Đọc truyện Nhất Dạ Thâu Hoan – Chương 2: Đè lên người soái ca
Vừa mở mắt ra, ta liền biết mình đã xuyên qua rồi.
Kỳ thực xuyên qua
thời không rất đơn giản, Diêm vương soái ca đưa ta lên nóc nhà nhà hắn,
đá vào mông ta một cái, thế là ta vô duyên vô cớ xuyên qua. Cho tới bây
giờ, ta cũng không rõ nguyên lý xuyên qua là như thế nào. Kỳ thực ta
muốn biết rõ lắm, để lúc về hiện đại còn mở công ty xuyên qua thời
không, nhất định kiếm được khối tiền. Ắc, quên đi, ta bây giờ đang ở cổ
đại, đừng mơ mộng viễn vong làm gì.
Từ trên giường ngồi dậy, ta bắt
đầu đánh giá gian nhà của ta. Không sai, là của ta, từ nay về sau, tất
cả của Mộ Dung Tử Lung đều là của ta.
Đêm đã khuya, phủ tướng quân
lẳng lặng như tờ, nghe không được một chút tiếng động. Ánh trăng trong
vắt chiếu vào, tạo nên một đường sáng mờ ảo. Nương theo ánh trăng, ta có thể thấy được một cái giường gỗ lớn hoa văn trạm trỗ, bình phong phỉ
thúy, bàn trang điểm. Trên bàn trang điểm có đặt một cái gương đồng, so
với ánh trăng sáng càng thêm sáng.
Ta tiện tay đem y phục đang khoát trên bình phong mặc vào người, đi qua đi lại trong phòng.
Lúc đi qua bàn trang điểm, ta nhìn lại dung nhan của bản thân mình. Khuôn
mặt này ta đã gặp qua, lúc đến địa phủ, ta chính là gặp qua khuôn mặt
này. Một dung nhan thuần khiết tự nhiên, thanh nhã tú lệ. Ai, làm người
bình thường suốt hai mươi mấy năm, tư sắc bậc này trong mắt ta đã được
xem như mỹ nữ rồi. Nhìn từ trên xuống dưới, nơi hấp dẫn nhất chính là
một đôi mắt to ngập nước. Trong vắng tinh khiết, sáng như sao trời. Tận
sâu trong con ngươi, lóe ra một thứ hào quang trong suốt.
Ta là ai? Hắc Quả Phụ.
Nhìn đôi mắt vô tội trong suốt kia, ta nhịn không được lắc đầu cười khổ. Có ai ngờ, Hắc Quả Phụ lại có một đôi mắt như vậy?
Không sai, ta là Hắc Quả Phụ. Là đệ nhất sát thủ, tính cảnh giác đương nhiên cao hơn người thường.
Có người vừa đi ngang qua cửa phòng ta, ta tuyệt đối có thể nghe được.
Đương nhiên, cũng có thể do đêm đen yên tĩnh quá, không nghe được cũng
phải nghe. Từ tận đáy lòng, ta mong muốn là do khả năng thứ nhất, nữ
nhân mà, đều tham hư vinh. Đừng nghi ngờ, ta tuyệt đối là nữ nhân. Hắc
Quả Phụ, quả phụ ạ, nghe biệt hiệu đủ biết ta là nữ nhân rồi.
Ta mở
cửa, bên ngoài chỉ thấy một màn đêm đen kịt. Màn đêm không thể lấn át
ánh trăng trên đầu, còn phải nhờ trong tướng quân phủ cây cối rậm rạp,
mới che khuất được ánh trăng.
Quả nhiên là cổ đại mà, cây cối so với
hiện đại rậm rạp hơn rất nhiều. Chậc chậc, không biết đem vận chuyển mấy cái cây này về hiện đại có thể bán được bao nhiêu tiền nhỉ? Đừng khinh
bỉ ta, ta thật sự nghèo lắm đó.
Đi một đoạn đường, trước mắt bắt đầu
sáng hẳn ra. Ánh trăng từng điểm li ti li ti chiếu xuống mặt đất, giống
như một viên kim cương đã vỡ.
Nữ nhân ham tiền chính là ham tiền, lại bắt đầu nhớ tới tiền nữa rồi. Ở trong lòng ta khách sáo một chút, tiếp
tục ảo tưởng những chấm sáng trên mặt đất là một viên kim cương.
Sống trên đời hai mươi lăm năm, còn không biết qua luyến ái là gì. Không
biết nếu như có một vị soái ca tay nâng kim cương quỳ trước mặt ta sẽ là cảm giác như thế nào? Ta nghĩ rằng mình sẽ nhận kim cương, sau đó đánh
cho hắn một trận.
Không chỉ ham giàu mà còn thích YY (1), ta hết
thuốc chữa, hết thuốc chữa rồi. Cho dù Hoa Đà tái thế, Biển Thước (2)
hồi sinh cũng không cứu được tâm hồn dơ bẩn tột cùng của ta. Ắc… không
biết thượng đế có làm được không nhỉ?
Ta co rút cái cổ, bộ dạng giống như một con gà bệnh đi tới đi lui trong tiểu viện. Gà bệnh? Thật là xui xẻo. Đương nhiên, cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm chính
là… ta đi lại nửa ngày nhưng cái gì cũng chẳng thấy. Chẳng lẽ là lỗ tai
ta có vấn đề? Hay là đầu óc ta có vấn đề? Đáng thương nha, cư nhiên
xuyên vào người một kẻ tàn tật.
Vốn định dùng tay áo lau lau nước
mắt, nhưng phát hiện nước mắt một giọt cũng không có. Không có nước mắt, đành phải lau nước mũi vậy.
Còn chưa kịp kéo tay áo, một thanh kiếm lạnh như băng đã đặt sau gáy ta.
Võ công cổ đại quả nhiên không thể đánh đồng với võ công hiện đại, ta dù
sao cũng là quốc tế đệ nhất sát thủ. Cho đến nay, vừa cẩn thận lại vừa
chuyên nghiệp, giết người chưa bao giờ thất thủ lần nào. Ta cho rằng võ
công của mình đã đến giới hạn tuyệt đỉnh, thiên hạ vô song. Cho dù là
Tây Môn Xuy Tuyết sống lại hay Quách Tĩnh hồi sinh, ta cũng có thể đánh
đến bất phân thắng bại. Bây giờ mới biết, ta chỉ là một con sâu bọ, là
sâu bọ mới sinh ra đời, là tiểu sâu bọ ngay cả lông cũng chưa mọc đủ.
—
(1) YY: Viết tắt của “ý dâm” chỉ những người thông qua ảo tưởng để thỏa mãn phát tiết trong lòng. YY còn là viết tắt của y phục.
(2) Biển Thước: Biển Thước tên thật là Tần Hoãn tự Việt Nhân, vốn người
châu Mạc, Bột Hải (nay là huyện Nhiệm Khâu, tỉnh Hà Bắc – thời Chiến
quốc thuộc nước Triệu). Ông sinh khoảng năm 401 trước Công Nguyên, mất
năm 310 trước Công nguyên, thọ hơn 90 tuổi. Là danh y thời chiến quốc.
Tính cảnh giác của ta cao như vậy, thế mà vị huynh đệ này có thể vô
thanh vô thức đứng phía sau ta, lại còn cầm binh khí uy hiếp ta. Ta đối
với hắn sùng bái đến mức như Hoàng Hà tràn lan, không thể vãn hồi. Giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tận. Không biết hắn có chịu thu
nhân đồ đệ không? Ta muốn bái hắn làm sư phụ.
Mà chuyện bái sư sau này để hẵng tính, hiện tại vấn đề ta phải đối mặt là làm sao giữ lại cái mạng nhỏ của mình.
Được rồi, vấn đề cấp bách bây giờ là phải làm sao để hắn bỏ kiếm ra. Kiếm
hắn thật sự rất nặng đó, ép đến ta chịu không nổi nữa rồi. Thế nhưng, ta làm sao mở miệng? Ắc. Dùng câu thăm hỏi thông dụng nhất đi, tục ngữ nói đa lễ người không trách mà.
Ta cười hắc hắc, “Anh hùng à, ăn cơm
chưa?” Câu này là câu thông dụng nhất, thế nhưng… hình như, có vẻ như,
giống như, dùng trong trường hợp này không đúng bài bản lắm.
Ta quả
nhiên là quái dị, xuyên qua ngày đầu tiên đã bị cao thủ uy hiếp. Khí
trời rất nóng, nếu như thanh kiếm kia không phải đang ở trên tay một tên gia hỏa lai lịch bất minh thì đặt ở trên cổ xem như hạ nhiệt cũng là
một ý tưởng không tồi.
“Khục.” Hắn rõ ràng là bị lời ta làm choáng,
ho khan để che giấu cái gì. Ta thừa nhận lời mình rất choáng, có thể bị
ta làm choáng là vinh hạnh cho hắn lắm rồi.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Ta chậm rãi siết chặt tay. Hắc Quả Phụ ta tiếng ác vang xa, tuyệt đối không phải kẻ dễ bị khi dễ.
“Chỗ nào có thể ẩn thân.” Hắn lại ho khan một tiếng, cánh tay cầm kiếm bắt đầu run nhẹ.
Hành nghề sát thủ nhiều năm như vậy, ta có thể cảm giác hắn đang mất dần khí lực, “Ngươi bị thương.”
“Không cần ngươi quản.” Cánh tay hắn lại run lên một chút, bên gáy ta mát lạnh, có cảm giác hơi hơi đau đớn.
Thật là, ngữ khí ác liệt như vậy, lẽ nào không hiểu ta đang quan tâm hắn
sao? Đúng là chó cắn Lã Động Tân (1) mà, không hiểu lòng người tốt, bị
thương là đáng đời.
Hắn bị thương không nhẹ, nếu như đơn đả độc đấu,
chưa hẳn ta sẽ thua trong tay hắn, “Soái ca, ngươi cắt vào da thịt mềm
mại của bản cô nương rồi, bồi thường đi.” Biết hắn thụ thương, lá gan
của ta cũng trở nên lớn.
“Ngươi…” Ta biết, hắn tức giận không vừa. Nữ nhân có bệnh tâm thần giống ta thế này rất khó kiếm, hẳn là trên trời
dưới đất xưa nay chưa từng thấy qua.
Ta vừa định mở miệng nói, chợt
nghe thấy một trận bước chân dồn dập. Căn cứ vào nhiều năm kinh nghiệm
của ta, có một kẻ võ công không tệ đang hướng tới bên này.
Ta quay
đầu đi, xoay tròn 180 độ chắn sau lưng hắn. “Hừ?” Trước khi hắn động
thủ, ta nhìn hắn nháy mắt mấy cái, khóe mắt hướng ra ngoài liếc liếc một chút. Hắn lập tức hiểu được ý ta, thanh kiếm trong tay cũng thả rơi
xuống.
Ta quyết định thật nhanh, ý bảo hắn đi theo ta, “Đi.” Bị người ngoài nhìn thấy là coi như hết. Danh dự là nhỏ, tính mạng là lớn. Nếu
hắn đột nhiên mất hứng bắt ta làm con tin, rồi lại thẹn quá hóa giận
chém ta một kiếm, ta phải tìm ai mà khóc lóc kể lể đây? Đương nhiên, ta
cũng có thể phản kháng. Chỉ là, ta không nắm chắc phần thắng. Lão đại
dạy ta, biết người biết ta, trăm trận trăm tháng. Không biết hắn lợi hại thế nào, ta đương nhiên chọn phương pháp an toàn nhất.
Hắn thở dài một hơi thật sâu, cuối cùng chọn cách tin tưởng ta.
—-
(1) Chó cắn Lã Động Tân: ã Động Tân người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là
Động Tân còn gọi là Thuần Dương kiếm khách. Ông là một trong bát tiên
của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết
Quài, Lam Thái Hoà, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên Cô và Hàn Tương Tử. Tương
truyền ông chính là Huê Dương Chơn Nhơn xuống trần đầu thai, trải qua
kiếp nạn cuối cùng là “Ái Tình” để đắc đạo.
Trên đường đi Lư Sơn tầm
sư học đạo, Lã Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ yêu cứu tiểu thư
của nhà Vương viên ngoại. Con yêu này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị
Lang thần. Bảo vật dùng để bắt yêu là một bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ thì cuộn lại, có thể khiến nó xương cốt thành tro.
Lã
Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ
được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng
được nửa chừng thì nghĩ tới chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra liền quay sang cắn Lã Động
Tân một cái rồi chạy mất.
Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc
trừ yêu của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng
Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga tiên tử đưa tin, mời Nhị Lang thần
xuống mới thu phục được nó.
Người đời sau dùng tích “chó cắn Lã Động
Tân” này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như
ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán.
Đưa hắn vào trong phòng, ta không dám thắp đèn lên. Nương theo ánh
trăng, ta nhìn thấy thân ảnh của hắn. Hắn một thân y phục dạ hành, mang
theo ngân sắc mặt nạ, nhìn không rõ được khuôn mặt. Hắn đỡ lấy một tay,
tay kia buông hạ bên người, máu theo đó chảy xuống, từng giọt từng giọt
nhỏ xuống mặt đất. Hô hấp có chút dồn dập, tựa hồ bị thương không nhẹ.
Bị thương còn có thể không một tiếng động đứng sau lưng ta, võ công của
hắn rốt cuộc lợi hại đến mức nào?
“Lên giường đi.” Nếu như là người
của Mộ Dung gia, tuyệt đối không có ai dám lục soát giường của ta. Ở Mộ
Dung gia, còn có chỗ nào an toàn hơn trên giường của tiểu thư chứ?
“Ta không đến mức phải trốn trên giường nữ nhân.” Thân người hắn có chút lay động, nhìn qua tùy thời có thể ngất xỉu.
Ta ngược lại trừng mắt, là tính mạng quan trọng hay sỉ diện quan trọng a.
“Chờ ta qua đó.” Ta vươn tay nắm lấy vạt áo của hắn, lôi-kéo-túm hắn lên giường. Hắn là cao thủ, ta cũng không phải hạng tầm thường. Hiện nay
hắn bị thương, như cá nằm trên thớt, mặc ta muốn làm gì thì làm. Sớm
biết hắn đã là cá nằm trên thớt, ta còn cứu hắn làm gì? Tự tìm phiền
toái? Hay là ta điên rồi?
Kéo chăn trùm hắn lại, ta không chút thương hương tiếc ngọc đè lên người hắn. Chắc là đè trúng vết thương, ta nghe
được tiếng hắn rên rỉ. Đừng hiểu nhầm, ta không phải là sắc nữ, chỉ là
muốn dùng cơ thể che khuất hắn thôi. Nói gì thì nói ta cũng là tiểu thư
Mộ Dung gia, không ai dám lục soát giường của ta.
“Mẹ nó, ngươi thật
là phiền phức quá. Chân còn đang để ngoài chăn kìa, rút vào mau cho ta.” Ta ngồi dậy trên người hắn, một cước đá vào chăn.
“Chưa cởi giầy.” Hắn lạnh lùng nói.
“Ai biết chân ngươi có thơm hay không chứ, không được cởi, ngủ đi, dù sao
cũng không phải giường của ta.” Ta lại đá thêm một cước, bực bội đè lên
chăn.
Hắn trái lại nằm yên, mặc cho ta chà đạp. Không biết là trên
người hắn quá mềm mại, hay là do ta quá sơ ý, cư nhiên lại ngủ quên mất.
Mơ thấy đùi gà, bò bít-tết, thơm nức mũi. Cắn một miếng rồi lại cắn thêm miếng nữa. Cắn… cắn… cắn…
“Nữ nhân, đứng lên.” Một âm thanh không thể nhịn được nữa vang lên bên tai ta, theo cùng chính là một cái tát.
Ta bị đánh một tát, từ trong giấc ngủ, mơ mơ màng màng tỉnh dậy, “Tại sao
ngươi lại đánh ta.” Hai mắt ta phun trào lửa giận, tùy thời có thể bốc
cháy.
Hắn không nói gì, chậm rãi giơ cánh tay lên.
Y phục trên cánh tay hắn tại sao lại thấm ướt một mảng, phát sinh chuyện gì rồi?
“Ngươi chảy nước miếng.” Hắn không nhanh không chậm mở miệng, âm thanh chính
là êm tai như vậy. Nghe thấy giọng nói đầy từ tính của hắn, lửa giận
trong lòng ta không những không giảm còn tăng. Nghe giọng nói đã biết
hắn là soái ca rồi, là soái ca thì càng không thể đánh ta, đả kích lòng
tự trọng của ta quá mà.
“Chảy nước miếng cũng không được đánh ta.” Ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, tốt, can đảm lắm, đánh ta,
hắn là người đầu tiên dám.
Hắn vẫn như cũ không nói gì, chỉ chậm rãi vén tay áo.
**
Trên người hắn bị thương ba chỗ, một chỗ ở cánh tay, hai chỗ ở lưng. Phỏng
chừng là do kiếm gây ra, vết thương rất sâu, nhưng diện tích cũng không
lớn.
Đến khi nước lạnh trong bồn đồng bị tẩy thành một màu hồng sắc,
ta mới đem vết thương của hắn đi thanh lý sạch sẽ. Váy ta bị xé rách đến loạn thất bát nhao mới băng hết được vết thương trên người hắn.
Thắt một cái nơ con bướm, ta thỏa mãn gật đầu, “Được rồi.” Không phải là ta
khoác lác, nhưng kỹ thuật băng bó vết thương của ta chính là nhất đẳng.
Lăn lộn trong giới hắc đạo nhiều năm như vậy, không biết băng bó vết thương mới là chuyện lạ. Vết đao, vết kiếm, vết xước, ta đều có thể thành thạo xử lý.
“Ta bị nội thương.” Hắn đột nhiên lạnh lùng nói một câu.
“Ắc… ta không biết trị nội thương.” Ta ngẩn người.
“Ngươi tên Hắc Quả Phụ?” Ta không muốn khinh bỉ hắn, thế nhưng ta thực sự phải khinh bỉ hắn. Thiếu kiến thức ta gặp nhiều rồi, nhưng chưa gặp ai thiếu kiến thức như hắn, quả thực đúng là mù chữ. Có ai lại tên Hắc Quả Phụ
đâu? Không biết thì đừng tỏ ra là biết, càng đáng khinh miệt.
Ta ném
ra n cái trừng mắt, “Không phải, danh hiệu của ta gọi là Dạ Phượng. Lúc
còn ở trong bang, ta lúc nào cũng mặc áo đen, mang kính râm. Hơn nữa ra
tay tàn nhẫn nên mới được xưng là Hắc Quả Phụ. Ngay cả người trong bang
đều ở sau lưng gọi ta như vậy. Có đôi khi ở trước mặt ta, gọi Hắc tiểu
thư, ta cũng không phản bác. Dần dần, mọi người ai nấy đều gọi ta là Hắc tiểu thư, ai không biết đều tưởng ta tên Hắc Quả Phụ.” Hắc Quả Phụ? Làm gì có cái tên nào như vậy, hắn có biết cái gì được gọi là thường thức
hay không?
“Được rồi, ngươi tên gì?” Biết tên hắn, sau này còn biết đường đòi thù lao.
Hắn trầm mặc một hồi, chậm rãi phun ra ba chữ, “Phượng Ngự Thiên.”
Phượng Ngự Thiên? Ừ, tên rất hay.
“Cho phép ta nhìn khuôn mặt ngươi, được chứ?” Hiếu kỳ muốn chết, không biết
nam nhân có giọng nói hay như vậy lại có khuôn mặt như thế nào.
“Không được.” Hắn lạnh lùng cự tuyệt, đến mức một chút gì sót lại để thương lượng cũng không có.
“Được rồi, không nói nữa, Dạ Phượng ta không phải hạng người thích ép buộc
người khác.” Ta ngược lại trừng mắt, không quan tâm nhún nhún vai.
“Mộ Dung gia không thích hợp ở lâu, đi mau.”
“Ắc…” Vậy ra hắn xem ta như khách không mời mà tới à? Ta là tiểu thư Mộ Dung gia đó, muốn ở lại bao lâu thì ở bấy lâu.
Ta cười gượng, “Ngươi đi trước, ta còn có việc phải làm. Đều là người
trong giang hồ, nghìn vạn lần đừng cảm tạ ta đã cứu ngươi.” Ta học bộ
dáng cổ nhân, tiêu sái làm ra “thủ thế” – thỉnh.
Khả năng diễn kịch
của ta quả là tài năng thiên phú, không biết đã đạt được tới tiêu chuẩn
nào. Mà dù không có tiêu chuẩn cũng không sao, ta phỏng chừng hắn không
có thời gian đâu mà bình luận động tác của ta như thế nào.
Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta, cầm kiếm ra ngoài. Thân ảnh màu đen rất nhanh bị bóng đêm bao phủ, không còn thấy chút dấu vết.