Đọc truyện Nhất Đao Xuân Sắc – Chương 4Quyển 1 –
Edit: Lưu Thủy
Beta: Phúc Vũ
Tắm rửa xong trở lại phòng, Tô Tiểu Khuyết nằm dài trên giường than thở, hướng Đường Nhất Dã yêu cầu: “Ngươi đánh gãy chân ta đi.”
Đường Nhất Dã suy xét nửa ngày, lắc đầu cự tuyệt: “Cơ hội luận bàn này rất khó có được, lời của sư phụ đều nằm ở điểm mấu chốt, ta cảm thấy mỗi ngày đều như vậy, đao pháp sẽ tiến nhanh, những chỗ trước đây chưa ngộ ra, giờ đã thông suốt sáng tỏ.” Vừa nói vừa không ngừng khoa tay múa chân, không ngờ lại diễn tả ra đao pháp.
Tô Tiểu Khuyết ai thán một tiếng, dùng chăn che đầu: “Con bà nó, tất cả đều là lũ điên!”
Ngày thứ hai ngã xuống đầu tiên chính là Hứa Ước Hồng.
Hứa Ước Hồng kiếm pháp cao siêu, chiến ý mãnh liệt, trong đám chỉ có Tạ, Đường hai người mới có thể địch nổi, không nghĩ thể lực lại yếu kém như vậy, bị Tô Tiểu Khuyết linh hoạt xoay đến mê man.
Tô Tiểu Khuyết mừng rỡ, ngay sau đó lại bị Thư Bắc Nhạn một cước đá vào mông, rớt khỏi đài.
Thân thể vừa rơi xuống đất, Tô Tiểu Khuyết đã có tính toán, hô hấp yếu ớt, đầu lệch sang một bên, giả bộ bất tỉnh.
Đường Nhất Dã bị dọa một trận, nhảy phốc lên phía trước, dùng sức lay động: “Tiểu Khuyết! Tiểu Khuyết!”
Không hề biết rằng, chiêu này của Tô Tiểu Khuyết lúc ở Cái Bang rất thường sử dụng, quả thật là lô hỏa thuần thanh thần hồ kỳ kỹ (kỹ xảo chuyên nghiệp đến tuyệt vời ^^!), giả vờ bất tỉnh ngay cả Bang chủ Lộ Ất cũng nhìn không ra, thiên tai đại họa gì cũng liền qua khỏi.
Đáng tiếc Niếp Thập Tam không phải Lộ Ất.
Một cổ chân khí bá đạo mãnh liệt theo huyệt Thái Uyên thẳng đến kỳ kinh bát mạch, vừa đau vừa ngứa, Tô Tiểu Khuyết thầm nghĩ, con mẹ nó, ngày hôm nay vô pháp vượt qua rồi!
Mở mắt ra, thoắt cái diêu tử phiên thân (chiêu trở mình trong Chinese boxing, trong phim thường thấy), thần hoàn khí túc (tràn đầy sức sống) đứng dậy, lôi kéo tay áo Niếp Thập Tam, cầu xin: “Niếp đại thúc! Niếp sư phụ! Van cầu người, người để ta quay về Cái Bang đi… Ta lập cho người bài vị trường sinh…”
Niếp Thập Tam bất động thanh sắc, chỉ nhìn Thư Bắc Nhạn cùng Tang Nam Phi so chiêu.
Trên đài phi hoa trích diệp chưởng ảnh tung bay, dưới đài Tô Tiểu Khuyết một mực ngang ngược, nhất nhất ôm lấy đùi của Niếp Thập Tam, chiếu theo điệu ‘Liên hoa lạc’ kêu khóc mà xướng lên: “Thiên đường có lối ta không đi, địa ngục không cửa ta lại xông vào a.. Vị đại gia này xin hãy làm chút việc thiện a, bố thí cho ăn mày xuống núi đi a!”
Thanh âm trong trẻo hồn nhiên, lại cực kỳ dễ nghe. Chỉ là mọi người không biết thưởng thức, từng tên một khóe miệng run rẩy, mắt trắng dã, muốn cười lại ngượng ngùng không dám cười, thật sự nhịn đến khó chịu.
Tô Tiểu Khuyết khóc lóc cả nửa ngày, mắt thấy Tang Nam Phi đi xuống, Lý Thương Vũ đi lên, Niếp Thập Tam vẫn bất động thanh sắc.
Tô Tiểu Khuyết nôn nóng, trong lòng rủa xả bản mặt quan tài của lão quái vật, nâng cánh tay lên một phen gạt hết nước mắt nước mũi, chuyển sang giọng điệu uy hiếp: “Tiểu Khuyết cha nương đều đã lên đường, một cây gậy trúc một cái gáo, vừa lười biếng vừa tham ăn, sẽ đem gia sản ngươi ăn sạch sành sanh đến lở núi.”
“Xì” một tiếng, lại là Lệ Tứ Hải nhịn không được bật cười, Tô Tiểu Khuyết vừa tức vừa vội, cả giận nói: “Ai cười mà nghe như đánh rắm vậy!”
Lúc này Thư Bắc Nhạn đang yếu thế, Niếp Thập Tam nhìn đến Tô Tiểu Khuyết, thấp giọng nói: “Ngươi nếu còn khóc lóc om sòm không chịu hảo hảo tỷ thí, ta liền để cho Lý Thương Vũ một kiếm giết ngươi, thiết nghĩ Lộ bang chủ của các ngươi cũng không dám thay ngươi nhặt xác.”
Nói xong cổ tay rung lên, đem Tô Tiểu Khuyết ném lên đài.
Chỉ thấy Tô Tiểu Khuyết thay đổi thành một người khác, long tinh hổ mãnh, tung hoành trở lại, dưới chân hành vân lưu thủy, gậy trúc uy vũ sinh phong, quả nhiên là thiếu niên hào hiệp, cao thủ nhỏ tuổi. Liền khiến đám người Thượng Quan Vân Khởi nhìn đến vừa sợ vừa đố kỵ.
Tần Vãn Tiếu nhẹ nhàng mỉm cười: “Hài tử này thật thú vị.”
Niếp Thập Tam chăm chú nhìn theo thân ảnh Tô Tiểu Khuyết, nói: “Hắn thiên tư rất tốt, ngộ tính cũng cao.”
Nhìn đến nửa ngày: “Bổng pháp đặc biệt kém, Lộ Ất như thế nào lại dạy đồ đệ như vậy?
Tần Vãn Tiếu ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của Niếp Thập Tam, nói: “Lộ Ất còn có một đại đệ tử, nghe nói võ công rất tốt, có thể bởi vì Tiểu Khuyết còn nhỏ, đối với hắn thoái mái một chút.”
Niếp Thập Tam nói: “Lộ Ất hồ đồ.”
Tần Vãn Tiếu nhẹ nhàng lắc đầu, đột nhiên chuyển đến trước mặt Niếp Thập Tam, đáy mắt tràn ngập phong tình lẫn phong sương, ôn nhu nhìn vào mắt Niếp Thập Tam: “Thập Tam, những năm gần đây ngoài võ công ra, huynh còn để tâm đến cái gì?”
Nếp nhăn nơi khóe mắt nàng tà tà hiện ra, thời gian cứ như phiến tử (quạt), phẩy một cái đã qua hai mươi năm.
Gió núi lướt nhẹ, bốn phía đều là thiếu niên hài tử, mái tóc dài của Tần Vãn Tiếu theo gió tung bay, vương trên khuôn mặt Niếp Thập Tam, kia chính là khoảng cách gần nhất giữa họ.
Lại nghe tiếng kinh hô vang lên tứ phía, trường kiếm của Lý Thương Vũ bị gậy trúc đánh văng, “ba” một tiếng rơi xuống thảm cỏ xanh.
Lý Thương Vũ giật mình, nhìn Tô Tiểu Khuyết, thần sắc phức tạp.
Tô Tiểu Khuyết thấy nhãn thần hắn sắc bén âm ngoan, không khỏi có chút sợ hãi, thoái lui về sau vài bước.
Lý Thương Vũ lại lập tức nở nụ cười, trên gương mặt tuấn tú hiện ra hai lúm đồng tiền, nhảy khỏi viên đài, đi đến cạnh Mạc Tiếu Khán, thanh âm êm ái mềm mại: “Gậy trúc của Tiểu Khuyết so với kiếm của chúng ta lợi hại hơn nhiều rồi!”
Thấy Mạc Tiếu Khán rút kiếm lên đài, càng cười đến xinh đẹp ngọt ngào.
Quay đầu lại liền chạm trán đôi lãnh mâu của Tạ Thiên Bích, Lý Thương Vũ không khỏi rùng mình một cái, ngay cả nụ cười tựa hồ cũng bị đông lại, miễn cưỡng nhếch môi, Tạ Thiên Bích đã quay mặt đi.
Ngày hôm đó người thắng là Đường Nhất Dã.
Đến ngày thứ ba ngay giờ ăn trưa, Tô Tiểu Khuyết một phen giữ chặt Đường Nhất Dã, đôi mắt ngân ngấn nhiệt lệ, muốn lưu lại di ngôn.
Đường Nhất Dã dở khóc dở cười, thấy tay áo hắn bị rách, cánh tay trắng tuyết thon dài bị Tang Nam Phi đánh đến bầm xanh bầm tím, lại không khỏi đau lòng, giúp hắn xoa xoa, khuyên nhủ: “Ngươi chịu khó một chút, qua vài ngày nữa sẽ khỏi thôi.”
Tô Tiểu Khuyết một bên gặm đùi gà một bên thê thảm lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Ta sống không nổi nữa…” Nuốt xuống miếng thịt gà, lại gắp tiếp một khối thịt cá: “Chờ ta chết rồi, ngươi hãy niệm tình chúng ta được phân ở chung phòng trong hai ngày qua, thay ta báo cho Lộ bang chủ….” Chọn một tảng thịt bò to nhất nhét vào miệng: “Nói Tô Tiểu Khuyết không hề cô phụ kỳ vọng của lão nhân gia người… Toàn lực ứng phó, rốt cuộc đã mệt chết…”
Nói đến nước mắt lưng tròng, chính mình cũng cảm động muốn chết, ai ngờ khóc tới nấc cục, một phen kích động khiến miếng thịt bò ứ nghẹn ngay cổ họng, lập tức khuôn mặt trướng hồng, cổ họng ách ách từng tiếng, thở không ra hơi.
Đường Nhất Dã vội buông đũa xuống, giúp hắn thuận khí, lại thấy bên cạnh xuất hiện một nhân ảnh, “ba” một chưởng vỗ lên lưng Tô Tiểu Khuyết, đem miếng thịt bò vỗ văng ra ngoài, thuận tiện đem Tô Tiểu Khuyết vỗ cho hồn phi phách tán.
Tô Tiểu Khuyết thẳng lưng đứng dậy, đau đến nhe răng trợn mắt, vừa chuẩn bị chửi ầm lên, lại thấy người nọ là Tạ Thiên Bích, lập tức thở ra một hơi ác khí, nhịn đau nói: “Thiên Bích sư huynh ngươi không thể dụng ít khí lực hơn sao? Một chưởng này của ngươi bài sơn đảo hải, ngay cả đầu bò cũng bị đánh thành thịt vụn a.”
Đường Nhất Dã đứng dậy nói: “Tiểu Khuyết không biết giữ mồm giữ miệng, Tạ sư huynh cũng đừng so đo với hắn.”
Tạ Thiên Bích lãnh đạm nhìn hắn hữu ý vô ý che chở cho Tô Tiểu Khuyết, một bộ tư thái bảo hộ giả (vệ sĩ ^^!), thản nhiên nói: “Ta như thế nào lại đi so đo với Tiểu Khuyết? Đường sư huynh quá lo rồi…”
Hai người bọn hắn cùng tuổi, cũng không biết ai lớn hơn, Niếp Thập Tam ngay cả bọn họ có gọi mình là “Sư phụ” hay không cũng chẳng hề để ý, đừng nói chi đến việc thay đám hài tử này sắp xếp tên tuổi chú ý xưng hô. Cho nên cứ khách khí gọi nhau Tạ sư huynh Đường sư huynh, hại Tô Tiểu Khuyết nghe mà ê cả răng.
Đường Nhất Dã nói: “Tạ sư huynh là Xích Tôn Thiếu chủ, thân phận cao quý, chúng ta không được tiêu sái như sư huynh. Tiểu Khuyết thân ở Trung Nguyên võ lâm, còn có chút cố kỵ.”
Tạ Thiên Bích hừ một tiếng: “Đường sư huynh chi bằng nói ta là tà ma ngoại đạo, không xứng kết giao Thiếu bang chủ Cái Bang, nghe ra còn ngắn gọn dứt khoát hơn.”
Đường Nhất Dã nho nhã lễ độ, mới vừa nói một câu: “Tiểu đệ không dám…” Chợt nghe Tô Tiểu Khuyết lớn tiếng tuyên bố: “Xứng chứ xứng chứ, Thiên Bích, ngươi rất xứng kết giao với ta.”
Đường Nhất Dã dưới chân lảo đảo, khuôn mặt tuấn tú lạnh đi mấy phần: “Di ngôn của ngươi phó thác cho hắn đi.”
Người cuối cùng thắng hôm nay là Tạ Thiên Bích, một đao chấn Đường Nhất Dã choáng váng.
Tô Tiểu Khuyết nằm dài trên mặt đất, sức cùng lực kiệt, không khác gì tử thi, chết lặng chờ Niếp Thập Tam nói ra cái câu quen thuộc nọ: “Ngày mai, tiếp tục.”
Ai ngờ nỗi lòng thấu trời xanh, chỉ nghe Niếp Thập Tam nói: “Ngày mai tạm nghỉ một ngày. Sau này cứ mỗi ba tháng, tại Điệp Thúy Bình tỷ thí một lần.”
Tô Tiểu Khuyết chăm chú nhìn bầu trời hoàng hôn yên hà (mây chiều) vũ mị mà lệ nóng dâng tràn.
Ngày hôm sau Tô Tiểu Khuyết ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, cả người đau nhức không chịu nổi, bụng đói càu nhàu kêu to, đứng dậy, phát hiện trên cái bàn bên cửa sổ đặt một chén cháo trắng, còn có bánh quế, hoan hô một tiếng nhảy tới.
Trong lòng biết nhất định là Đường Nhất Dã sáng sớm giúp mình mang về, không khỏi có chút cảm động. Hắn tuy tuổi nhỏ bướng bỉnh, nhưng minh bạch tốt xấu, người khác đối tốt với mình, đều ghi tạc trong lòng.
Tô Tiểu Khuyết ăn xong cháo, định tìm Đường Nhất Dã chơi đùa, đẩy cửa ra đến sân, đã thấy Tần Vãn Tiếu đang chải đầu cho Lệ Tứ Hải.
Dưới ánh mặt trời Lệ Tứ Hải mặc y sam hồng nhạt, eo mảnh buộc chặt thắt lưng đỏ thắm, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa sáng như mây ngũ sắc, kéo cái kết tua búi tóc, tuy chưa quyến rũ nhưng đã thanh tú, đôi tay như bạch ngọc đùa nghịch sợi ngân tiên, đang cùng Tần Vãn Tiếu nói cười nũng nịu, đột nhiên cảm giác được lưỡng đạo mục quang nóng bỏng, ngẩng đầu liền bắt gặp Tô Tiểu Khuyết ngơ ngác nhìn mình, miệng há một nửa, còn chảy nước miếng, bộ dáng này khỏi nói có bao nhiêu mất mặt.
Lệ Tứ Hải vừa e thẹn vừa tức giận, mắng: “Tiểu hỗn đản ngươi nhìn cái gì?”
Tô Tiểu Khuyết thốt ra: “Nhìn ngươi.”
Lệ Tứ Hải khuôn mặt ửng hồng: “Nhìn ta làm gì?”
Tô Tiểu Khuyết nói: “Ngươi đẹp.”
Lệ Tứ Hải cảm thấy mình nên cho hắn một roi, nhưng nghe ngữ khí hắn chân thành, quả thật là lời từ đáy lòng, roi này cũng liền đánh không được, nhất thời e lệ, ôm mặt chạy về phòng.
Tô Tiểu Khuyết cũng cảm thấy hơi ngại, ngượng ngùng kêu lên: “Tần cô cô, sớm an.”
Tần Vãn Tiếu cười ôn nhu nói: “Không còn sớm nữa đâu! Mới ngủ dậy sao? Mệt chết phải không?”
Tô Tiểu Khuyết thấy nàng ôn nhu, liền nảy ra một ý định, tiến lên năn nỉ: “Tần cô cô, người nói với Niếp thúc thúc, để ta xuống núi có được không?”
Tần Vãn Tiếu cười nói: “Giang hồ rộng lớn như vậy, các ngươi mười lăm hài tử có thể lên được Bạch Lộc Sơn, là phúc phần mà bao người tha thiết cầu mong, ngươi nên quý trọng mới đúng.”
Tô Tiểu Khuyết thở dài, nói: “Chính là võ công ta không tốt, lưu lại cũng chỉ để cho kẻ khác đuổi chém, hơn nữa, ta ở trên núi ăn không uống không, biết đâu có ngày đem cơ nghiệp của sư phụ ăn sạch luôn rồi sao?”
Tần Vãn Tiếu nhịn không được mỉm cười: “Nội tam đường, ngoại tam đường Bạch Lộc Sơn chuyên môn lo việc vãng lai sinh ý, phạm vi trăm dặm dưới chân núi đều là cơ nghiệp của Bạch Lộc Sơn, ngươi dù ăn đến một trăm năm, cũng không làm sư phụ ngươi sạt nghiệp được.”
Thấy hắn vẻ mặt cầu xin, ánh mắt lại nháo nhào loạn chuyển, biết hắn chưa từ bỏ ý định, liền nửa khuyên nửa hù dọa: “Sư phụ ngươi nói ngươi thiên tư vô cùng tốt, chắc chắn đối với ngươi có chút đặc biệt, ngươi vẫn là nên ngoan ngoãn một chút. Nhiều năm qua chuyện gì hắn đã quyết thì nhất định sẽ làm, nói không cho ngươi xuống núi, ngươi cho dù có chết, hắn cũng sẽ lưu thi thể ngươi lại.”
Tô Tiểu Khuyết gục đầu xuống, thật lâu sau, nói: “Ta ra ngoài dạo chơi.” Nói xong liền chạy ra bên ngoài.
Tần Vãn Tiếu vội gọi lại, suy nghĩ một chút, dặn dò: “Trên núi này nơi nào cũng có thể đến, chỉ có Bình Tử Phong là cấm địa, ngàn vạn lần đừng đi.”
Tô Tiểu Khuyết lúc ở Cái Bang đã nghe qua nơi võ lâm cấm kỵ này, trước giờ vẫn thấy hiếu kỳ, vội hỏi: “Tại sao không thể lên Bình Tử Phong?”
Tần Vãn Tiếu nửa ngày không nói gì, thần tình lơ đãng.
Tô Tiểu Khuyết mất hết kiên nhẫn, kéo kéo tay áo của Tần Vãn Tiếu: “Tần cô cô, tại sao không thể đi?”
Tần Vãn Tiếu giật mình, miễn cưỡng cười, nói: “Trên Bình Tử Phong có quỷ, là lệ quỷ, đã chết cũng không muốn buông tha người khác…”
Tuy đương lúc thanh thiên bạch nhật, nhưng Tần Vãn Tiếu thanh âm hàn lãnh, lại có điểm u oán không nói nên lời, Tô Tiểu Khuyết run sợ rùng mình một cái, càng muốn quay về Cái Bang. Cái Bang tuy không thịt không cá, nhưng không có lệ quỷ a~~~
Đang sợ đến run rẩy, Tần Vãn Tiếu nhưng đã khôi phục lại tinh thần, an ủi: “Cô cô hù dọa Tiểu Khuyết thôi, trên đời này không có quỷ, đừng sợ… Bạch Lộc Thiên Trì trên Bình Tử Phong, là nơi an nghỉ của người mà sư phụ ngươi yêu thương nhất, sư phụ ngươi sợ hắn bị quấy nhiễu, nên không cho người khác tới đó.”