Đọc truyện Nhất Dạ Thâu Hoan – Chương 8: Ta phải dọn nhà
Lục Thanh Nhã ném cho ta một tờ khế đất, kiêu ngạo nói cho ta biết, tỷ
ấy đã giúp ta mua một tòa nhà, vật dụng người hầu, tất cả đều có đủ,
ngay cả đồ ăn trong nhà bếp cũng không thiếu thứ gì, có thể không cần
sửa soạn mà vào ở trực tiếp.
Ta đương nhiên quên mất việc hỏi giá cả, càng quên luôn việc trả tiền lại cho tỷ ấy. Dĩ nhiên, ta biết tỷ ấy nhớ rõ việc này, chỉ là không muốn tính toán với ta.
Tòa nhà tuy rằng không lớn nhưng cũng không gọi là nhỏ, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn nhà dành cho giai cấp tư sản dân tộc.
Đối với ta mà nói, thật sự là hơi lớn, ta chỉ là thỉnh thoảng tới đây ở
thôi mà, đâu cần nhà ở lớn như vậy. Vốn dĩ chỉ cần một tiểu phòng xếp có ba phòng cùng một đại sảnh, vậy mà kết quả lại thành cả một dãy phòng
rộng lớn.
Phủ đệ của ta cách Mộ Dung gia không xa lắm, đình thai lầu
các với rường cột trạm trổ rất xa hoa. Núi giả sàn thơm, tiểu kiều nước
chảy. Sống trên đời hai mươi năm, ta chưa từng nghĩ tới mình có thể có
một tòa lâm viên cổ đại lớn như thế này, cảm giác cứ giống như đang nằm
mơ.
Từ nay về sau, nơi này sẽ là phủ đệ của ta, bây giờ ta vẫn còn
đang chảy nước miếng. Lục Thanh Nhã đã nhìn thấy không nhịn nổi nữa,
đánh vào gáy ta một cái, “Lau sạch nước miếng của muội đi.”
“Hắc hắc.” Ta cười gượng vài tiếng, dùng tay áo lau sạch nước bọt.
“Tiểu thư, của người.” Vô Lệ nhân cơ hội đó bỏ đá xuống giếng, đưa cho ta một cái khăn tay.
“Cút.” Ta trừng mắt nhìn Vô Lệ, ngược lại vẫn tiếp nhận khăn tay.
“Lục Thanh Nhã ta không biết đã tạo cái nghiệt gì, sao lại có một muội muội
ngu ngốc thế này chứ.” Lục Thanh Nhã vịn tay vào hành lang, không ngừng
oán giận.
“Muội muội?” Vô Lệ nghi vấn.
Ta và Lục Thanh Nhã nhìn nhau, biết đã lộ ra sơ hở.
“Ắc…” Ta vỗ vai Vô Lệ một cái, “Vô Lệ này a, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Người không phải tiểu thư.” Vô Lệ nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta, mỉm cười.
“Ngươi biết?” Ta có chút bất ngờ, nhưng cũng không phải là ngoài dự đoán.
Tráo đổi một linh hồn, Vô Lệ cũng không phải bị mù, sao lại nhìn không ra. Không muốn nói cũng không có nghĩa là không biết.
“Ngươi biết?” Lục Thanh Nhã vô cùng bất ngờ.
“Đúng vậy, ta cái gì cũng biết, tiểu thư đã nói với ta rồi.” Nàng dí dỏm nháy mắt mấy cái.
“Ắc… ngươi biết chuyện đó không?” Có Lục Thanh Nhã ở đây, thực sự không tiện nói rõ, ta chỉ đề cập ám chỉ chuyện đó một chút.
Vô Lệ thông minh tuyệt đỉnh, lập tức hiểu được ý ta, gật đầu, “Ta cái gì cũng biết.”
“Vậy ý ngươi thế nào? Có giúp ta không?” Có Vô Lệ hỗ trợ, phần thắng sẽ cao hơn nhiều.
“Bất luận người là ai cũng đều là chủ tử của ta, là tiểu thư nhà ta.” Vô Lệ
chăm chú nhìn ta, khóe môi vểnh lên. Ánh mắt kiên định, biểu thị quyết
tâm.
“Khục, xin hỏi hai vị đang nói chuyện gì vậy?” Lục Thanh Nhã căn bản nghe không hiểu được chúng ta đang nói gì.
“Không có gì.” Ta cười qua loa, buông Vô Lệ ra.
Lục Thanh Nhã mặt không đổi sắc, cười hắc hắc, “Ta vĩnh viễn vẫn là tỷ tỷ
của muội, nếu ai khi dễ muội, ta đánh chết hắn.” Đúng vậy, Lục Thanh Nhã vĩnh viễn là tỷ tỷ của ta, vĩnh viễn ủng hộ ta, giúp đỡ ta. Có Lục
Thanh Nhã ở đây, không ai dám ức hiếp ta.
****
Quản gia trong nhà
là một vị lão nhân hơn năm mươi tuổi, vừa nhìn đã thấy trung hậu hiền
lành, Thanh Nhã gọi lão là Lạc đại thúc.
Lạc đại thúc có ba nhi tử,
Lạc Anh, Lạc Hùng, Lạc Hào. Ngoài ra còn có một nữ nhi tên Lạc Khiết.
Nếu gộp chung bốn cái tên này đọc một lúc, sẽ được anh hùng hào kiệt
(1). Nghe nói tên này là do Lục Thanh Nhã đặt, không hổ danh là Dạ Oanh, quả nhiên đủ tuyệt.
Lão bà của Lạc đại thúc – Lạc đại thẩm và lão bà của Lạc đại, Xuân Hương, đều là những nữ nhân cổ đại điển hình, giữ
khuôn phép, tuân thủ tam tòng tứ đức. Đương nhiên, trong mắt ta, đây
chính là không có tự ngã (2). Bất quá cũng không cần quan tâm đến vậy
này làm gì, người hầu thôi mà, càng thành thật càng tốt.
Cả tòa nhà
chỉ có cả nhà bọn họ làm việc, Lục Thanh Nhã nói, cả nhà bọn họ đã theo
tỷ ấy hai mươi mấy năm, tuyệt đối trung thành tận tụy, cho nên mới dám
phái họ ở lại đây với ta.
Lục Thanh Nhã làm việc lúc nào cũng cẩn
thận, lúc ta nhờ tỷ ấy mua nhà, giọng điệu ấp a ấp úng, không nói rõ
nguyên nhân, tỷ ấy tự nhiên biết hành sự không thể sơ suất được.
Lạc
Khiết theo bên cạnh hầu hạ ta, Lạc đại thẩm cùng Xuân Hương phụ trách
nhà bếp, còn những người khác, công tác hỗn độn, chưa biết phải đi đâu.
Cả tòa nhà chỉ có mỗi mình ta, ta tự nhận mình không khó hầu hạ, ta tin tưởng bọn họ làm việc ở đây nhất định rất thoải mái.
Vì an toàn, ta cải nam trang. Bọn họ chỉ biết ta là biểu đệ xa của Thanh
Nhã, Phượng công tử, không biết Phượng công tử ta chính là mỹ thiếu nữ
sét đánh Mộ Dung Tử Lung. Về phần Vô Lệ… Thanh Nhã giới thiệu nàng là ái thiếp của ta. Được rồi, ái thiếp thì ái thiếp. Dù sao cũng là nữ nhi
với nhau, có thể làm được chuyện gì chứ.
Lạc đại thúc cố tình an bài
cho Lạc Khiết hầu hạ bên cạnh ta không biết là có ý đồ gì, tốt nhất đừng để làm thu phòng của ta. Ta là nữ a, nạp tiểu thiếp là chuyện không thể nào. (bản công tử phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ
lâm phong. Tuổi trẻ tài cao, sự nghiệp thành đạt. Lạc đại thúc có coi
trọng ta cũng là chuyện bình thường, trong tư tưởng của người cổ đại, gả được cho nam nhân như ta chính là phi thường may mắn.)
Nhìn sơ cả toà nhà, ta trực tiếp vào trong.
Ta đã khẩn cấp phủi sạch quan hệ với Mộ Dung gia, có thể mau chóng thu dọn ra ngoài, ta cầu còn không được.
Không cần dọn nhà, không cần thu thập y phục, ta trực tiếp vào ở trong đó.
Trời vào đêm, ngọn đèn dầu ở Phượng trạch đã tắt ngắm, ngoại trừ tiếng ếch
kêu như có như không, không còn bất cứ âm thanh nào khác.
Ánh trăng như nước, xuyên qua cửa sổ tà tà tiến vào chủ ốc.
Chủ ốc – cũng là phòng ngủ của ta, tuy rằng nói là phòng ngủ, nhưng xa hoa
vô cùng. Ba tầng, chia thành ba căn gác. Quy mô giống như hai phòng nhập một, thậm chí có thể nói còn lớn hơn.
Căn gác đầu tiên là một phòng
khách nhỏ vô cùng đơn giản, đủ để chiêu đãi những vị khách bình thường,
cũng có thể dùng cơm ở đây. Căn gác thứ hai là phòng ngủ, mười phần nam
tính, dùng những màu trang nhã làm chủ đạo. Giường gấm được trải bằng
vải tơ tằm màu trắng, giá sách, tủ áo, bàn tròn, ghế gỗ, bàn trà, bàn
đọc sách, tất cả đều thuần một màu đen, khí phách mười phần.
Bàn đọc
sách kia là do ta cố ý mang vào, trên bàn còn đặt một chậu cảnh lưu thủy (3) cùng một cây nến bằng ngọc thạch màu xanh nhạt. Trên bàn trà còn
đặt một lư hương cùng một cái giá cắm nến, bình phong cũng cùng một hệ
màu. Cẩm thạch màu xanh nhạt khiến phòng ngủ nam tính càng thêm vài phần yên tĩnh đạm mạc.
Chụp đèn bằng ngọc màu thạch anh được đặt ở bốn góc phòng, sáng sủa phú quý, càng làm toát lên khí thái cao quý của căn phòng.
Mở tủ quần áo ra, từ đầu đến cuối đều là nam trang. Còn có mấy tấm vải
trắng không biết có công dụng gì, đương nhiên, đánh chết ta ta cũng
không thừa nhận đó là dùng để che ngực.
Trên vách tường có treo vài
bức tranh sơn thủy, họa công không phải tầm thường, vừa nhìn đã biết
được vẽ từ tay những danh gia có tiếng. Cũng không biết là của chủ nhân
trước để lại hay do Thanh Nhã mua cho ta. Bất luận thế nào, ta cũng nợ
tỷ ấy quá nhiều. Không kể chi phí cho tòa nhà này, chỉ cần nói cách bày
trí trong phòng, có đem bán ta đi cũng không mua được.
Cho dù ta có bán thân, phỏng chừng cũng chỉ đổi được bốn cái chụp đèn ở bốn góc là cùng.
Trong góc phòng còn có một bàn trang điểm, ngoại trừ lược ngà voi quý báu
cùng cái gương đồng tuyệt đẹp thì không còn vật gì khác.
Bất luận có
ai vào đây, tuyệt đối sẽ không nghi ngờ gian phòng ngủ này là của một nữ nhân. Đúng vậy, thứ ta muốn chính là hiệu quả này. Toàn bộ đều nam tính hóa, đem Mộ Dung gia tiểu thư Mộ Dung Tử Lung biến thành công tử phóng
khoáng Phượng Dạ.
Sâu tận trong cùng là một gian phòng tắm, một cái
bồn tắm thật to, hoàn toàn được xây từ đánh cẩm thạch, trong góc còn bày hai khối dạ minh châu cực lớn. Ngoài cửa buông xuống mấy tấm sa mành
nhũ sắc, hoàn toàn che khuất phong cảnh trong phòng.
Nhà cực giàu a, là nhà cực giàu điển hình.
Còn tưởng tòa nhà này của ta chỉ là tiêu chuẩn giai cấp tư sản dân tộc thông thường, không ngờ còn có huyền cơ khác.
Ân tình ta thiếu đúng là quá nhiều, nhìn những vật dụng này, ta thật sự mua không nổi, cho dù ta có bán thân cũng mua không nổi.
****
Ánh trăng mông lung, loáng thoáng có thể thấy hai bóng người đang ngồi ở cạnh bàn nói chuyện với nhau.
Không chút ánh đèn, chỉ có thể thấy được hai thân ảnh mông lung mờ ảo.
Trong đêm đen yên tĩnh, giọng nói hai người đương nhiên hết sức rõ ràng.
Hai người này cực kỳ giống như gian tế, một kẻ trong đó, chính là ta.
“Tàng bảo đồ tổng cộng có bốn phần, ngoại trừ những phần này trong tay ta,
còn có một phần đang ở trong tay Hoàng Phủ Viêm. Ta dám thề, tàng bảo đồ của Hoàng Phủ Viêm tuyệt đối là đoạt được, hắn là một đầu mối vô cùng
quan trọng, không những có thể tóm được tàng bảo đồ, còn có thể tìm được một người trong đó. Nếu chúng ta đã âm kém dương sai gặp được hắn,
không chừng chính là thiên ý. Hắn cũng tìm tàng bảo đồ đúng không? Được, tương kế tựu kế làm bằng hữu của hắn đi.” Khóe môi ta vung lên một nụ
cười lạnh lùng, “ba” một tiếng khép cây quạt lại, “Bọ ngựa bắt ve sầu,
hoàng tước ở phía sau.”
“Người nắm chắc được mấy phần.” Vô Lệ cơ hồ không đồng ý với suy nghĩ của ta.
“Từ xưa đến nay, đế vương hoàng thất luôn phi thường mẫn cảm với tiền
triều, ngươi cho rằng Hoàng Phủ Viêm tại sao có gan gióng trống khua
chiêng đi tìm tàng bảo đồ.” Ánh mắt ta chậm rãi dao động đến trên cửa
sổ, ánh trăng sáng đến chói mắt. Đôi mắt thâm trầm, lóe ra nhàn nhạt hào quang u ám.
“Có người âm thầm đồng ý.” Vô Lệ không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu rõ ý nghĩa trong đó.
Mà kẻ âm thầm đồng ý kia, tuyệt đối là hoàng đế lão gia quyền cao tối thượng.
“Ta dù sao cũng chỉ có một người, năng lực có hạn, lại không dám vận dụng
thế lực của Mộ Dung gia, không biết năm nào tháng nào mới có thể tìm
được tàng bảo đồ.” Khóe môi ta xuất ra một cái mỉm cười lãnh ngạo, “Mượn thế lực triều đình là phương pháp tốt nhất.”
“Vô Lệ là nha hoàn của
Mộ Dung Tử Lung, nếu như lấy thân phận thiếp thân của người xuất hiện…”
Vô Lệ có chút suy tư, nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta. Câu tiếp theo tuy rằng không nói, nhưng dùng ánh mắt cũng biểu đạt được rồi.
“Tên thật của ngươi là gì?” Có vẻ như hai chữ Vô Lệ này là do Mộ Dung Tử Lung đặt, không phải tên thật của nàng.
Nàng mỉm cười, “Ta vốn tên Lương Tuyết Liễu, lúc nhỏ tên Vô Lệ, tiểu thư luôn gọi ta là Vô Lệ.”
Ta giơ ngón cái lên, “Tên rất hay.” Phụ mẫu nàng hẳn là người có học thức.
“Cha ta là tú tài, năm ta mười tuổi, cha mẹ chết trong một trận ôn dịch.”
Chả trách nàng nhìn thế nào cũng không giống với nha hoàn bình thường,
thì ra xuất thân từ dòng dõi thư hương.
Ta chậm rãi cầm lấy tay nàng, “Sau này ta gọi ngươi Tuyết Liễu, bảo bọn họ gọi ngươi Liễu phu nhân.”
Từ nay về sau, nàng không phải nha hoàn nữa, mà là muội muội ta, là một
trong những chủ nhân của Phượng phủ.
“Thiếp thân đa tạ công tử ưu
ái.” Vô Lệ, không phải, Tuyết Liễu ám muội nháy mắt với ta mấy cái, “Đêm nay để thiếp thân hầu hạ người.”
Ta cười cười đẩy nàng một cái, “Cút ra xa một chút.” Ta không có ham mê đặc biệt, càng không có ý muốn GL. (GL=Girl’s love)
——
(1) chữ “khiết” và “kiệt” trong tiếng Hán đều phiên âm là “jié”.
(2) tự ngã: [Tự ngã, bản ngã trong giáo lý nhà phật được hiểu rất sâu xa
:-s] trong trường hợp này, tạm hiểu tự ngã là ý thức được giá trị con
người của bản thân mình, chưa bộc lộ được cái tôi của mình.
(3) [TN: là thứ đại loại như dưới này đây XD, *nói nhỏ*, cổ đại không có đèn lấp lánh như trong hình nhé