Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 96: Ta Chỉ Sợ Lỡ Tay Tiễn Ngươi Đi Nằm Icu


Bạn đang đọc Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân – Chương 96: Ta Chỉ Sợ Lỡ Tay Tiễn Ngươi Đi Nằm Icu


Thấy đám xe paparazzi vẫn như keo bám chó thế hệ 4.0 chạy theo không buông, Kỷ Miên thở dài: “Vốn còn định kéo ngươi vào trong hẻm nào đánh một trận xả stress, lại bị đám người này phá đám!”
Sơ Mục Kỳ rùng mình: “Ngươi con mịa nó có cần tuyệt tình tới mức vậy không! Chỉ hiểu lầm chút đỉnh, tình cảm hồ bằng cẩu hữu chúng ta liền không đáng một xu à?!”
“Huyên thuyên cái rắm, sắp bị đuổi tới đít rồi kìa!”
Sơ Mục Kỳ đánh võng như điên, bất quá vẫn không thể bỏ rơi đám chó săn kia, phỏng chừng bọn chúng cũng có kinh nghiệm bám đuôi trong ngành, được đào tạo rất khá.

Kỷ Miên tặc lưỡi: “Cứ đà này, nếu ngươi thả ta xuống ở khách sạn Ngư Chu, 100% trang bìa ngày mai lại là Sơ minh tinh dẫn Omega đi khách sạn.”
“Bớt nói mát đi!” Sơ Mục Kỳ sắp phát điên rồi.

Thậm chí bắt đầu hoài nghi nhân sinh, có phải nàng sinh ra một đời mười phần thuận buồm xuôi gió, vậy nên lão thiên gia mới chướng mắt, phái cái tra nữ này đến giày vò nàng hay không chứ!!
Kỷ Miên sửa sửa một chút ghế ngồi, tìm một tư thế thoải mái, sau đó mở điện thoại, vào bản đồ trực tuyến, môi mỏng xổ ra mỗi tràng: “Rẽ trái, đi thẳng, 200m nữa giảm tốc độ, đi vào vòng giao Tây An…!Tốt, đi theo chiều bên phải…!100m nữa rẽ trái, nhớ mở nhan…”
Cứ như vậy Kỷ Miên nhìn bản đồ, Sơ Mục Kỳ bẻ lái, đám chó săn phía sau bị các nàng bỏ xa một đoạn, cuối cùng cũng cắt đuôi được.

Tuy nhiên con đường này đi thì không thể vòng trở lại khách sạn nữa, mà nếu vòng lại không chừng lại bị bám đuôi tiếp.

“Được rồi, có rắm cứ thả!” Kỷ Miên nhàm chàn nói.

“Hì hì, ngươi nhìn ra hả?” Sơ Mục Kỳ cười nịnh nọt.

Kỷ Miên trắng mắt xem thường.

Dù không muốn thừa nhận nhưng nàng và con giời này có mức độ ăn ý rất cao, lúc Sơ Mục Kỳ chủ động đòi đưa nàng về, nàng đã biết con giời có chuyện muốn nói riêng rồi.

Với kinh nghiệm nhiều năm vào nghề bị bám đuôi, con giời này lại muốn nàng đi chung xe về, ngu ngốc đến thế à, trừ phi là cố ý.

Nhưng dù là gì Kỷ Miên biết Sơ Mục Kỳ sẽ không làm hại mình, vậy nên ngầm đồng ý mà không lên tiếng.

“Ây, chuyện là thế này, sắp tới ta sẽ đóng bộ [Trinh Thám Học Viện].


Tuy nhiên yêu cầu vai Alpha chính là người thạo võ thuật từ bé, mà ta thì ngươi cũng biết rồi đó! Thế nên là Kỷ đại sư, ngươi công phu phi phàm, ngươi có thể nào bớt chút thời gian chỉ điểm tiểu nhân không nha?” Sơ Mục Kỳ mười phần chân chó.

Kỷ Miên hạ mi, hiếu kì hỏi: “[Trinh Thám Học Viện], là chuyển thể từ bộ đại tiểu thuyết trên WAK của Sênh Tiêu Tiêu đấy à? Ta còn tưởng phải vài năm nữa mới chuyển thể chứ?”
“Lúc đầu Sênh Tiêu Tiêu cắn chặt không buông, chẳng qua là chưa tìm được một cái giá phù hợp thôi.

Nay nhà đầu tư bọn ta ngã giá cao để mua bản quyền chế tác, hơn nữa cho hắn ta làm biên kịch chính của bộ phim, còn khuyến mãi thêm cho hắn ta lựa chọn diễn viên vào vai.

Hắn đương nhiên mềm lòng rồi.”
“Là bản truyền hình hay điện ảnh?” Kỷ Miên hỏi tiếp.

“Truyền hình.

Năm nay ta có hai mảng lớn, điện ảnh thì có [Phù Hoa], còn truyền hình là [Trinh Thám Học Viện].

Bất quá, ngươi không biết đâu, trong công ty đám người kia cứ nói bóng nói gió! Nói gia đây chỉ là một con công xinh đẹp, không có giá trị vũ lực, không thích hợp đóng vai chính Alpha, ngươi có biết gia tức anh ách tới bỏ cơm luôn không! Con bà nó một đám thiểu năng, không xinh đẹp bằng ta nên ghen tị!! Còn có đám võ sư được công ty sắp xếp huấn luyện cho ta, toàn bộ đều nói ta không có căn cơ, mịa nó, một đám có mắt không tròng!!”
Sơ Mục Kỳ càng nói càng tức giận, như thể quả thuốc nổ sắp cháy tới nơi.

Kỷ Miên thì đăm chiêu suy nghĩ gì đó.

“Này, này, ngươi yên lặng thế là sao hả! Không nghe thấy gia đang bị ức hiếp à?!!” Sơ Mục Kỳ lên án.

“Nóng nảy cái gì, bọn họ nói cũng đâu có sai.

Con giời à, ngươi sinh ra số kiếp đã định, xinh đẹp như hoa là được rồi.

Gg đi.” Kỷ Miên không nhanh không chậm đâm vào trái tim thủy tinh của Sơ Mục Kỳ.


Sơ Mục Kỳ thật sự giận đến phát rồ đi được.

Nhưng biết làm sao được, dù rằng Sơ Mục Kỳ là Alpha đấy, nhưng từ bé đã bệnh tật quấn thân, từ lâu đã không có được cơ hội phát triển vũ lực như những Alpha khác, đây gần như là bóng ma cả đời của Sơ Mục Kỳ.

Sơ Mục Kỳ cũng rất nhiều lần chán ghét cái tấm thân tàn tạ này.

Trừ xinh đẹp hiếm ai bì kịp, trừ được vô số fan hâm mộ cầu gả, trừ tài sản khủng lồ tám đời ăn không hết, trừ một vị tỷ tỷ tài năng xuất chúng chiếu cố, trừ song thân đều là người có máu mặt tiếng nói lớn, bé công nhà ta vẫn rất cô đơn buồn tủi.

“Ngươi vội cái gì? Ta cũng không có nói ngươi hoàn toàn phế, ngươi bày ra vẻ mặt đưa đám đó cho ai xem?” Kỷ Miên buồn bực.

“Thế ta còn cứu vãn được không?” Sơ Mục Kỳ gặng hỏi.

“Còn có thể, tuy nhiên đó là phụ thuộc vào người dạy là ta đây, ngươi hiểu không?”
Sơ Mục Kỳ nhãn tình sáng lên, hồ hởi: “Ngươi nói thật?! Ha ha, có một cái BUG là ngươi đây, gia còn sợ đám thiểu năng đó sao!! Đảm bảo gia đây sẽ khiến bọn chúng nhìn bằng con mắt khác! Hứ, lần này ta quyết định cascadeur cũng không dùng! Phải để bọn chúng lé mắt mới được!!”
Thấy Sơ Mục Kỳ sắp tự tin bay lên trời, Kỷ Miên thật không đành lòng cắt ngang.

Dù rằng Sơ Mục Kỳ không đến nỗi tệ hại, nhưng nếu nói một sớm một chiều trở thành người có giá trị vũ lực cao, thế thì nằm mơ cũng quá đẹp rồi.

“Tra nữ, ngươi nói, sau khi học xong khóa huấn luyện của ngươi, có phải ta có thể một tay đấm vỡ núi, một cước làm đắm thuyền không!!” Sơ Mục Kỳ mười phần kích động.

Kỷ Miên hoang mang: “Ta chỉ sợ lỡ tay tiễn ngươi đi nằm ICU.”
Sơ Mục Kỳ: “…”
“Được rồi, được rồi.

Thế bao giờ thì [Trinh Thám Học Viện] bấm máy?” Kỷ Miên quan tâm.


Sơ Mục Kỳ biết rõ ý tứ Kỷ Miên là gì, lập tức đội lốt bao cấp, mồm một mồm hai quảng cáo: “Bộ phim này, Thiên Kiêu bọn ta là nhà đầu tư chính, hợp tác với đạo diễn Phùng Hạ, ngươi cũng biết danh tiếng của ông ấy đi, đạo diễn xuất sắc nhất của giải Đại Mã vừa rồi.

Rất có thực lực, tuy nhiên về phần nhân phẩm thì còn còn tùy lúc lên lúc xuống, cái này ta không nói chắc.

Bộ phim này vẫn đang trong giai đoạn casting.

Hai vai chính thì đã ấn định là ta và Phong Nhược Uyển.

Đệt, nói tới đây, gia lại muốn mua nước thánh gột rửa tâm hồn.

Lại phải đóng cp với cái con mèo khó ưa kia! Ngươi không biết đâu, vì trong Thiên Kiêu rất ít nghệ sĩ Omega, vậy nên bao nhiêu tài nguyên tốt đều dồn cho cô ta, vậy mà đổ bao nhiêu vốn vào, cô ta vẫn không làm nên cơm cháo gì!! Coi có tức không chứ! Bộ phim lần này là công ty cố tình thiên vị cho cô ta vào vai chính, nếu cô ta vẫn không có tiến triển, năm sau cũng là hạn chót của hợp đồng, Thiên Kiêu bọn ta sẽ tiễn cô ta đi luôn!”
Phong Nhược Uyển là lứa nghệ sĩ đấu nhau không ngừng với Tô Manh, dù Tô Manh có giành được giải Ảnh hậu thì trận chiến này vẫn chưa nguôi.

Phong Nhược Uyển và quản lý cô ta vẫn luôn ngấm ngầm bắt chước hình tượng nữ thần thực lực của Tô Manh.

Chỉ là giờ đây Tô Manh một đống lùm xùm như vậy, hầu như danh tiếng tốt tích được sau giải Ảnh hậu đều đã đổ sông đổ biển.

Người vui nhất tất nhiên là Phong Uyển Nhược rồi.

Bất quá nghe Sơ Mục Kỳ nói thế, Kỷ Miên cũng biết Thiên Kiêu sẽ không để Phong Uyển Nhược vui vẻ quá lâu.

Thử hỏi việc ngươi đầu tư mãi vào một hạng mục nát, không hồi nổi vốn ngươi có muốn đầu tư nữa không? Thiên Kiêu cũng không ngu, nếu Phong Uyển Nhược không làm nên nổi cơm cháo, thế thì phải tuyển tân nhân thôi.

“Ây, tra nữ, ngươi có muốn casting không? Hay là ngươi đi casting đi, biết đâu ta và ngươi lại được đóng chung!” Sơ Mục Kỳ phấn khởi.

Chỉ có điểm tiếc nuối là không thể đóng cp.

Kỷ Miên tính toán một chút.

Cũng gật đầu nói: “Ta sẽ về hỏi ý kiến quản lý xem sao.”

[Trinh Thám Học Viện] dù là phim truyền hình, nhưng mảng truyền hình thời nay không giống như trước kia bị khinh thường, trái lại còn phát triển lưu lượng nhanh không kém thị trường điện ảnh.

Hơn hết, sự cạnh tranh và đấu giải của mảng truyền hình cũng sứt đầu mẻ trán chứ đùa.

Trong tay Kỷ Miên chỉ có một bộ điện ảnh với vai nhỏ, sợ rằng không đủ sức để tranh casting.

Bất quá, nếu là cơ hội thì điên hay sao bỏ lỡ.

Kỷ Miên muốn mạo hiểm thử một lần.

Vốn dĩ định bảo Sơ Mục Kỳ bỏ mình xuống một khách sạn nào đó để nghỉ qua đêm, nhưng con công điên này giữa đêm giữa hôm phát rồ, nhất quyết đòi học bài vũ lực đầu tiên, vậy nên khóa xe rồ ga đem Kỷ Miên về biệt thự của mình ở Bích Cảnh Kim Thất luôn.

Kỷ Miên tỏ vẻ, bản thân điên rồi mới kết bạn với mặt hàng này.

May mắn là người vào ở Bích Cảnh Kim Thất đều là những vị có danh phận không tầm thường, tính bảo mật tuyệt đối cao, Kỷ Miên cũng không sợ ở đây sẽ xảy ra tin đồn thất thiệt.

Xét góc độ nào đó mà nói, trừ Vương cung ra thì Bích Cảnh Kim Thất chính là mảnh đất thánh địa của Đế Đô.

Sơ Mục Kỳ không để Kỷ Miên kịp thở, vứt cái xe vào gara đã kéo Kỷ Miên ra sân sau biệt thự, dưới đèn đuốc sáng trưng, phát điên mà hứng khởi: “Nhanh, nhanh!! Gia cảm thấy được sức mạnh hồng hoang đang cháy dữ dội trong đan điền!! Đêm nay học tập thì không còn gì bằng!! Đến! Ta và ngươi phải đại chiến ba trăm hiệp!!”
Kỷ Miên ngáp ngắn ngáp dại, vẻ mặt không hứng thú: “Không cần đến ba trăm hiệp đâu, chỉ một chiêu là lão tử đã tiễn ngươi bay màu rồi.”
“Ngươi con mịa nó có thể đừng khinh người thế không! Một ngày không chà đạp ta ngươi sẽ ngứa da sao!?”
“Đúng thế.” Kỷ Miên chân thành gật đầu.

Chọc con công điên rất vui nha!
Sơ Mục Kỳ giận đến giơ chân: “A a a a!! Gia phải giết chết ngươi!!”
Đám hầu nữ trong nhà vốn đi ngủ sớm cũng bị hai người ồn ào đánh thức, nhốn nhào mò ra hóng hớt.

Sau đó lần đầu tiên thấy Nhị tiểu thư nhà mình bị người ta chế ngự đến vậy, vô cùng ngạc nhiên.

….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.