Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 12: Bắt gian tại giường


Đọc truyện Nhất Dạ Tiêu Hồn – Chương 12: Bắt gian tại giường

Lăng Sương bị Nam Cung tam thiếu gia làm cho tức giận bốc đến đầu, về đến Lâm gia vẫn một bụng tức như cũ.

Trên đường quay về Bích Ảnh Các, Lăng Sương đi ngang qua một hương tạ, xa xa chỉ thấy Lâm Chấn Bắc tiền bối cùng một vị thanh niên trên lầu các nói cười. Nếu nàng không nhìn lầm, vị thanh niên kia họ Lâu tên Đoạn Nhai, nàng vừa gặp sáng nay.

Lăng Sương vừa mới định tránh đi, lại nghe thấy thanh âm Lâm Chấn Bắc mỉm cười, “Song nhi, lên đây tiếp kiến Lâu đường chủ.”

Nàng theo lời đi lên lầu các, lúc đi lên, thì thấy Lâu Đoạn Nhai cầm ấm giúp Lâm tiền bối châm trà.

Lăng Sương mỉm cười, rụt rè nhìn Lâu Đoạn Nhai, “Lâu đường chủ, ta đã nói chúng ta sẽ gặp lại.” Dù sao Lâu Đoạn Nhai cũng đã thấy nàng cùng Tàn Tâm trên giường, tuyệt đối sẽ không muốn lấy nàng làm vợ, lấy khuôn mặt thật đối hắn có gì không thể?

Lăng Sương dù mặt đầy son phấn, Lâu Đoạn Nhai đã xem qua vô số người liếc mắt vẫn nhìn ra nàng chính là vị cô nương mình thấy nửa đêm qua kia. Hắn buông ấm trà đứng lên, vô cùng kinh ngạc, “Lâm tiểu thư?”

Lăng Sương gật đầu, nhấc ấm trà châm một chén, “Đúng vậy, ta đã nói rồi, chúng ta sẽ gặp lại.”

Từ lời bọn họ nói, Lâm Chấn Bắc nghe ra được mấy phần manh mối, “Các con biết nhau?”

Lăng Sương gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta biết nhau.” Biết được chưa tới một ngày.

Lâm Chấn Bắc gật đầu, “Đã như vậy, các ngươi cứ việc trò chuyện, ta đi trước.” Lâm tiền bối đứng lên, ra hiệu Tiểu Điệp cùng rời đi.

Thấy Lâm Chấn Bắc cũng Tiểu Điệp đã rời khỏi, Lăng Sương mới mở miệng, “Lâu đường chủ, chắc không nghĩ đến.”

“Chính xác không nghĩ đến.” Cũng có đoán nàng là tiểu thư khuê các, nhưng thật không ngờ nàng lại là Lâm gia thiên kim.

Lăng Sương cười tươi như hoa, dâng một chén trà, “Lâu đường chủ, ta không hợp ngươi.” Nàng tin ý tứ nàng Lâu Đoạn Nhai hiểu rõ.

Lâu Đoạn Nhai nhận lấy chén, “Ta hiểu.”

“Lâu đường chủ, ta hy vọng chuyện đêm qua ngươi không nói cho ai biết.” Mặt cười đỏ lên, mắt nàng đậm ý cười, nhưng không thấm đến đáy mắt. Bên dưới ý cười, có âm ngoan sắc bén.

Quả là một người con gái bụng dạ nham hiểm.

Lâu Đoạn Nhai trên nét mặt xẹt tia ý cười, “Lâm tiểu thư, ta dám sao?” Bên ngoài đồn đại Lâm Bích Ảnh hiền lành ôn nhu, võ công thường thường, tuyệt đối là nói bậy.

Lăng Sương sát khí trên người từ từ thu lại, khí định thần nhàn (TYV: Hay là “hơi thở ổn định vẻ nhàn nhã”.), “Ngươi là đường chủ Độc Bộ đường trong tứ đại môn phái, có gì không dám.”

“Người trong lòng cô nương, không phải người thường. Không biết, là vị nào trên giang hồ?” Vừa liếc mắt, hắn biết ngay người con trai áo trắng kia không phải người thường.

“Lâu đường chủ, ngươi hỏi nhiều nhỉ?” Ngay cả nàng, cũng không biết Tàn Tâm là nhân vật nào. “Lâu đường chủ, chuyện ngươi thấy tối qua, coi như nằm mơ đi.” Không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh.

Nghe được ý uy hiếp trong lời Lăng Sương nói, Lâu Đoạn Nhai có chút không vui, “Lâm tiểu thư, Lâu mỗ đến Ngạo Kiếm sơn trang, là nể mặt Lâm tiền bối.” Hắn đối với võ lâm đệ tứ mỹ nữ không có hứng thú.

Lăng Sương cười nhạt, “Có đúng không? Lâu đường chủ, ta chịu nói riêng với ngươi, là nể mặt Độc Bộ đường.” Hắn tính cái gì vậy a, dám ở trước mặt Lăng Sương nàng đùa giỡn.

“Lâm tiểu thư yên tâm, ta Lâu Đoạn Nhai tuyệt không phải kẻ nhiều chuyện.” Giọng điệu Lâu Đoạn Nhai càng thêm lãnh đạm.

“Vậy ta an tâm rồi.” Lăng Sương lắc eo, chầm chậm đi xuống lầu.

Vừa ra khỏi hương tạ, liền nghe thấy tiếng tiêu từ trên lầu.


Xa thẳm tiếng tiêu sầu bi nhàn nhạt, vô cùng du dương. Xong một khúc, tiếng vọng ngân nga, mỏng manh như tơ.

Thổi hay thật.

Lăng Sương than nhẹ một tiếng, lại đi lên lầu, đứng ở phía sau hắn, “Lâu đường chủ chúng ta võ công trác tuyệt, ngọc thụ lâm phong, rốt cuộc là ai có thể khiến ngươi rối bời ruột gan? Lấy tiếng tiêu kể nỗi lòng chứ?” (TYV: “ngọc thụ lâm phong”, sát nghĩa là “cây ngọc đón gió” dùng để ví dáng người cùng cây ngọc phong độ phóng khoáng như nhau, thanh tú đẹp đẽ nhiều vẻ. Cụm từ bắt nguồn từ bài “Ẩm trung bát tiên ca” [饮中八仙歌 ] của Đỗ Phủ [杜甫], một nhà thơ nổi tiếng thời Đường [Xem chi tiết ở đây: http://baike.baidu.com/view/29282.htm]. Mình không biết cây ngọc trông ra sao, nhưng tìm trên google thì là đây chăng: http://i.min.us/id3Fas.JPG ?)

Lâu Đoạn Nhai đem Ly Hận tiêu vắt ở sau người, ngẩng đầu nhìn lên phía chân trời, “Một người con gái.” Tiếng nói nhàn nhạt hờ hững như có như không, như âm thanh của tự nhiên.

Nàng dừng lại bên Lâu Đoạn Nhai, “Hoá ra Ly Hận tiêu chỉ dùng để kể nỗi lòng.”

Lâu Đoạn Nhai ngắm nghía ngọc tiêu, cười nói, “Ly Hận tiêu có thể kể nỗi lòng, cũng có thể giết người.”

Lăng sương gật đầu ăn không nói có, “Cây cỏ cũng có thể đả thương người, huống chi là Ly Hận tiêu một trong bốn báu vật võ lâm chứ?”

“Nghe nói Lâm tiểu thư hôm nay đi gặp tam thiếu gia, kết quả thế nào?”

Lăng Sương phất phất tay, “Đừng nói nữa, cùng hắn đánh một trận.” Xem mắt xem đến đánh lộn, Lăng Sương nàng tuyệt đối xưa nay chưa từng có người như vậy.

Lâu Đoạn Nhai đầu tiên là sửng sốt, sau liền cất tiếng cười to, “Đánh nhau? Tam thiếu gia cùng ngươi đánh nhau?” Tam thiếu gia có tri thức hiểu lễ nghĩa, tao nhã cao quý, lại có thể cùng một người nữ nhân đánh nhau?

Nói đến tam thiếu gia, Lăng Sương lập tức bụng đầy oán hận, “Tên nhân yêu chết tiệt bất nam bất nữ kia, thật con mẹ nó tức chết ta. Một điểm phong độ cũng không có, đánh hắn một cái thế thôi, hắn lại có thể bóp cổ ta.” Không biết còn tưởng rằng hắn muốn giết người vì tiền, cướp tiền cướp sắc.

Lâu Đoạn Nhai tiếp tục cất tiếng cười to không nề hình tượng, “Ngươi đánh tam thiếu gia?” Đường đường võ lâm đệ nhất mỹ nam tử lại có thể bị đánh, đây là chuyện buồn cười nhất mà hắn được nghe qua từ khi sinh ra tới nay.

Lăng Sương vung vẩy nắm tay, hung tợn uy hiếp, “Cười cái gì mà cười? Có tin ta cũng đánh ngươi không?”

Lâu Đoạn Nhai vội ngừng tiếng cười nghiêm trang mà nói, “Lâm cô nương, ta rốt cuộc phục ngươi rồi.” Yêu đương vụng trộm, đánh tam thiếu gia, vừa đỏ mặt vừa mắng lời thô tục, nữ nhân như vậy, hắn chưa từng thấy.

“Giờ còn sớm, ta muốn ra ngoài đi dạo, ngươi tự nhiên nhé.” Nàng quay đầu lại cười, “Có một số việc, bỏ lỡ sẽ hối hận suốt đời. Ngươi nếu như có người con gái yêu mến, nghìn vạn lần đừng để lỡ.” Từ trong tiếng tiêu của hắn, nàng có thể nghe được nỗi lòng của hắn.

Lâu Đoạn Nhai dáng tươi cười lộ ra một tia ôn nhu, “Cảm tạ.”

Thay một thân quần áo bình thường sạch sẽ, Lăng Sương lại quang lâm Như Ý lâu lần nữa.

Lần trước xem mắt, lần này gặp người yêu… Không, là gặp bằng hữu. Nội dung đại để giống nhau, tâm tình lại khác xa nhau.

Đẩy cửa phòng Thiên Tự Ngũ Hào, nàng chạy vào cười hì hì, “Tàn Tâm, ta tới.”

Tàn Tâm đứng lên, sách cầm trong tay đặt ra phía sau, “Ngươi đã tới rồi?”

“Đúng vậy, ta đã nói buổi trưa sẽ tìm ngươi. Ta đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi.” Lăng Sương nàng luôn luôn giữ lời hứa, đã nói sẽ đến tìm hắn, thì nhất định sẽ đến.

“Được.” Tàn Tâm buông sách trong tay, mặc cho Lăng Sương kéo ra ngoài.

Hai người vửa ra khỏi cửa, thì thấy Nam Cung tam thiếu gia cùng Lâu Đoạn Nhai đi tới trước mặt.

Lăng Sương “A” một tiếng, nhanh chóng trốn sau lưng Tàn Tâm, “Xong xong.” Nếu để nhân yêu biết nàng cùng hắn người con trai khác dây dưa, trắng trợn tung tin, thể diện của Ngạo Kiếm sơn trang phải quẳng đâu?


Nhân yêu để từ hôn, chuyện gì cũng làm được. Có cơ hội, còn không bêu xấu chết nàng? Da mặt của nàng từ năm ba tuổi ấy cũng đã vào tiệm cầm đồ, tiếng xấu rõ ràng không có gì đáng kể. Thế nhưng, Lâm tiền bối cùng Tiêu người đẹp đối với nàng cưng chiều, nàng tuyệt không thể để bọn họ hổ thẹn.

Ánh mắt Tàn Tâm rơi vào ngọc tiêu trong tay Lâu Đoạn Nhai, ánh mắt lập tức trở nên u ám sâu xa, “Ly – Hận – tiêu.”.

Nét mặt Lăng Sương hiện ra một tia nhọn lạnh lùng, tiếp tục giả làm đà điểu, trốn sau lưng Tàn Tâm, “Ta nói đại thúc, ta cùng họ Lâu có cừu oán, chúng ta trốn trước đi.” Giọng hắn khi nói “Ly Hận tiêu” không bình thường, rất không bình thường.

Tàn Tâm chậm rãi thu tầm mắt, kéo Lăng Sương vào nhà, “Ừm.”

Dựa trên cánh cửa, thở ra một hơi thật sâu, “Đại thúc, chúng ta gọi cơm nước lên ăn đi.”

“Ừm.” Tàn Tâm cầm lấy sách bỏ trên bàn, ánh mắt rơi vào trên giấy.

Lăng Sương nhăn nhăn mũi, tiến đến cạnh hắn, “Đại thúc, kỳ thực ngươi rất không có hứng.”

“Ừm.” Hắn quả thực rất không có hứng.

Lăng Sương quay lại trợn trắng mắt, triệt để nhận lệnh, “Đại thúc, ngươi muốn ăn gì? Ta đi gọi.” Gặp phải một cây đầu gỗ như vậy, là bất hạnh của nàng. Cùng một cây đầu gỗ dự định chung thân, càng là bất hạnh của bất hạnh.

“Tuỳ.” Tàn Tâm, nhìn không chớp mắt, “Ta không phải đại thúc ngươi.” Hắn không thích xưng hô này.

“Lão nhân gia người cũng sắp ba mươi rồi, ta không gọi người đại thúc thì gọi ngươi đệ đệ sao?” Nàng nhún nhún vai không cho là đúng, “Xưng hô vậy không sai, rất thân mật.”

Tàn Tâm buông sách, ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi cùng Lâu Đoạn Nhai có hận thù gì?” Nàng vì sao tránh hắn như tránh rắn rết?

Lăng Sương thở dài, “Chuyện này rất khó nói được rõ ràng, ta cùng họ Lâu… Sau này sẽ nói cho ngươi.” Đánh chết nàng nàng cũng không nói cho Tàn Tâm biết Lâu Đoạn Nhai là một trong những người ứng cử làm hôn phu nàng.

Tàn Tâm không truy hỏi nữa, nghiêng người thờ ơ liếc nàng một cái, “Nếu không thì nói cho ta nghe ngươi là con gái nhà ai?”

Lăng Sương sửng sốt, “Vì sao?” Hắn vì sao muốn biết, muốn gian dâm cướp bóc hay là cưỡng đoạt dân nữ?

“Chờ ngươi nói cho ta biết ngươi là ai, ta sẽ nói cho ngươi biết ta là con gái nhà ai.” Làm ăn lỗ vốn không phải phong cách của Ngưng Sương tiên tử Lăng Sương nàng.

“Ta ba ngày sau rời khỏi Giang Ninh.” Hắn nói đơn giản.

Lăng Sương bật cười, “Hèn chi ngươi hỏi ta là ai.” Nàng ánh mắt thay thay đổi đổi, cố ý vô tình liếc hướng cửa.

“Nhưng mà ngươi nhớ kỹ, bất kể gặp phải trắc trở gì, cầm ngọc trâm tới tìm ta.” Tàn Tâm ngẩng đầu, toát ra một loại khí phách khó có thể nói bằng lời. Tự cao tự đại, khinh thường thiên hạ.

Quản nhiên không phải nhân vật đơn giản, Lăng Sương nàng không tìm lầm chỗ dựa.

Tàn Tâm đứng dậy, từ đầu giường lấy ra một ống pháo hoa đưa cho nàng, “Tìm nơi trống trải, đốt.”

Có thể dùng phương thức này liên lạc, chứng minh hắn thế lực to lớn, thuộc hạ ở khắp mọi miền.

Đáy mắt nàng hiện lên một tia mỉm cười rất khó phát hiện, “Đại thúc, ngươi thực sự là người tốt a.” Có hắn làm chỗ dựa, đường trốn hôn không thuận lợi mới là lạ.


Hắn khẽ nhấp một ngụm trà, mặt không chút thay đổi, “Được rồi, ta có việc phải làm, ngươi về trước đi.” Không phải thương lượng, là mệnh lệnh.

Nàng xoay người liền đi, “Được.” Có pháo hoa cùng ngọc trâm, có thể không tìm được hắn sao?

Lăng Sương ngoái đầu cười, liếc ra ngoài cửa sổ lần nữa, “Đại thúc, hôm nào có duyên, giang hồ gặp lại.”

Tàn Tâm không nói gì, chỉ là yên lặng nhìn nàng.

Đợi khi Lăng Sương đóng cửa lại rời đi, hắn chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói, “Lớn mật, ai cho phép các ngươi một mình theo ta?”

Vừa nói xong, hai người con trai trước cửa nhảy vọt tới, quỳ một gối xuống ở phía sau Tàn Tâm, “Chủ nhân thứ tội, thuộc hạ phụng mệnh lệnh của tiểu thư, thỉnh chủ nhân hồi cung.”

Hai người đều một thân áo đen, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, giọng điệu lẫn động tác lại đầy kính sợ.

“Nghe nàng hay nghe ta?” Giọng hắn bình thản xuôi tai không ra tâm tình gì, lại khiến hai người con trai cùng lúc rùng mình.

“Đương nhiên là nghe chủ nhân.”

Tàn Tâm dừng động tác uống trà, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo, “Cút về.”

Một trong hai tên áo đen khựng lại một chút, kiên trì nói, “Chủ tử, Tung Hoành sơn trang tam thiếu gia Nam Cung Dật, phái Thanh Thành đại đệ tử Chu Nhân Sở đứng đầu, Thánh Đao môn môn chủ Quan Dương, Độc Bộ đường đường chủ Lâu Đoạn Nhai, Thiên Lôi môn thiếu chủ Lôi Phá Nhật, Cái bang phó bang chủ Trần Mặc Quân đang ở Giang Ninh, chủ nhân không nên ở lại lâu.”

“Tà Sát, ý ngươi là, ta sợ bọn họ?” Tiếng cười nhạt từ làn môi Tàn tâm tràn ra.

Tà Sát cả kinh, “Tà Sát không phải là ý này.”

Tên áo đen kia thấy thế, cũng kiên trì, “Ác Quỷ cả gan, thỉnh chủ nhân hồi cung.”

Ánh mắt Tàn Tâm xuyên qua cửa sổ rơi vào trong tiểu viện, nói từng câu từng chữ, “Ta muốn Ly Hận tiêu.”

Từ chỗ Tàn Tâm trở về, Lăng Sương tâm tình rất tốt.

Miệng ngâm nga điệu hát dân gian, vừa đi vừa xướng. Tay cầm bánh nướng, vừa đi vừa ăn.

Có câu vui quá hoá buồn, nói không sai chút nào.

Có lẽ là ông trời không quen nhìn Lăng Sương quá kiêu ngạo, không quen nhìn nàng tâm tình quá tốt, lúc nàng đang đi vào Bích Ảnh Các, một hòn đá nhỏ rất không khách khí bay tới, không nghiêng không lệch nện ngay mắt trái nàng.

Cùng với đau đớn dữ dội, xung quanh con mắt nàng biến thành màu xanh, cũng chính là mắt gấu mèo trong truyền thuyết. Nếu bây giờ nàng xuất hiện ở bên ngoài, rất có thể bị xem như quốc bảo đưa đến thảo cầm viên.

Nàng dồn sức nhắm lại con mắt trái đau xót, mắt còn lại banh tròn, giận dữ trừng người con trai trước mắt.

Đầu sỏ gây nên không biết hối cải, sau khi ngây người ra một lúc cười đến nghiêng ngửa, “Ha ha, ác nữ, ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha…”

Bánh nướng nắm trong tay chậm rãi rơi trên mặt đất, Lăng Sương hướng hắn đi tới, túm lấy vạt áo hắn, hung tợn trừng hắn, “Họ Nam Cung kia, ngươi con mẹ nó ở nhà của ta làm gì? Muốn gian dâm cướp bóc hay giết người cướp của?” Vô duyên vô cớ đánh nàng thành mắt gấu mèo, hận càng thêm hận.

“Ta vốn định bắn con chim phía sau ngươi, ai ngờ ngươi đột nhiên xuất hiện.” Nam Cung tam thiếu gia vẻ mặt vô tội, “Lâm tiểu thư, không thể trách ta.” Hắn cũng không có nói dối, đây là sự thật.

Lăng Sương ngoài cười nhưng trong không cười, “Tam thiếu gia, ta có thể đâm ngươi hai đao rồi nói ngươi rằng ta giết lầm người sao?” Nàng thiếu chút nữa biến thành tàn phế hạng ba, người con trai này lại có thể làm bộ dáng như chuyện không liên quan đến mình, thật con mẹ nó tán tận lương tâm.

Nam Cung tam thiếu gia cười tuấn nhã, đánh giá Lăng Sương, “Lâm tiểu thư, ngươi hôm nay trông rất đẹp.” Nàng mặc một bộ trường quần màu xanh biếc, tóc đen vấn thành búi hồ điệp, trên tóc có buộc dây tơ tằm màu xanh, dùng vài viên trân châu tím làm phối sức. Mày ngài tô nhạt, môi đỏ mọng ướt át. Thực sự là không nghĩ tới, Lâm Bích Ảnh lại có thể thanh nhã thoát tục như thế, xinh đẹp động lòng người. Thân trang phục này cùng Lâm Bích Ảnh trong trí nhớ hắn hoàn toàn khác nhau, hắn thiếu chút nữa không nhận ra.

Lăng Sương căn bản làm ra bộ dáng không chịu thua kém, chỉ vào viền mắt quạ đen, “Thôi đi, món nợ này phải tính thế nào?”

Nam Cung tam thiếu gia nhún nhún vai, “Ta không phải cố ý.” Hắn thề, tuyệt đối không phải cố ý.


Lăng Sương nheo mắt, giọng nói lộ mùi nguy hiểm, “Ngươi tưởng cứ như vậy quên đi?” Không ai có thể đánh Lăng Sương nàng mà bình yên vô sự.

“Ngươi muốn thế nào?” Nam Cung tam thiếu gia dáng tươi cười điên đảo chúng sinh.

“Ta cũng đánh ngươi một cái, thế nào?”

Nam Cung tam thiếu gia vươn tay, vỗ nhẹ má nàng, “Ác nữ, ngươi muốn ở chỗ này cùng ta bóp lẫn nhau sao?” Da mịn thịt mềm, thật nhẵn.

Hào quang lãnh liệt trong chớp mắt chợt lóe lên rồi tắt, Lăng Sương đôi mắt quyến rũ, chầm chậm tới gần tam thiếu gia, “Ngươi nói gì?” Bóp cổ lẫn nhau, loại sự tình này nàng làm một lần là đủ rồi. (TYV: Nguyên bản là “hỗ kháp” [互掐], sát nghĩa là “bóp lẫn nhau” [!!!] cũng là ý mà Nam Cung Dật muốn nói, nhưng Lăng Sương lại hiểu đó là cách nói tắt của “bóp cổ lẫn nhau” [xem lại cuối chương 008]. Nói Nam Cung Dật chơi chữ thì hơi quá, nhưng cũng có thể tạm hiểu vậy.)

Dáng tươi cười ngả ngớn tà ác lan khắp mặt hắn, tam thiếu gia được một tấc lại muốn tiến một thước, vươn tay ôm lấy thắt lưng Lăng Sương, khẽ thổi hơi bên tai nàng, “Ta cùng ngươi một đêm như thế nào?”

Nàng buông mắt, gật đầu ngượng ngùng, “Được a.” Chỉ sợ hắn không có gan.

“Phòng ngươi.” Hắn ôm lấy thắt lưng nàng.

Lăng Sương cười lắc đầu, chỉ chỉ bụi hoa cách đó không xa, “Chỗ ấy đi.”

Dáng tươi cười của Nam Cung tam thiếu gia càng thêm tà ác, “Trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, quả thực là chỗ tốt.”

Nàng chủ động ôm lấy cánh tay hắn, “Đi thôi.”

Đi vào bụi hoa, Nam Cung tam thiếu gia nhanh chóng đè Lăng Sương ở trong bụi hoa, ngả ngớn lại ám muội, “Bích Ảnh, ngươi biết làm như thế nào sao?” Với cá tính của Lâm Bích Ảnh, tuyệt đối không thể ngoan ngoãn thoả hiệp. Tương kế tựu kế, xem nàng rốt cuộc muốn làm gì.

Lăng Sương giơ hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng tựa cà chua vừa chín, “Ta biết phải cởi quần áo, ta giúp ngươi.” Hắc hắc, giúp hắc thoát y phục cũng được. Bất quá, kết cục của y phục đó không nói trước được đâu.

Tam thiếu gia nhướn mày thanh tú, trở mình nằm thẳng bên người nàng, “Tới a.” Mục đích của Lâm Bích Ảnh hắn đã đoán được vài phần.

Lăng Sương rụt rè ngồi trên người hắn, tay nhỏ bé hướng trong ngực hắn thăm dò, nhẹ nhàng vén quần áo hắn, “Ta rất đần, ngươi không được cười ta.”

“Ta không cười.”

Nàng ngượng ngùng xoay đầu, chậm rãi rút quần áo và đồ dùng hằng ngày trên người hắn ra.

Khi trên người hắn chỉ còn lại một cái quần, Nam Cung tam thiếu gia hoàn toàn khẳng định mình đoán không sai. Giương một tia cười tà, hắn trở mình đem nàng đặt dưới thân, “Đến lượt ta rồi.”

Tay nhỏ Lăng Sương để trong lòng ngực rắn chắc của hắn, “Đáng ghét, ngươi còn chưa có cởi hết mà?”

“Bích Ảnh, ta muốn ngươi lắm rồi.” Đáy mắt hắn loé hào quang trò đùa quái đản, bàn tay rờ đến bên hông Lăng Sương.

Lăng Sương hờn dỗi đẩy hắn ra, “Ngươi tự mình cởi sạch trước đã mới được chạm vào ta.” Với cấp độ háo sắc của tam thiếu gia, hoàn toàn có thể gọi là cuồng tình dục. Bị người con trai như vậy khinh bạc, buồn nôn tới cực điểm.

“Tiểu Bích Ảnh, giữa ban ngày ban mặt, ngươi thật muốn ta cởi sạch?” Giữa ban ngày ban mặt, hắn cũng không muốn trần như nhộng để người ta thưởng thức.

“Đúng vậy.” Không cởi sạch làm sao có thể thối tới cực điểm chứ?

“Cháu yêu a, các con còn chưa có thành thân mà.” Một thanh âm đột nhiên từ phía sau họ truyền đến.

Hai người không hẹn mà cùng hướng nhìn nơi thanh âm phát ra, lập tức giương mắt đờ đẫn.

Một người, hai người, ba người, bốn người, năm người…

Trời ạ, tròn sáu người.

Lăng Sương vỗ trán, phát ra tiếng rên rỉ bất đắc dĩ, “Trời xanh a, mang ta đi đi. Thượng đế a, vẫy gọi ta đi. Diêm vương a, ta muốn chơi cờ với ngươi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.