Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 98: Khụ Ngại Ngùng Bạn Gái Cũ Thôi


Bạn đang đọc Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân – Chương 98: Khụ Ngại Ngùng Bạn Gái Cũ Thôi


Lúc này ba nữ thiếu nữ đứng một chỗ, và ba nữ nhân trong bóng tối.

Mộ Tuyết là người đầu tiên mất bình tĩnh, ngập ngừng gọi một tiếng: “Miên Miên!”
Kỷ Miên sửng sốt, nhìn về phía bên kia, vì chỗ hàng rào quá tối, cộng thêm giậu tường vi to lớn, nên không nhìn rõ được.

Nhưng bây giờ Mộ Tuyết đã tiến lên một bước, ánh đèn trong sân chiếu đến, nhìn thấy rõ đó là mẹ thỏ nhà mình, Kỷ Miên trực tiếp hóa đá luôn rồi.

Kỷ Giang Hạ cũng bước ra từ bóng tối.

Kỷ Miên hóa đá nhân hai.

CLGT?? Sao hai mẹ hai ở đây?? Bộ dáng phách lối lúc nãy không phải bị trông thấy rồi đi! Hình tượng nàng gây dựng đều vỡ tan rồi! Oh shit!!
Kỷ Miên co rúm, nhanh chóng bật mode báo tuyết nuôi nhốt thiện lành, thu cái chân đang đạp Sơ Mục Kỳ về, tròn mắt ngây thơ, nghẹo đầu hỏi: “Sao mẫu thân và mẹ ở đây nha?”
“Đến thăm bạn học cũ, ngươi thế nào lại ở đây?” Kỷ Giang Hạ trầm giọng nhíu mày.

Lúc nãy nàng quan sát hình thức ở chung của Kỷ Miên với hai tỷ muội Sơ gia, thật sự không hình dung ra được ấy chứ.

Bọn họ có vẻ vô cùng thân thiết, tuy nhiên lại không giống kiểu mập mờ tán tỉnh, càng giống một đám trẻ trâu mới lớn, không ngừng ồn ào, tuy nhiên lại tràn trề hơi thở thanh xuân.

Mà bộ dạng ấy của Kỷ Miên các nàng chưa từng nhìn thấy.

Kỷ Miên trước mặt các nàng, luôn luôn là bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, đôi khi sẽ nghịch ngợm làm nũng, nhưng lúc Kỷ Miên ở cùng với bằng hữu, dáng vẻ phóng khoáng không hề câu nệ, còn có chút đểu cán thiếu đánh.

So với Omega, chẳng thà nói Kỷ Miên giống Alpha hơn!
Kỷ Miên đảo mắt, đang định tìm cách bịa chuyện.

Rất may Sơ Mục Tranh lại chủ động tiến đến gần hàng rào, dùng vẻ mặt tiểu bối ôn hòa, từ tốn nói: “Đây là Kỷ nữ sĩ cùng thái thái sao, nhị vị tối hảo.

Ta là Sơ Mục Tranh, hạnh ngộ.”
Kỷ Giang Hạ liếc Sơ Mục Tranh, thấy đối phương rất ôn hòa, lời nói cũng có thành ý.


Chẳng qua trong đáy mắt dường như có chút khẩn trương.

Kỷ Giang Hạ mở lời: “Sơ tổng hảo, nghe danh đã lâu.”
“Không dám, không dám.

Chuyện là thế này, sắp tới Mục Kỳ có một vai diễn yêu cầu về vũ lực, Mục Kỳ và Miên Miên lại là chỗ quen biết, vậy nên Mục Kỳ mới kéo Miên Miên tới đây luyện tập diễn xuất một chút.

Nếu có điểm nào làm hai vị khó chịu, ta thay mặt trĩ muội cáo lỗi!”
Nếu mà đặt Sơ Mục Tranh về thời cổ đại, mười phần là một vị tiểu thư ôn nhu như ngọc, thấu tình đạt lý, một bụng tri thức lễ nghĩa.

Cộng thêm dáng vẻ tôn quý thanh lệ, hoàn toàn là xuất thân hào môn được giáo dưỡng vô cùng chỉnh chu bài bản.

Kỷ Giang Hạ thấy Sơ Mục Tranh không hề cao ngạo, vô cùng khiêm tốn, và còn tỏa ra khí chất trầm ổn như vậy.

Không khỏi dâng lên tán thưởng, nàng nhẹ nhàng nói: “Lời Sơ tổng e rằng quá nặng rồi.

Nếu Miên Miên kết giao bằng hữu, bọn ta sao có thể trách móc được chứ.

Chẳng qua ta hơi lo lắng thôi.”
“Miên Miên, qua đây!”
Kỷ Miên hoàn hồn, cho Sơ Mục Tranh ánh mắt cảm kích, vội vàng chạy qua chỗ hai mẹ.

Lúc này đến gần mới nhận ra một vị nữa, nhìn vị quý phu nhân kia dung mạo đoan trang, dù rằng nhiễm sắc thái bệnh tật nhưng không ảnh hưởng mỹ quan.

Quý phu nhân ấy nở nụ cười, hứng thú nói: “A Tuyết, Giang Hạ, đây là vị nữ nhi các ngươi kể mười lăm năm thất lạc trở về sao?”
“Đúng vậy, Miên Miên, qua chào hỏi một chút, đây là Thu Đồng a di, nàng là bạn học cấp ba của bọn ta.”
“A di hảo~” Kỷ Miên mềm mại gọi.

Thật sự chất giọng ngọt ngào này, và chất giọng lưu manh chọc Sơ Mục Kỳ nổi đóa ban nãy, không thể tin là cùng một người nói.

Kỷ Giang Hạ bắt đầu lo lắng, nữ nhi nàng có mắc chứng tâm thần phân liệt không chứ?
Mộ Tuyết thì cách một lớp hàng rào, lên án Kỷ Miên, bĩu môi không ngừng: “Miên Miên xấu xa, quen biết với Sơ minh tinh cũng không thèm nói với mẹ! Cũng không giúp mẹ xin chữ kí, ghét!”

Kỷ Miên lúc này mới vỗ trán nhớ ra, Mộ Tuyết thường xem phim truyền hình, và Sơ Mục Kỳ cũng là một trong những diễn viên đóng phim máu chó yêu thích của mẹ.

Nàng quay về sau ngoắc Sơ Mục Kỳ, dùng khẩu hình nói: lăn qua đây cho lão tử!
Sơ Mục Kỳ thì lúc này vẫn giữ dáng vẻ sét giữa trời quang, hoang mang tột độ.

#Đột nhiên bị gia trưởng Crush bắt gặp, phải làm thế nào, online chờ, cực gấp#
Đón lấy ánh mắt của Kỷ Miên, Sơ Mục Kỳ nuốt nước bọt, máy móc đi đến, thậm chí bước chân không biết do gì mà hơi run run.

Vẻ mặt mười phần câu nệ cứng ngắc, khi đứng cạnh Kỷ Miên rồi, Sơ Mục Kỳ cố gắng kéo khóe môi: “A di và tiểu di hảo! Ta là Sơ Mục Kỳ, giới tính nữ Alpha, năm nay ta hai mươi tuổi, đã có một nhà ba xe, có tài khoản tiết kiệm, tiền đồ vẫn đang trên đường phát triển, thân thể không có bệnh tật, ta vẫn đang độc thân!”
Nói xong Sơ Mục Kỳ còn cúi gập người một trăm mười lăm độ, thiếu chút cắm đầu.

Dáng vẻ cực kỳ thành khẩn.

Kỷ Giang Hạ, Mộ Tuyết: “…”
Vân Thu Đồng: “…”
Kỷ Miên: “…”
Sơ Mục Tranh: “…”
Kỷ Miên nhịn không được, tặng cho Sơ Mục Kỳ một cước.

Con mịa nó, con giời này đang phát bệnh hả, ai mượn ngươi chào hàng bản thân?? Cắn thuốc à??
Kỷ Giang Hạ khóe môi run rẩy: “Sơ nhị tiểu thư đây là…?” Cái lời thoại này nghi ngờ lắm à nha!
Sơ Mục Kỳ lúc này mới ngớ ra, nhận ra bản thân như bị thần kinh mà bắn ra một tràng tào lao, vội vàng cứu vãn hình tượng, vỗ vào mặt mình, nặn ra nụ cười tươi như hoa: “Ây da, ý ta là, ta là đối tượng kết giao bằng hữu rất tốt! Miên Miên cùng ta làm bạn nhiều năm rồi, hiện tại mới có thể ra mắt hai vị, vậy nên ta muốn nói rõ ràng một chút tránh cho hiẻu lầm! Đúng vậy, giới thiệu rõ ràng chút thôi!”
Vân Thu Đồng rốt cục không nhịn được cười nữa: “Phốc…!Ta còn tưởng ngươi đang ra mắt nhà vợ đấy!”
Sơ Mục Kỳ: “!!!”
Sơ Mục Tranh cũng vội giải vây cho muội muội: “Đã để Kỷ nữ sĩ chê cười rồi.

Mục Kỳ làm bạn với Miên Miên nhiều năm, hiện tại mới có cơ hội gặp hai vị, thế nên mới kích động nói nhiều một chút! Mong mọi người không chê cười!”
Thế là mọi chuyện vốn đang căng thẳng đều bị Sơ Mục Kỳ phát bệnh cắt ngang.


Kết thúc buổi tối hôm đó, Kỷ Giang Hạ đã ngồi trò chuyện một lúc với Sơ Mục Tranh, Sơ Mục Tranh dù sao cũng là người trong giới, đề tài chung rất nhiều, lại giỏi đạo lý đối nhân xử thế, làm cho Kỷ Giang Hạ vô cùng thưởng thức.

Còn Mộ Tuyết thì được Sơ Mục Kỳ dỗ dành, cái gì poster có chữ kí giới hạn, rồi một đống đồ tiểu lưu niệm linh tinh, dỗ cho mẹ thỏ cười không ngừng.

Thế là sau khi về mẹ thỏ cũng chạy đi đầu quân làm một tiểu công nhi.

Về phần Kỷ Miên diễn ngoan ngoãn, trò chuyện với hai mẹ và nữ sĩ Vân Thu Đồng.

Vân Thu Đồng là nghệ thuật gia nổi tiếng, nhưng mảng hoạt động của bà chủ yếu ở tầng lớp thượng lưu, không dính dáng nhiều đến giới giải trí, nên Kỷ Miên cũng là lần đầu tiên biết tên gặp mặt.

Sau đó Kỷ Miên cùng lên xe của hai mẹ về nhà.

Ngồi trên xe nàng rất thức thời co cụm lại, ngoan ngoãn giả đáng thương.

Kỷ Giang Hạ vừa lái xe, vừa qua kính chiếu hậu nhìn Kỷ Miên giả bộ nhu thuận ngồi phía sau, hờn giận nói: “Ngươi thế nào quen biết với hai tỷ muội Sơ gia?”
Thấy Kỷ Miên há miệng, Kỷ Giang Hạ đã cắt ngang: “Đừng có lấy cái cớ là từng hợp tác với Sơ Mục Kỳ, chỉ là một vai đóng cp nhỏ như vậy, nói ngươi có thể thân thiết với người của tổng bộ Thiên Kiêu thì lạ lùng lắm đấy!”
Kỷ Miên tỏ vẻ.

Mẫu thân không thương ta nữa, mẫu thân bật mode lão đại thật đáng sợ!
Được rồi, không thể nào mượn cớ nàng từng đóng chung với Sơ Mục Kỳ liền quen biết được, cách thức ở chung như vậy phải là thâm giao nhiều năm, hơn nữa nếu nàng quen biết với Sơ Mục Kỳ thì thôi đi, đằng này nàng còn có thể quen biết Sơ Mục Tranh.

Đây là trọng điểm làm Kỷ Giang Hạ bâng khuâng, Sơ Mục Tranh dù là lớp hậu bối sau Kỷ Giang Hạ, nhưng luận thủ đoạn và cách thức vận hành Thiên Kiêu, là đại nhân vật mà Kỷ Miên muốn gặp cũng không gặp nổi đâu.

Thế mà, ánh mắt Sơ Mục Tranh thỉnh thoảng nhìn về Kỷ Miên rất không bình thường.

Rốt cục đứa con gái này của nàng ẩn chứa bao nhiêu bí mật?
Mộ Tuyết đầy mặt hoang mang, khẽ hỏi: “Miên Miên, ngươi không phải cùng Tiểu Mục Kỳ có một chân đi?”
“Khụ, khụ!” Kỷ Miên sặc nước miếng.

Vì con mịa gì mà ai cũng nghĩ nàng và Sơ Mục Kỳ có một chân?
“Có phải trước khi ngươi trở về, ngươi đã quen biết với tỷ muội Sơ gia rồi không?” Kỷ Giang Hạ hỏi nhưng ngữ khí là khẳng định.

Kỷ Miên bóp trán, biết không thể giấu giếm được nữa, đành nói: “Đúng là vậy.

Ta và các nàng giao thiệp vài năm, nói chung cảm tình không tồi.”
Kỷ Giang Hạ vẻ mặt càng thêm trầm trọng: “Ngươi không phải từ sơn thôn trốn ra có đúng không?”
Lời này càng là khẳng định.


Không có sự lý giải nào cho một đứa trẻ trong sơn thôn quen biết hai đại nhân vật như vậy được, trừ phi Kỷ Miên căn bản không phải là từ sơn thôn!
“Mẫu thân, mẹ.

Ta đúng là bị bán vào sơn thôn, nhưng năm đó đã có người cứu ta, thu nhận ta nuôi dưỡng.

Cũng cho ta ăn học, vậy nên ta và Sơ Mục Kỳ là bạn học, cũng nhờ Sơ Mục Kỳ ta mới quen biết với Sơ Mục Tranh.

Sau này ta đã chủ động quay về tìm hai người.

Về phần người đã nuôi dưỡng ta, ta tạm thời không thể nói, thân phận của nàng có chút đặc thù.”
Kỷ Miên không thể nói thẳng, kẻ đó chính là một kẻ biến thái bệnh tâm thần.

Có sở thích bệnh hoạn là phải ngắm thi thể giải phẫu trong lúc dùng bữa!!
Cả Kỷ Giang Hạ và Mộ Tuyết đều ngẩn ngơ.

Không ngờ Kỷ Miên lại giấu giếm bí mật động trời lâu như vậy.

Tuy nhiên nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Kỷ Miên, hai người đau lòng, không muốn truy hỏi thêm về cái người nuôi dưỡng kia.

Mộ Tuyết vẫn hoang mang, tiếp tục hỏi: “Miên Miên, được rồi, ta không hỏi chuyện cũ.

Ta chỉ hỏi chuyện hiện tại thôi, ngươi và Tiểu Mục Kỳ rốt cục là có chuyện gì? Ta thấy trên mạng đều nói các ngươi có gian tình!”
Kỷ Miên thở dài: “Mẹ, chuyện phim ảnh tuyên truyền, lúc nào mà không bị cánh báo chí viết đông viết tây chứ.

Hiểu lầm thôi.”
“Vậy Sơ Mục Tranh thì sao?” Kỷ Giang Hạ chen miệng hỏi, nàng là một Alpha, vậy nên có thể lý giải được rõ ràng ánh mắt của Sơ Mục Tranh dành cho Kỷ Miên.

Cảm giác cải trắng nhà mình bị dòm ngó thật không dễ chịu gì.

Kỷ Miên: “Khụ, ngại ngùng, bạn gái cũ thôi.”
Két!
Cái xe đột nhiên phanh gấp.

….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.