Đọc truyện Nhất Đao Xuân Sắc – Chương 25Quyển 1 –
Edit: Phúc Vũ
Mười hai tuổi đã lên Bạch Lộc Sơn, có lẽ ngay từ sớm, thời điểm ban đầu khi Tạ Thiên Bích cùng Tô Tiểu Khuyết còn ngây ngô chưa hiểu chuyện, thứ Tạ Thiên Bích muốn chính là vui vẻ bên nhau tiêu dao tự tại như gió cuốn mây bay, cầu chính là cảnh giới tối cao, bá chủ thiên hạ.
Đã thất vọng, đã khắc sâu, đã kích động, đã đau khổ.
Tô Tiểu Khuyết tự cho mình thông minh tuyệt đỉnh, nhưng không biết tình căn đã sớm bén rễ đâm chồi, chợt nghe hắn nói “yêu”, một chữ này, kinh tâm động phách không kém gì một đao kia.
Đang suy tư đến xuất thần, lại thấy nơi ngọn đồi xanh ngắt xa xa, có một đàn ngựa phi tới.
Cỏ xanh trải dài bất tận đều rạp mình dưới mưa, hơn mười con tuấn mã như bạo phong giẫm nát thảm cỏ, vó ngựa tung bay tới đâu liền để lại một đạo ngân tích sâu hoắm tới đó, lao đi như tên bắn về phía xe ngựa của hai người.
Hán tử đánh xe hoảng kinh đến ngây dại.
Dẫn đầu đoàn ngựa là một thanh y nhân cả người ướt đẫm, lộ rõ từng đường nét của cơ thể, uy mãnh cao lớn dị thường, như thần thánh sừng sững dưới mưa to, xoay người xuống ngựa, gập một bên đầu gối, nửa quỳ nói: “Thần Long đường Thường Tại Thiên cung nghênh Thiếu chủ.”
Thái độ vô cùng kính cẩn, thanh âm lại dễ dàng át đi tiếng sấm vang dội.
Những kỵ khách còn lại đều quỳ xuống, đồng loạt hành lễ: “Thần Long đường Thanh Long Thất Tú đệ tử cung nghênh Thiếu chủ.”
Tạ Thiên Bích xuống xe đứng dưới mưa, miễn lễ bọn họ: “Vất vả cho Thường đường chủ.”
Lại quay đầu nói: “Chúng ta lập tức về Xích Tôn Phong.”
Tô Tiểu Khuyết vẫn không xuống xe, một tay vén màn, đạm đạm cười nói: “Ta đáp ứng ngươi, nhất định phải đưa ngươi bình an về Xích Tôn Phong, hiện tại đã có người đón ngươi rồi, ta cũng coi như công thành mà rút lui, một lời nói ra dù không ngàn vàng, thì cũng trăm lượng, cáo từ tại đây!”
Nói xong ra hiệu cho hán tử đánh xe quay về đường cũ.
Tạ Thiên Bích mặt trầm như nước, phất tay hạ lệnh: “Chặn lại.”
Chúng đệ tử Thần Long đường xoay người lên ngựa, hét một tiếng, đông tam tây tứ, đối xứng đẹp mắt, đã hoàn toàn vây hãm cỗ xe, một loạt động tác này, thuần thục trôi chảy, thủy chung không có lấy một thanh âm hay hành vi dư thừa nào.
Tạ Thiên Bích đứng ngay màn xe, thấp giọng hỏi: “Những gì ta vừa nói, ngươi không nghe thấy sao?”
Tô Tiểu Khuyết ngoáy ngoáy lỗ tai: “Nghe thấy rồi, ngươi nói ngươi thích ta, kỳ thực ta cũng thích ngươi…”
Tạ Thiên Bích tựa hồ không dám tin, vừa kinh vừa hỉ hỏi: “Thật sao?”
Tô Tiểu Khuyết nói: “Đương nhiên là thật a, bằng không ta đâu cần phải sống chết đưa ngươi trở về? Có điều… ta không chỉ thích mỗi mình ngươi, ta còn thích Niếp thúc thúc, Nhất Dã, Tứ Hải, Trình lão đầu, Tần cô cô… ách… còn có Mạnh sư thúc, Lộ bang chủ, Cố trưởng lão, Kinh Sở…”
Ngay lúc hắn đang điểm từng đầu ngón tay để kể tên, một tia chớp đột nhiên lóe lên sáng như tuyết, cắt ngang khoảng không trên đỉnh đầu, theo sau là một chuỗi tiếng sấm rền vang, Tô Tiểu Khuyết sợ tới mức tay run lẩy bẩy, Tạ Thiên Bích sắc mặt khó coi đến cực điểm, gầm nhẹ: “Ngươi mở to mắt nói dối như thế đã chọc giận thiên lôi.”
Tô Tiểu Khuyết đại nhân đại lượng không so đo với hắn, phất tay nói: “Ta đi đây.”
Tạ Thiên Bích lạnh lùng nói: “Ngươi muốn đi liền đi như vậy sao?”
Tô Tiểu Khuyết vội đáp trả: “Hỏi thừa, chẳng lẽ tự ngươi có bệnh còn định bức ta bệnh theo ngươi? Ta muốn đi tìm Tứ Hải.”
Tạ Thiên Bích cao giọng gọi: “Thường đường chủ!”
Thường Tại Thiên lập tức đến gần, hắn một thân Long Tượng thần công cương mãnh vô song, mỗi một bước đều dài ba thước ba thốn, khi chân chạm đất trong trầm ổn lại mang theo khinh nhuyễn, rõ ràng đã đạt cảnh giới từ chí cương luyện đến chí nhu, Tô Tiểu Khuyết tự nghĩ, ngay cả lúc bản thân đang khỏe mạnh hoạt bát, cũng không thể đấu lại hắn trong vòng trăm chiêu, nhất thời nơm nớp lo sợ, lớn tiếng nói: “Tạ Thiên Bích, ta ngàn lao vạn khổ cứu ngươi, ngươi muốn lấy oán trả ơn?”
Tạ Thiên Bích không đếm xỉa hắn, nói: “Ta mất hết nội lực, không giữ được vị khách quý kia, thỉnh Thường đường chủ ra tay chế ngự, nhưng đừng làm hắn bị thương.”
Hậu sơn Xích Tôn Phong, Họa Mi cốc.
Một con suối nhỏ trong xanh chảy ven một ngôi nhà gỗ bảy gian, chung quanh đều là vườn dược, trồng đủ loại hoa cỏ dùng làm dược. Mùi dược không ngừng xộc vào mũi. Mặt đất sạch sẽ đến quỷ dị, lối vào lát sỏi trơn bóng, không bám lấy một hạt bụi.
Tạ Thiên Bích một tay kéo Tô Tiểu Khuyết, ngồi dưới giàn Khô lâu hoa chờ Trình Tử Khiêm ngủ dậy.
Nắng sau ngọ tuy gắt, nhưng bên dưới giàn Khô lâu hoa lại cực kỳ râm mát, Tô Tiểu Khuyết hôm qua bị Thường Tại Thiên một ngón tay điểm ngay huyệt ngủ, ngủ suốt mười hai canh giờ, vừa tỉnh dậy đã bị tha đến Dược thần lư, không khỏi có chút kinh hồn táng đảm. Nên biết Trình Tử Khiêm xưa nay tính tình cổ quái, lại cực kỳ không ưa Tô Tiểu Khuyết, chỉ một thân công phu dụng độc đã khó lòng đề phòng, thành thử Tô Tiểu Khuyết đối với hắn luôn có ba phần kiêng kị.
Trình Tử Khiêm mỗi ngày nhất định phải ngủ trưa đủ một canh giờ, nếu bị quấy nhiễu, nguyên bản tính tình cổ quái sẽ càng cổ quái khó chịu hơn.
Trình Tử Khiêm thích an tĩnh, ghét nhất là nói chuyện, hai dược đồng một tên A Nhị một tên A Tam, nhờ tích lũy kinh nghiệm, chỉ cần thấy hắn đưa tay ra hiệu hoặc môi khẽ mấp máy, liền hiểu mình nên làm gì, nếu trót hiểu sai làm bậy, Trình Tử Khiêm cũng không chút tức giận, chỉ bảo dược đồng nhảy vào suối nước tự mình tắm rửa sạch sẽ, sau đó hắn mới đích thân động thủ trên quyền dưới cước giáo huấn bọn họ một chút.
Thông thường chỉ có hai loại tình huống, Trình Tử Khiêm mới chịu mở miệng nói chuyện như người bình thường, một là gặp được kỳ độc quái chứng, lập tức y như tửu quỷ ngửi thấy rượu ngon kẻ háu ăn nghe thấy mùi thịt, vạn phần kích động, còn lại chính là gặp Tạ Thiên Bích. Tạ Thiên Bích là người duy nhất có thể ngồi trong Dược thần lư luận đàm cùng hắn mà không trúng độc không sinh bệnh, nếu nhằm lúc Trình Tử Khiêm tâm tình thật tốt, còn có thể dâng cả những loại mứt hoa quả do đích thân mình làm phối cùng trà thảo dược đãi khách.
Nếu Trình Tử Khiêm có thể đối xử với Tô Tiểu Khuyết như thế, theo bản tính được đằng chân lên đằng đầu của Tô Tiểu Khuyết, nhất định sẽ mặc kệ hắn đang ngủ trưa mà sớm xông vào Dược thần lư. Còn Tạ Thiên Bích nếu được người khác hậu đãi, sẽ ghi nhớ trong lòng, nhưng tuyệt không lạm dụng, chỉ đợi đến khi thực sự có việc cần cầu, mở miệng tất sẽ hiệu quả.
Cho nên Tô Tiểu Khuyết là không dám xông vào, còn Tạ Thiên Bích là không muốn tự tiện xông vào.
Mắt thấy sắp chán chết, Tô Tiểu Khuyết nhịn không được nói: “Thiên Bích, ngươi cũng đã trưởng thành, nên biết làm người phải hiểu đạo lý, ta là Thiếu bang chủ danh môn chính phái, ngươi không thể bức ta ở lại ma giáo các ngươi, có phải không? Rốt cuộc đến chừng nào ngươi mới chịu thả ta về?”
Tạ Thiên Bích đạm đạm nói: “Ngươi trị khỏi thương rồi tính sau.”
Tô Tiểu Khuyết thầm nghĩ, hai chữ “tính sau” này đúng là khôn ngoan vô cùng, khi nào “tính sau” nữa thì chắc chắn rất khó nói a. Kỳ thực ở lại Xích Tôn Phong căn bản không có gì to tát, thế nhưng hôm qua Tạ Thiên Bích buông ra một câu “Ta thích ngươi” long trời lở đất, sao có thể tiếp tục làm huynh đệ, đúng là càng thêm phiền não, thật muốn chết luôn cho xong, lại nhớ tới một đao kia, liền tạm thời không muốn chết nữa.
Tạ Thiên Bích thấy hắn trầm mặc, hỏi: “Ngươi gấp gáp đòi về là có chuyện gì quan trọng sao? Cái Bang nhân tài lớp lớp, ngươi về hay không cũng đâu có gì khác biệt.”
Tô Tiểu Khuyết liếc hắn một cái, bất mãn nói: “Ta đã hẹn Nhất Dã tái kiến ở Bạch Lộc Sơn nhận thân, ta còn muốn chạy đến Phi Phượng môn tìm Tứ Hải để tạ lỗi, cầu nàng hồi tâm chuyển ý.”
Tạ Thiên Bích hơi nhướn mày: “Lệ Tứ Hải sao? Nàng sẽ tự tìm đến ngươi. Về phần nhận thân…”
Ngừng một chút, lại nói: “Tố y linh hồ Tô Từ Kính, Cẩm bào không túy Thẩm Mặc Câu, ngươi đã nghe qua hai câu này chưa?”
Tô Tiểu Khuyết ngốc lăng: “Là ý gì?”
Tạ Thiên Bích kéo tay hắn, thấp giọng nói: “Ngươi chưa từng nghe qua cũng phải thôi, trên giang hồ người biết đến hai câu này, ngoại trừ Niếp thúc thúc, đại khái cũng chỉ có vài lão nhân ở Thất Tinh Hồ… Mấy năm nay Khôi Cáp đường chuyên thu thập lai lịch sự tình của Thẩm Mặc Câu viết thành sách, ta từng thử xem qua một lần, phát hiện hắn tựa hồ có chút quan hệ với nương ngươi, chuyện này, nương ngươi tự nhiên sẽ không nói cho ngươi biết.”
“Ngày đó biết nương ngươi là Tô Từ Kính, ta vẫn luôn để ý thái độ của Thẩm Mặc Câu đối với ngươi… Chỉ là hắn lòng dạ thâm sâu, ta nhìn không ra giữa hắn và ngươi rốt cuộc có quan hệ gì.”
Bàn tay Tô Tiểu Khuyết nhất thời lạnh như băng, trong lòng dâng lên một nỗi khiếp sợ mơ hồ, cả giận nói: “Tạ Thiên Bích, ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì?”
Tạ Thiên Bích nắm chặt tay hắn, không cho giãy ra, nói: “Ta tuyệt không hồ ngôn loạn ngữ.”
“Hơn hai mươi năm trước, khi Thẩm Mặc Câu vẫn còn là nam sủng của Xu Cơ, Niếp thúc thúc cùng Hạ Mẫn Chi du ngoạn Nam Cương, đáp ứng lời mời của Xu Cơ ghé thăm Thất Tinh Hồ.”
“Nghe nói Hạ Mẫn Chi vừa gặp Thẩm Mặc Câu và Tô Từ Kính, lập tức mỉm cười bật ra hai câu: Tố y linh hồ Tô Từ Kính, Cẩm bào không túy Thẩm Mặc Câu, trên giang hồ dù có nhiều tú sắc hơn nữa, nhưng vẫn sẽ bị đôi bích nhân này (couple lý tưởng ^^) át đi tất cả. Hạ Mẫn Chi tinh thông hình luật, mục quang nhạy bén vô song, năm đó Thẩm Mặc Câu tuy là nam sủng của Xu Cơ, nhưng y chỉ cần một cái liếc mắt đã nhìn ra Thẩm Mặc Câu ái mộ Tô Từ Kính.”
Nói đến đây, thấy sắc mặt Tô Tiểu Khuyết đã trắng như tuyết, không khỏi đau lòng, nhưng vẫn không muốn giấu diếm, hạ quyết tâm, nói tiếp: “Đường Thanh Vũ trục xuất hai mẹ con ngươi khỏi Đường gia, rất có khả năng là do Thẩm Mặc Câu âm thầm tác quái, ân, nương ngươi nguyên là môn hạ Thất Tinh Hồ, giữ vị trí Tâm Nguyệt Hồ trung tâm của Nhị thập bát tú (thỉnh xem lại đệ bát chương về nhị thập bát tú nếu thắc mắc ^^), trên giang hồ hiếm ai biết điều này, nàng có nói với ngươi không?”
Nước mắt Tô Tiểu Khuyết không ngừng tuôn rơi, lớn tiếng nói: “Không có! Ta chỉ biết người là thê tử của Đường Thanh Vũ, là mẫu thân quá cố của ta.”
Tạ Thiên Bích im lặng một lúc, chỉ thấy nhãn tình Tô Tiểu Khuyết ngập tràn sự xa cách cùng tổn thương, vội nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, nói: “Ta cũng chỉ đoán thôi, không hẳn đã đúng hoàn toàn, chỉ là muốn nói với ngươi chút chuyện mà ngươi chưa biết, vạn nhất… ngươi sẽ không cảm thấy quá đường đột.”
Vạn nhất mà hắn nói chính là sợ kết quả dùng máu nghiệm thân lại chứng minh Tô Tiểu Khuyết không phải là huynh đệ cùng cha cùng mẹ với Đường Nhất Dã.
Tô Tiểu Khuyết gắt gao siết lấy ngón tay, nỗ lực giữ bình tĩnh, miễn cưỡng đáp: “Ta tin tưởng nương, người nói phải, thì nhất định là phải.”
Tạ Thiên Bích thở dài: “Được rồi, chờ vết thương của ngươi lành lại, ta sẽ đi cùng ngươi.”
Đang nói, cửa chính một gian phòng gỗ “chi nha” mở ra, một thanh âm lạnh lùng như tảng băng truyền tới: “Vào đi!”
Tạ Thiên Bích ôn nhu cười nói: “Tử Khiêm dậy rồi, chúng ta vào nhà trước đã.”
Trong gian phòng nho nhỏ, bên dưới chân tường lẫn từng vách gỗ đều không nhiễm một hạt bụi, trên giá gỗ dựng trước dược quỹ bày đủ loại thảo dược, trên chiếc bàn gỗ hẹp dài xếp đầy chai chai lọ lọ gọn gàng ngăn nắp, lại có vài lò dược đang chưng sắc thuốc, hai dược đồng nhịp nhàng qua lại như thoi đưa sửa sang chỉnh chu, mùi dược lan khắp phòng, cực kỳ nồng đậm.
Trình Tử Khiêm mắt tinh cằm nhọn, môi mỏng như tước, không chút huyết sắc, cả người như tuyết ánh lên dưới nguyệt quang, lạnh đến trong suốt.
Tạ Thiên Bích tiến vào, thấy trên mi mắt Trình Tử Khiêm xuất hiện một mạt hồng sắc yêu diễm như hoa đào, không khỏi cười nói: “Lại không cẩn thận phơi nắng?”
Trình Tử Khiêm dốc lòng vì độc thuật, trên đời cơ hồ tất cả độc dược hắn đều tìm được cách giải, vô luận là hạ độc hay giải độc, thủ pháp đều có thể xếp vào hàng võ lâm đệ nhất, hơn hẳn Trình Tốn, tuy kém chú trọng y thuật, nhưng cũng có thể xem là đại danh gia đứng đầu thiên hạ, nhưng không biết có phải ông trời trêu ngươi, chỉ cần phơi nắng gắt một chút, mi mắt lập tức đỏ lên đau nhức, mấy ngày mới thuyên giảm, nhiều năm qua khổ sở chịu đựng, vẫn không tìm được liệu pháp, vài người bệnh cũng bị chứng da vừa bắt nắng liền sưng đỏ ngứa ngáy, hắn tiện tay kê một thang lập tức khỏi hẳn, thế mà đến lượt mình, dù đã dùng vô số loại thang hoàn dược cao, vẫn không hề có công hiệu.
Năm xưa ở Bạch Lộc Sơn, Tô Tiểu Khuyết chuyên chọn lúc nắng gắt nhất vào tiết xuân hạ lẻn vào dược lư sau núi trộm mấy thứ thảo dược hắn phơi khô ngoài trời. (không hổ là lưu manh mỹ thụ =))
Trình Tử Khiêm nghe Tạ Thiên Bích hỏi, cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Hôm qua nghe ngươi trở về, ta vội hái Khô lâu hoa cùng Nữ tố linh lan ngâm vào nước ấm, phải ngâm đủ mười hai canh giờ, không được lâu hơn cũng không được nhanh hơn. Toàn kinh thủ khí hoàn tuy tới bốn mươi chín loại phối pháp, hai vị thuốc này là bắt buộc phải có.”
Nói xong tự tay kéo một cái ghế trúc qua, mời: “Ngồi đi.”
Thủy chung liếc cũng không liếc Tô Tiểu Khuyết một cái.
Tô Tiểu Khuyết vẫn đang nghĩ tới những lời vừa rồi của Tạ Thiên Bích, cũng không so đo, tự tìm một ghế cho mình, lơ đãng ngồi xuống.
Trình Tử Khiêm lấy một đạo ngân châm rỗng ruột, đâm vào cổ tay Tạ Thiên Bích, ngón giữa đặt ở đuôi châm bịt lại rồi buông ra, rút máu rót vào một chung sứ xanh khảm hoa văn đỏ sậm.
Tạ Thiên Bích nói: “Ngươi xem giúp Tiểu Khuyết trước đã, ngực hắn có đao thương, vẫn hay tái đi tái lại, còn thường xuyên sốt cao…”
Trình Tử Khiêm hơi nhíu mày, khoát tay ngắt lời, đoạn xuất ra một hộp ngọc, trong hộp là một con bọ cánh cứng to bằng ngón cái, râu dài cánh ngắn, toàn thân thuần một màu trắng, Trình Tử Khiêm thả con bọ vào chung máu, không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn con bọ hấp thụ máu.
Tô Tiểu Khuyết cũng không hé nửa lời, nắn nắn bàn tay, híp mắt, ngốc ngốc nhìn lò chưng thuốc ồ ồ bốc lên khói trắng. (cute:”>)
Hai dược đồng vốn lấy việc giả câm giả điếc làm thói quen, ngay cả phóng thí cũng phải nhịn ra ngoài đến bên khe suối mới dám phóng, một chút thanh âm cũng không có.
Nhất thời trong phòng im lặng đến đáng sợ.
Đợi con bọ hút sạch máu, Trình Tử Khiêm mới dùng ngón út gạt ra, thả con bọ vào một cái niêu nhỏ bằng sắt, cầm lên đặt trên lò dược để hong khô. Ngón tay hắn dị thường tinh tế linh hoạt, hỏa quang ánh lên, da thịt sáng bóng như ngọc lại ẩn ẩn trong suốt, đôi môi mím chặt cũng đã hiện chút huyết sắc, thoạt nhìn có vài phần mị hoặc.
Trình Tử Khiêm đột nhiên mỉm cười: “Ta nghe bọn họ nói, ngươi mất hết nội lực, vẫn có thể đánh trọng thương Thẩm Mặc Câu, đúng là chuyện đáng mừng.”
Vẻ mặt vừa nói vừa cười kia khiến Tô Tiểu Khuyết kinh ngạc đến lập tức hoàn hồn lại, Trình Tử Khiêm cư nhiên cười tươi thế này, còn dùng ngữ khí gần như ôn nhu mà nói chuyện!
Trước đây hắn chưa từng nghĩ sẽ nghiền ngẫm suy xét ngôn hành giữa nam tử với nhau, lúc này thấy Trình Tử Khiêm hòa nhã nói chuyện như vậy, lại đột nhiên thông suốt, một ý niệm chợt lóe lên, linh tính cực nhạy, buột miệng hỏi: “Ngươi vui mừng cái gì?”
*****************
Đệ nhị thập ngũ chương: (Bích ca của chúng ta quả là cao thủ ăn đậu hủ =)))))))
… Tạ Thiên Bích cười dỗ dành: “Ngươi đương nhiên rất sạch, tối qua lúc ngươi ngủ say ta đã tắm cho ngươi rồi.”
Tô Tiểu Khuyết cười đắc ý nhìn Trình Tử Khiêm, nói: “Ngươi nghe rõ chưa…”
Đột nhiên sực tỉnh, chỉ vào Tạ Thiên Bích, hoảng tới mức nói năng lộn xộn cả lên: “Ngươi… ngươi nói cái gì? Ngươi… ngươi tắm cho ta?”
Tạ Thiên Bích cười nói: “Loại chuyện này sao ta có thể để người khác làm a?”…
*************
Hôm nay bọn tớ tặng kèm 1 tấm của Lãnh Nguyệt Lãnh nương nương đang cos đây hì hì ^_^ Không thể tin Lãnh nương nương nhìn uke như vậy mà lồng tiếng cho Tạ Thiên Bích nha =))))
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –