Nhất Đao Xuân Sắc

Chương:9Quyển 1 -


Đọc truyện Nhất Đao Xuân Sắc – Chương 19Quyển 1 –

Edit: Phúc Vũ

Đường Nhất Dã nghe đến đây, liền mở miệng muốn nói, Tô Tiểu Khuyết vẫn canh phòng tử thủ nghiêm ngặt, sợ hắn lại động kinh lần nữa, vừa định bịt miệng hắn, đã thấy Đường Nhất Dã nghiêm mặt phun ra một câu: “Tiểu Khuyết sẽ không đi.”

Tạ Thiên Bích đang trong trạng thái bán hôn mê, chỉ nghe tim đánh thình thịch, một dự cảm bất lành chợt lóe lên, Tô Tiểu Khuyết đã cúi người ôm lấy hắn, cùng Đường Nhất Dã thoát ra ngoài bằng cửa sổ, chân vừa chạm đất, liền nghe thấy Lý Thương Vũ hét thảm: “Sư phụ! Sư huynh! Yêu nhân ma giáo…”

Tô Tiểu Khuyết cười nói: “Thanh âm hắn y như gà bị cắt cổ a!” Lướt qua mặt hồ, không quên bồi thêm một câu: “Là gà mái bị cắt cổ mới đúng.”

Đường Nhất Dã đột nhiên nói: “Ngươi đáp ứng bọn họ nói dối, còn ta thì không, Lý Thương Vũ sát hại sư môn, ta sẽ báo cho võ lâm chính đạo biết.”

Tô Tiểu Khuyết thở dài: “Ngươi cho Thẩm Mặc Câu là tên ngốc sao? Thả ngươi đi là vì bị ngươi nắm được nhược điểm chí mạng của hắn? Ngươi định báo thế nào với võ lâm chính đạo? Ngươi nhìn thấy Lý Thương Vũ sát hại đồng môn hồi nào, ở đâu? Có ai làm chứng? Phạm Lỗi Thạch đích thực chết vì đao thương, Trường An đao cũng nằm trong tay bọn họ, hơn nữa nếu Tạ Thiên Bích trọng thương ngay tại đó, tạo sao còn có thể tẩu thoát? Hai tên tặc tử kia mà phản biện một câu, ngươi chỉ đành nghẹn họng, đừng nói lão tặc Thẩm Mặc Câu, chỉ mỗi tên tiểu tặc Lý Thương Vũ đã đủ cho chúng ta vãi ra cả hồ nước, nói cho cùng, cứ coi như Lý Thương Vũ cấu kết Thất Tinh Hồ, thì ta và ngươi cũng cấu kết Xích Tôn Phong, chó chê mèo lắm lông, đều như nhau thôi, không kẻ nào còn mặt mũi đứng vào hàng ngũ võ lâm chính đạo.”

Đường Nhất Dã nghe vậy cũng không nói nữa, mím môi, nhưng nhãn thần thập phần kiên định, theo sát hắn dấn thân vào khu rừng rậm phía sau núi.

Hoài Long Sơn thế núi hiểm trở, huyền nhai sau núi có một khu rừng rậm, cổ thụ che trời, dây leo chằng chịt, rắn rết đầy rẫy khó lòng phòng bị, dù đang thanh thiên bạch nhật vẫn âm trầm đáng sợ hiếm người lui tới, huống hồ là giữa khuya, ngay cả Tô Tiểu Khuyết cũng phải rùng mình lạnh gáy.

Đường Nhất Dã lẳng lặng lấy một lọ dược từ trong ngực ra, trút vài viên tự ăn, rồi đưa cả lọ cho Tô Tiểu Khuyết: “Đan phòng độc của Đường gia, nơi này độc trùng rất nhiều.”

Tô Tiểu Khuyết thấy đã vào sâu trong rừng, một thức Hạn Địa Bạt Thông, nhảy lên một gốc đại thụ, cẩn thận đặt Tạ Thiên Bích xuống, thấp giọng nói: “Há miệng ăn dược đi!”, nói xong đưa viên dược đến bên miệng hắn, hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh, lúc này mây tan, trăng đã ló dạng, nơi ngọn cây cũng không quá u ám, Tô Tiểu Khuyết ghé sát vào nhìn kỹ, mới biết Tạ Thiên Bích đã sớm hôn mê, hơi thở mong manh, thậm chí có đôi lúc không cảm nhận được hô hấp của hắn.

Tô Tiểu Khuyết cả kinh, hai ngón tay bắt lấy cổ tay hắn.

Khi còn ở Bạch Lộc Sơn, Tô Tiểu Khuyết đã từng theo Trình Tốn học y thuật, tuy câu được câu không, rất hay lười biếng, nhưng cũng may thiên tư hơn người, lại thêm được danh sư chỉ điểm, thật ra so với thứ y thuật mèo ba cẳng của đám lang băm trên giang hồ giỏi hơn gấp trăm lần.

Vừa bắt mạch, liền biết Tạ Thiên Bích kinh mạch nội phủ đều bị trọng thương, còn do dự thêm khắc nào, chỉ sợ dù Trình Tốn có đích thân tới, cũng vô phương cứu chữa, nhất thời trái tim Tô Tiểu Khuyết như bị một quả chùy giáng vào, đau đến hít thở không thông.

Vội định thần lại, xếp bằng ngồi xuống, vận công tụ khí, vòng theo mười hai mạch thường, qua kỳ kinh bát mạch, chậm rãi nhập vào chân nguyên.

Già La chân khí của Tô Tiểu Khuyết cùng Thái Nhất tâm kinh của Tạ Thiên Bích đều xuất phát từ một môn, chính là công phu Phật môn, tinh thuần vô song, chữa thương trị độc rất hiệu quả, Già La chân khí lan tới vùng kinh mạch bị thương, đả thông ngưng trệ, lại hòa nhập vào ngũ tạng lục phủ, giúp thương thế mau chóng bình phục.

Tô Tiểu Khuyết toàn lực vận khí, không quá thời gian một bữa cơm đã đầm đìa mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt như giấy trắng. Tạ Thiên Bích dần dần không còn đau đớn, như được ngâm mình trong nước nóng, vô cùng ấm áp cực kỳ dễ chịu, tuy vẫn chưa hồi phục lại một tia khí lực nào, nhưng thần trí đã thanh tỉnh.

Tô Tiểu Khuyết mừng rỡ, biết thương thế hắn đã tạm ổn, cũng không dám lơi lỏng, Già La chân khí thâm nhập vào đan điền Tạ Thiên Bích, khí phủ không trụ được xoay vòng, dẫn dắt kích thích luồng chân khí mong manh tán loạn trong cơ thể hắn, chỉ cần Thái Nhất chân khí của Tạ Thiên Bích lưu chuyển tuần hoàn, liền có thể tự vận khí điều thương.

Nào ngờ Già La chân khí vừa dũng mãnh đi vào đan điền liền đột ngột chìm xuống, bức ra khỏi sự khống chế của Tô Tiểu Khuyết, không ngừng lượn vòng, càng chuyển càng nhanh, sau đó lại như pháo hoa ầm ầm nổ tung, cứ thế biến mất, không lần ra được tung tích. Hai tay Tô Tiểu Khuyết nhất thời vô lực buông xuống, chỉ cảm thấy thân thể như đang rơi giữa không trung nơi huyền nhai, trong ngực bồn chồn trống rỗng, tự biết có gì đó bất thường, vẫn cương quyết vận chân khí, cắn răng truyền vào một lần nữa, khí phủ nơi đan điền Tạ Thiên Bích tựa hồ hóa thành xoáy nước giữa đại dương, chân khí tinh thuần chảy vào trong đó không hề đọng lại dù chỉ một chút, mà lập tức xoay vòng rồi nổ tung, như tơ nhện thấm nước hoàn toàn biến mất.


Tô Tiểu Khuyết thu tay, run giọng nói: “Sao lại thế này?”

Tạ Thiên Bích vừa bị chân khí hắn mãnh liệt xâm nhập vào nhất thời vô pháp mở miệng, lúc này mới khẽ thở hắt ra một hơi, nói: “Thẩm Mặc Câu bức ta ăn Toàn kinh thủ khí hoàn.”

Tô Tiểu Khuyết cơ hồ sắp ngã khỏi ngọn cây, Đường Nhất Dã vội giữ vai hắn lại, nhíu mày nói: “Toàn kinh thủ khí hoàn của Thất Tinh Hồ không dễ bào chế, độc tính bá đạo, e rằng chỉ có Thẩm Mặc Câu mới có thuốc giải… Hơn nữa nếu nội trong trăm ngày không giải được độc, sẽ mất hết nội lực, từ đó trở thành phế nhân, vô pháp luyện nội công nữa.”

Tạ Thiên Bích lại cực kỳ lãnh tĩnh, nói: “Trình Tử Khiêm có thể giải độc. Ta phải mau chóng về Xích Tôn Phong.”

Tô Tiểu Khuyết oán hận nói: “Thảo nào lão hồ ly kia khinh địch như vậy buông tha cho chúng ta, Hoài Long Sơn chỉ có một con đường duy nhất để ra vào, hắn nhất định sẽ chờ dưới chân núi!”

Đường Nhất Dã lắng tai nghe, nói: “Có người đến.”

Tô Tiểu Khuyết nói: “Ta đi xem sao…”

Dứt lời định dùng khinh công lướt trên ngọn cây ra khỏi rừng, ai ngờ chân khí hao tổn quá mức, thân hình vừa động, đã không trụ được, “a” một tiếng rơi thẳng xuống đất.

Đường Nhất Dã hoảng sợ, vội ôm hắn trở về trên cây, cẩn thận xem xét, phát hiện cằm hắn bị nhánh cây làm xước một đường, vài giọt máu đỏ tươi chảy dọc theo cổ thấm vào cổ áo, nhịn không được vừa đau lòng vừa tức giận, nói: “Tạ Thiên Bích cuồng sát Võ Đang Khúc Trường Hư, căn bản đáng chết, ngươi cứu hắn từ trong tay Thẩm Mặc Câu, đã là chí tình chí nghĩa rồi, khu rừng này bọn họ nhất thời cũng không thể tìm hết được, chúng ta trở về trước…”

Lời còn chưa dứt, Tô Tiểu Khuyết đã quả quyết: “Ngươi về đi, ta ở lại với Thiên Bích.”

Đường Nhất Dã vội nói: “Đợi đến bình minh, chỉ cần khoảng một trăm người tới lật từng tấc đất trong đây mà truy tìm, nhất định có thể phát hiện Tạ Thiên Bích, chẳng lẽ ngươi còn muốn chết chung với hắn sao?”

Tô Tiểu Khuyết nói: “Thiên Bích hiện tại không khác gì đậu hủ, ngay cả một tiểu hài tử ba tuổi cũng đánh không lại, bỏ một mình hắn trong này, khác nào đẩy hắn vào tử địa?”

Chăm chăm nhìn Đường Nhất Dã, trong mắt tràn ngập khẩn cầu, nói: “Sư huynh, ngươi xưa nay tâm địa thiện lương, chúng ta và Thiên Bích là đồng môn suốt bảy năm, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn hắn bị Lý Thương Vũ truy sát?”

Đường Nhất Dã thở dài, nhìn vẻ mặt quật cường của Tô Tiểu Khuyết, kiên quyết nói: “Những chuyện khác ngươi cố chấp ta coi như nhắm mắt làm ngơ, nhưng sự việc hôm nay quá nghiêm trọng, ta và ngươi chỉ có thể giúp được đến đây, ngươi cứ khăng khăng làm theo ý mình như vậy, chỉ sợ sẽ liên lụy cả Cái Bang lẫn Đường môn.”

“Võ công ngươi không bằng ta, nếu ngươi không nghe lời, ta chỉ có thể đánh ngươi ngất xỉu rồi mang đi, cho dù ngươi hận ta, ta cũng không có thể nhìn ngươi thân bại danh liệt, càng không thể nhìn ngươi liều mạng vì Tạ Thiên Bích.”

Tô Tiểu Khuyết vẻ mặt tức giận, đang định đáp lời, đột nhiên “ay da” một tiếng, hai tay ôm ngực run rẩy cuộn người lại, Đường Nhất Dã cả kinh thất sắc, vội hỏi: “Ngươi làm sao vậy?” Liền vươn tay dìu hắn.

Tay trái Tô Tiểu Khuyết vô thanh vô tức vòng qua hông phải của Đường Nhất Dã, nhắm vào huyệt Chí Thất.


Chợt nghe Tạ Thiên Bích thấp giọng quát: “Cẩn thận! Trong tay Tiểu Khuyết có độc châm.”

Đường Nhất Dã tuy mồm miệng không lanh lợi, nhưng với võ học ngộ tính cực cao, phản xạ đương nhiên cũng vô cùng nhạy bén, nghe Tạ Thiên Bích nhắc nhở, liền tự động nảy sinh phản ứng, hữu chưởng nhanh chóng xuất ra, bắt lấy cổ tay Tô Tiểu Khuyết. Tô Tiểu Khuyết chân khí hao tổn, động tác so với ngày thường chậm đi rất nhiều, chỉ trong một chiêu đã bị chế trụ huyệt Thái Uyên, không thể động đậy.

Đường Nhất Dã cúi đầu nhìn, thấy nơi kẽ tay hắn quả nhiên đang kẹp một cây Hoàng Phong Châm, mũi châm ánh lên lấp lánh, lại ngửi được một cỗ vị đạo thanh ngọt, xem ra đích thực có tẩm độc dược, lòng lập tức trầm xuống, chua xót hỏi: “Ngươi… ngươi cư nhiên muốn giết ta?”

Tô Tiểu Khuyết thấy hắn cả người run lên, nhãn thần bi phẫn, rõ ràng là thương tâm khó chịu cực điểm, vội giải thích: “Không phải! Ta không phải muốn giết ngươi…”

Đường Nhất Dã chằm chằm nhìn hắn, ngón tay vô pháp tự khống chế, càng lúc càng dụng lực, móng tay đã bấm sâu vào lòng bàn tay Tô Tiểu Khuyết, Tô Tiểu Khuyết chưa bao giờ thấy thần sắc đáng sợ tới mức này của hắn, vừa đau vừa hoảng, buột miệng thốt ra: “Ta thật sự không muốn giết ngươi! Ngươi là ca ca ruột của ta, ta sao có thể giết ngươi?”

Mãi một hồi lâu, Tạ Thiên Bích nhịn không được phá vỡ sự im lặng, thở dài: “Suốt bảy năm ở Bạch Lộc Sơn ngươi cũng không nói, giờ ngay lúc ta dở sống dở chết lại dọa ta thế này, quả là không chút đặc cách với thương thế của ta.”

Tô Tiểu Khuyết cả giận nói: “Câm miệng! Con mắt có tật nào của ngươi thấy ta dùng độc châm? Mũi châm chỉ tẩm một ít mê dược Mông Điềm Tử mà thôi. Ta chỉ định chuốc mê hắn, để hắn khỏi ngăn ta giúp ngươi.”

Tạ Thiên Bích lại đạm đạm nói: “Huynh đệ các ngươi nhận nhau, đúng là hỷ sự lớn lao, mau ra khỏi rừng mua rượu uống mừng đi.”

Tô Tiểu Khuyết khó hiểu hỏi: “Ngươi bảo bọn ta đi, vậy ai tới cứu ngươi? Ngươi không sợ rơi vào tay tên hái hoa tặc Lý Thương Vũ kia một lần nữa sao? Không sợ bị hắn hút hết tinh nguyên chỉ còn mỗi bộ xương khô sao?”

Tạ Thiên Bích thấp giọng ho dồn dập, nửa ngày mới cười nói: “Đường Nhất Dã là đại ca ngươi, tất sẽ không hại ngươi, hắn nói rất đúng, ngươi vẫn là nên theo hắn về, ta tự có cách thoát thân.”

Tô Tiểu Khuyết cười lạnh một tiếng, có chút bất mãn nói: “Ngươi cho mình là hoàng thử lang(chồn hôi) sao, phóng thí một cái liền có thể thoát thân? Lão tử cứ thích ở lại cứu ngươi đấy, ngươi làm gì được ta?”

Đường Nhất Dã từ kinh chuyển sang hỉ, hồi thần lại, quả thật trong lòng ngổn ngang biết bao cảm xúc, nói: “Ngươi rốt cuộc cũng nhớ lại rồi sao? Ta… ta năm đó từng hỏi ngươi, tại sao ngươi lại bảo đã quên sạch phụ mẫu là ai?”

Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ảm đạm nói: “Không đúng, cha ta nói nương… ngươi không phải là…”

Tô Tiểu Khuyết sát ngôn quan sắc (dựa theo lời nói và sắc mặt đoán ra ý tứ), phẫn nộ mắng: “Lão hỗn đản Đường Thanh Vũ kia chỉ biết hồ ngôn loạn ngữ!”

Đường Nhất Dã trong đầu một mảng rối loạn, nghe hắn mắng phụ thân mình, buột miệng trách cứ: “Không được bất kính với cha!”

Tô Tiểu Khuyết lập tức tiếp lời: “Hắn bức nương phát điên, cũng không chịu nhận ta, ta không muốn nhận hắn là cha, có gì khác thường sao? Có gì đáng trách sao?”


Thấy Đường Nhất Dã vẻ mặt nghi hoặc, lại càng thêm phần thương cảm, ngước mắt nhìn ánh trăng le lói giữa áng mây, trên ngọn cây cành lá như nhuốm mực, lại mờ mờ ảo ảo phủ một tầng sáng mong manh, lúc này chậm rãi nói: “Ngày đó vừa đến Bạch Lộc Sơn, ngươi thấy cái bớt trên cánh tay ta liền nhận ra ta có đúng không?”

Đường Nhất Dã gật đầu: “Lúc nương mang ngươi đi ta đã năm tuổi, ta nhận ra cái bớt hoa đào kia của ngươi, hồi nhỏ ta luôn thích ôm ngươi, nương hay cười bảo ta là ếch ôm nhái, ngươi còn nhớ không?”

Tô Tiểu Khuyết thầm nghĩ, một hài tử chưa đầy ba tuổi sao có thể nhớ rõ chuyện này chuyện nọ, đầu óc vị ca ca này quả thật ngốc đến xuất chúng, nhưng thấy Đường Nhất Dã nhãn thần ngập tràn mong đợi, nhất thời mềm lòng, mỉm cười: “Nhớ chứ.”

Đường Nhất Dã vui vẻ kể tiếp: “Mẫu thân rất thiên vị ngươi, nguyên bản ta tên Nhất Bình, ngươi mới tên Nhất Dã, chỉ là ngươi lúc nhỏ thể trạng yếu đuối cứ hay sinh bệnh, nương nói tốt hơn là nên đem chữ bình an cho ngươi, vì thế chúng ta đổi tên nhau, ngươi còn nhớ không?”

Tô Tiểu Khuyết cười ấm áp, lại có vài phần chua xót: “Nương hay nói với ta, ngươi từ nhỏ đã hiểu chuyện, luôn thương yêu ta… Bất quá năm đó đến Bạch Lộc Sơn lúc ngươi hỏi ta đích thực không nhớ gì cả. Bởi vì trước khi chết nương đã truyền toàn bộ công lực cho ta, lại ấn một chưởng ngay huyệt Bách Hội, phong tỏa ký ức của ta.”

“Mãi cho đến ba năm trước, Niếp thúc thúc ném ta từ Bình Tử Phong xuống, để ta ngộ ra pháp môn nội hô hấp, lúc đó ta mới nhớ lại mọi chuyện.”

Đường Nhất Dã nhìn hắn không chớp mắt, trách cứ: “Ngươi đã phục hồi trí nhớ cũng không nói với ta…”

Tô Tiểu Khuyết nói: “Dù sao lúc đó ngày nào cũng ở bên nhau, trong lòng ta đã sớm xem ngươi là ca ca rồi.”

Đường Nhất Dã vui sướng vạn phần, nắm chặt tay hắn, nhưng một câu cũng không nói nên lời.

Lại nghe Tô Tiểu Khuyết oán hận nói: “Ta không muốn nói, là vì sợ ngươi kéo ta đi gặp lão hỗn đản Đường Thanh Vũ kia, ta thật không muốn nhìn thấy hắn. Nhiều năm qua, hẳn là hắn đã không ít lần chê bai nương là nữ nhân hạ tiện?”

Đường Nhất Dã lắc đầu nói: “Không, cha vẫn luôn tưởng niệm nương. Người bảo nương là nữ nhân ôn nhu nhất mỹ lệ nhất thiên hạ, nương đi rồi ta cứ khóc nháo, cha thực thương tâm, ôm ta nói nương đã thích người khác, sẽ không trở lại nữa…”

Do dự một lát, mới nói: “Cha còn bảo, ngươi là do nương cùng người khác sinh ra, cho nên nương chỉ mang ngươi đi … Bất quá hắn trước giờ chưa từng trách nương.”

Tô Tiểu Khuyết giận cực phản cười: “Nói rất đúng, nguyên lai ngươi không phải ca ca ta.”

Đường Nhất Dã nắm tay hắn, nói: “Trong lòng ta ngươi luôn là thân đệ đệ.”

Tô Tiểu Khuyết không chút cảm kích, rút tay về cười lạnh nói: “Năm đó Đường Thanh Vũ đuổi nương khỏi Đường môn, nương vì lão vương bát đản này mà thương tâm đến phát cuồng, bồng theo ta ẩn cư nơi hoang sơn, tuyệt không gặp người ngoài, làm sao lại có nam nhân khác? Đã vậy Đường Thanh Vũ vẫn không chịu buông tha người, năm ta bảy tuổi một đám cao thủ Đường môn dò la ra tung tích của nương, cũng may Chu lão bang chủ Cái Bang đi ngang qua, cứu được ta, Đường Thanh Vũ tâm địa ngoan độc đuổi cùng giết tận đến mức đó, nhưng là dùng để đối phó nương, ngươi còn nói hắn luôn tưởng niệm người?”

Càng nói càng bi phẫn, nhịn không được cả vành mắt đều đỏ lên, mắng: “Ngươi cho rằng ta muốn làm nhi tử của lão rùa chết giẫm vương bát đản thối tha đó sao? Hắn đối xử với nương như vậy, nương vẫn một lòng yêu hắn, không chấp nhận có kẻ đả thương hắn, nếu không phải vì ta hiểu tâm ý của nương, đã sớm đến Đường môn lôi hắn ra lột da rút gân, tống hắn xuống mười tám tầng địa ngục rồi!”

“Nương trước khi chết, sợ hắn tiếp tục truy sát, liền truyền hết toàn bộ công lực cho ta, phong tỏa ký ức của ta, chính là sợ ta muốn báo thù rước lấy họa sát thân, nên phó thác ta cho Cái Bang, cải danh đổi tính, mới còn sống được tới giờ, nếu không ta đã bị lão hỗn đản kia giết từ lâu rồi!”

Đường Nhất Dã thấy hắn tức giận đến nói năng lộn xộn cả người run bắn, trong lòng vừa gấp vừa hối, vừa càng thêm mê hoặc, lời của Tô Tiểu Khuyết so với những gì Đường Thanh Vũ thường nói khác xa một trời một vực, nhất thời cũng không biết nên tin ai.

Tạ Thiên Bích mục quang đạm đạm quét tới, đọc được tâm tư hắn, bèn lên tiếng: “Việc này thật ra cũng không khó phân giải.”

Chân khí hắn cạn kiệt, so với thường nhân còn hư nhược vô lực hơn, vẫn miễn cưỡng nhấc tay lên, vỗ về đôi vai đang run run của Tô Tiểu Khuyết, mỉm cười trấn an, nói: “Phương pháp dân gian lấy máu nghiệm thân không chuẩn xác lắm, nhưng phân rõ huyết mạch đối với Trình Tốn thần y mà nói, cũng có chút tài mọn, chỉ cần các ngươi đến Bạch Lộc Sơn, không chừng có thể làm sáng tỏ mọi chuyện.”


Nói xong tâm niệm chợt động, nhãn châu đen nhánh u ám nhìn về phía Đường Nhất Dã, âm thầm nhắc nhở: “Chưởng môn Đường gia tinh thông độc dược, có lẽ cũng có thể dễ dàng phán đoán Tiểu Khuyết rốt cuộc có phải là thân sinh nhi tử của mình hay không, cũng không biết liệu hắn có truy cứu đến cùng? Nếu đã điều tra qua, vậy Tiểu Khuyết quả thật có khả năng không phải là huyết mạch của hắn…”

Nhịn không được xác nhận hỏi: “Tiểu Khuyết, nương ngươi là Tố Y Linh Hồ mà Niếp thúc thúc từng nhắc tới, đúng không?”

Tô Tiểu Khuyết đáp: “Đúng vậy, nương ta chính là Tô Từ Kính.”

Đột nhiên bắt gặp nhãn tình Tạ Thiên Bích, hàng my cong dài của Tô Tiểu Khuyết rung khẽ, rõ ràng đang cực kỳ khẩn trương, nói: “Ta biết thanh danh nương bất hảo, nhưng người tuyệt không gạt ta, người nói ta là nhi tử của Đường Thanh Vũ thì nhất định là vậy.”

Tạ Thiên Bích thần sắc khẽ động, lại cười nói: “Làm nhi tử của Đường Thanh Vũ cũng chẳng có gì to tát, bất quá nương ngươi đã nói thế, vậy ngươi chỉ đành phải miễn cưỡng làm con hắn.”

Tô Tiểu Khuyết nghe hắn ám chỉ đối với mẫu thân mình vô cùng tín nhiệm, lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm vui mừng, trầm ngâm một lát, nói với Đường Nhất Dã: “Ta đưa Thiên Bích về Xích Tôn Phong trước, sau đó mới theo ngươi đến Bạch Lộc Sơn tìm Trình lão đầu, bất quá ta chỉ cần vị ca ca này, không cần lão cha hỗn đản kia.”

Đường Nhất Dã nghe được câu “chỉ cần vị ca ca này”, nhất thời mừng rỡ, nghe tới “không cần lão cha hỗn đản kia”, phân nửa niềm vui liền biến thành phiền muộn, vội nói: “Không được, cha chính là cha, không thể không cần.”

Tô Tiểu Khuyết nhượng bộ: “Hảo, chỉ cần ngươi đừng ngăn ta giúp Thiên Bích, ta liền nhận hắn làm cha.”

Vừa thấy hắn giở thủ đoạn vô lại này, Đường Nhất Dã liền biết hắn tâm ý đã quyết, cân nhắc một lúc, chỉ đành thở dài: “Ta không ngăn cản ngươi, nhưng ta muốn đi cùng ngươi.”

Tô Tiểu Khuyết hừ một tiếng, nói: “Tùy ngươi… Bất quá, khu rừng này chỉ có thể ẩn thân đêm nay, chúng ta phải nhanh chóng tìm một nơi bí mật an toàn khác.”

Đường Nhất Dã tự nhiên hỏi: “Ở đâu mới bí mật?”

Tô Tiểu Khuyết cong ngón tay lại, cốc đầu Đường Nhất Dã một cái, cười nói: “Ngươi cũng có đầu óc, còn không mau nghĩ giúp ta.”

Hai người ngây ngốc nhìn nhau, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Tô Tiểu Khuyết thở dài, nói với Tạ Thiên Bích: “Hay là chúng ta đào một cái huyệt đem chôn ngươi, chỉ có vậy mới là an toàn nhất, bất quá… dựng thêm một khúc cây trên đó, để sau này còn có thể lần ra.”

Tạ Thiên Bích đột nhiên bật cười, thanh âm suy yếu nhưng rõ ràng: “Vân Lai điếm, phòng thứ nhất.”

******************

Đệ thập cửu chương:

… Tạ Thiên Bích nhìn vào gương đồng, lại nhìn Tô Tiểu Khuyết, cười nói: “Hoàn hảo, vậy phu nhân ta đâu?”

Tô Tiểu Khuyết đứng chết trân tại chỗ. Đường Nhất Dã cũng nghẹn họng.

Hai người bận rộn đủ điều, cư nhiên quên mất chuyện này.

Tạ Thiên Bích mỉm cười nhắc nhở: “Chính là Phi Vũ kiếm Giản Thanh Thanh. Còn chưa qua đại hội võ lâm, đã để lạc mất tân hôn phu nhân sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.