà ta muốn chính là tiên đế lên ngôi. So đi so lại chúng ta chỉ là những người chịu nỗi khổ tâm mà thôi.

Lần cuối cùng, ta lại đến cầu y.

Y như cũ không chịu đi.


Ở nơi hàng năm đến mùa Đông sẽ có tuyết rơi.

Lúc đó ta sốt ruột đành phải dùng hạ kế quỳ xuống cầu xin y.

Y nói, Mạnh huynh, huynh cũng đừng làm khó ta, Tề Tân ta đến chết đều không thể đáp ứng thỉnh cầu của huynh. Hôm nay nếu huynh muốn quỳ, tiểu đệ cũng chỉ có thể cùng huynh quỳ mãi nơi đây.

Y nói xong thì vung lên trường bào, quỳ gối trước mặt ta.

Nước mắt rơi trên mặt ngưng kết thành băng, ta nói, hắn chịu thua nhận sai nhiều năm, hôm nay hắn thật sự sắp chết, chẳng lẽ đệ không thể xóa bỏ hiềm khích để hắn ra đi thanh thản sao.

Khuôn mặt Tề Tân dưới ánh trăng mờ ảo lại tăng thêm vài phần lạnh lùng, nói, ta không từ bỏ được lương tâm tha thứ hắn.

Y thủy chung trách, Thập vương gia toàn tâm toàn ý giúp đỡ hắn lên ngôi, vậy mà phải chịu nỗi khổ bị sát thủ hạ sát.


Y thủy chung trách, không thể gặp mặt Thập vương gia lần cuối khi người nọ gần lìa đời.

Và chính y cũng đã từng nói trước mặt tiên đế, bệ hạ không đồng ý cho thần thấy mặt ân công lần cuối, thần đương nhiên cũng không nguyện ý nhìn mặt ngài lần cuối.

Y bất kể lời mình thốt ra khiến trái tim tiên đế đau như bị cáu xé, máu tươi đầm đìa.

Từng có lần tiên đế níu lấy vạt áo của ta hỏi, ta yêu y như vậy, thương y như vậy, y muốn cái gì ta đều đáp ứng, ngay cả ngôi vị hoàng đế ta cũng có thể vứt bỏ, tại sao y lại không chịu gặp ta một lần.

Trong mắt tiên đế lúc đó tràn đầy khổ sở cùng điên cuồng.

Ta chậm rãi nhắm hai mắt, trong lòng tự nhủ, còn ta thì thế nào, ta vì ngươi cực khổ cướp lấy ngôi vị hoàng đế là vì cái gì?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.