Bạn đang đọc Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân – Chương 89: Đó Là Lần Cuối Cùng Còn Thấy Nhau
“Kỷ Miên!! Ngươi đúng là cái đồ sao chổi, ngươi nhìn ra bên ngoài xem, công ty đã bị ngươi liên lụy thành bộ dạng gì rồi hả!? Ngươi cái đồ tiện nhân, một mình ngươi thúi thì thôi đi còn muốn kéo cả công ty xuống vũng nước tiểu cùng ngươi hả?!” Trầm Trí Bạch vừa đến đã mở miệng chửi như tát nước.
Kỷ Miên thoáng nhíu mày.
Phỏng chừng con hàng này bị nàng phất qua mặt mũi quá nhiều lần, chỉ muốn tìm một cái cớ chửi chết nàng mà thôi.
Dù sao chuyện Trầm gia vừa bị Thái Chấn Nguyên từ chối một hợp đồng làm ăn lớn, hôm qua còn vừa lên báo đâu, có vài nhà đài còn mơ hồ đào ra tấm ảnh Tô Manh chén chú chén anh, phụng bồi thương nhân trên bàn rượu của Thái Chấn Nguyên.
Chỉ tiếc, hôm qua là lễ ra mắt của [Phù Hoa], độ hot quá cao, cộng thêm chuyện của Kỷ Miên, làm tin tức của Tô Manh bị đẩy xuống tầng chót, không gây được sóng gió gì, gián tiếp cứu cô ta một mạng.
Kỷ Miên thật là tặc lưỡi.
Đối với cái mồm thối Trầm Trí Bạch, Kỷ Miên còn chưa lên tiếng thì Lý Nhị đã nhíu mày không vui: “Trầm Trí Bạch, ngươi ăn nói cho sạch sẽ chút đi!”
Trầm Trí Bạch hơi ngẩn ra, không nghĩ Lý Nhị bình thường bị khiêu khích liên tục đều lãnh đạm, hôm nay sẽ mở miệng đáp trả chứ, hắn lập tức cười lạnh: “Ta nói có sai sao? Cô ta đi bán thân kiếm tài nguyên, nghĩ rằng như thế là hay ho à? Dựa vào một cái vai kỹ nữ liền muốn nổi tiếng, cười chết ta.
Ta nói hai người các ngươi, sớm muộn cũng bị tống ra đường, sao mãi không học được một chút hai chữ biết điều vậy?”
Lý Nhị lạnh nhạt: “Biết điều hay không, còn phải xem đối tượng có phải là người không đã.”
Kỷ Miên trực tiếp cười ra tiếng.
Trầm Trí Bạch nổi giận, nhưng nhớ việc đến đây hôm nay là để làm gì, dằn lại chút xúc động, hung hăng nói: “Đừng nghĩ chỉ có vài kẻ trên mạng đứng ra nói đỡ liền sẽ sạch sẽ, ta sẽ chống mắt lên chờ ngày ngươi bị lộ bằng chứng bao nuôi, đến lúc đó ai là người, ai là con chó rơi xuống nước, còn chưa biết đâu!!”
Kỷ Miên lắc tay, cười như không cười: “Cảm ơn lời này của Trầm quản lý, ta cũng rất mong chờ ngày ngươi bị lộ tẩy những việc làm sau lưng, thế thì lúc đó chó rơi xuống nước là ai, thì hãy để kẻ đó bị biển nước bọt dìm chết.”
Đám trợ lý của Trầm Trí Bạch cũng không phải đèn cạn dầu, lập tức xắn tay áo mắng chửi Kỷ Miên, thậm chí lời lẽ vô cùng tục tĩu khó nghe.
“Nghe gì không, ha ha, chỉ là một cái kỹ nữ mà nghĩ mình thanh cao lắm đấy! Cả lời của Trầm quản lý còn dám cãi lại, ta thấy Kỷ Miên ngươi cấp đám già háp cưỡi riết nên ngu rồi đúng không? Ở Thịnh Đức này là ai làm chủ, tới phiên ngươi lên tiếng hay sao.
Ta phi!”
“Trầm quản lý đích thân đến giáo huấn là cho ngươi vinh dự rồi đấy, phim còn chưa chiếu mà dám cãi lại lời dạy dỗ của quản lý, hay thật đấy! Ta ngược lại chống mắt lên xem ngươi bị bình chọn giải kỹ nữ của năm như thế nào!”
“Con điếm thối nghĩ rằng dựa vào mình xinh đẹp liền có thể hống hách à? Nực cười chết đi được!”
Kỷ Miên mặt không biến sắc lắng nghe hết mấy lời nhục mạ đó.
Sau đó quay về phía Lý Nhị: “Nhị tỷ, thế nào rồi?”
Lý Nhị gõ gõ trên điện thoại: “Đã ghi âm hoàn hảo.
Đặt điều nhục mạ, xúc phạm danh dự nhân phẩm của Omega, tội danh này không nhỏ, có thể khởi tố hình sự được.”
Trầm Trí Bạch biến sắc, không nghĩ Lý Nhị và Kỷ Miên sẽ có gan muốn động chạm đến pháp luật, nhất thời nóng nảy muốn giựt điện thoại từ trên tay Lý Nhị, tuy nhiên với khí lực và thân thủ cặn bã của hắn, Kỷ Miên thật khinh thường.
Trầm Trí Bạch còn chưa đến gần Lý Nhị đã bị bàn tay Kỷ Miên tóm lại, dễ dàng khóa chặt như gọng kiềm.
Đôi mắt màu lam đó lạnh lẽo như thể khô cốt chất thành một núi trong mắt, từ tốn nói: “Trầm quản lý, ngươi nên học cách quản lại chó nhà mình hơn, có ngày bị chính chó mình cắn hết cũng không hay đấy.
Còn nữa, đừng có động vào quản lý nhà ta, hậu quả ngươi gánh không nổi đâu.”
Nói xong, Kỷ Miên trở tay đẩy Trầm Trí Bạch ra, rõ ràng vóc dáng Kỷ Miên mảnh mai hơn Trầm Trí Bạch rất nhiều, nhưng hắn lại bị nàng đẩy tới mức mất thăng bằng, xém chút té sấp mặt, may mắn là đám trợ lý của hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
Trầm Trí Bạch vừa thẹn vừa giận, quát lạnh: “Lớn lối quá nhỉ!! Ta thật sự muốn xem xem ngươi dựa vào cái gì mà lớn tiếng nổi!! Đừng nói là thằng già mà ngươi bán thân đi?”
Dừng một chút, đột nhiên Trầm Trí Bạch sửa sửa một chút cổ áo, thả ngữ khí xuống một tông, tỏ vẻ bố thí: “Đã đi bán thân mà không biết lựa chọn đối tượng, lúc trước còn tỏ vẻ thanh cao lắm, từ chối cả Thái tổng, hiện tại hối hận không kịp đi? Ta cho ngươi một cơ hội, tối nay đi tiếp rượu Thái tổng tại khách sạn Ngọc Phất, nếu ngươi không đến thì nên chờ đợi tháng ngày bị công ty đóng băng đi!”
Nói tới nói lui vẫn là muốn kéo Kỷ Miên nhét cho Thái Chấn Nguyên, còn tỏ vẻ như ban cho Kỷ Miên một khúc xương không bằng.
Chẳng thà là nói muốn Kỷ Miên tiếp rượu, giúp Trầm gia giành hợp đồng làm ăn.
Nàng là nghệ sĩ của Thịnh Đức, chứ là người của Trầm gia à, đến phiên bọn họ nhảy nhót?
Lý Nhị lạnh lẽo: “Thật có lỗi Trầm quản lý, Miên Miên là nghệ sĩ nhà ta, và nghệ sĩ nhà ta sẽ không bao giờ dùng phương thức dơ bẩn của ngươi đến đi lên.
Làm phiền tránh xa nghệ sĩ nhà ta ra, bằng không bằng chứng những việc không thể nói của Tô Manh sẽ lên trang nhất, đồng thời những gì ngươi làm hôm nay cũng tự khắc có pháp luật đến phụng bồi ngươi.”
Trầm Trí Bạch nổi giận, nhưng đối diện với khí tràng lãnh liệt của Lý Nhị lại cứng họng, không đáp trả được câu nào.
Phải biết Trầm Trí Bạch chẳng qua là một kẻ dựa vào quan hệ thân thích mới được bợ đỡ, làm so có thể so sánh được với người đã trèo lên từ tầng chót như Lý Nhị.
Dù con hổ có rơi xuống đồng bằng đi nữa, thì đám chó hoang cũng không có đủ tư cách ức hiếp đâu!
Nhất thời Trầm Trí Bạch đành hậm hực bỏ đi, chỉ là không quên bỏ lại một vài câu rất vô nghĩa: “Các ngươi đợi đó cho ta! Giả bộ thanh cao cái gì chứ, đến phim công chiếu, không bị flop thì cũng bị người ta mắng chửi cho mà xem!”
…!
Sau đó gần một tuần, giới giải trí quay cuồng đến chóng mặt, mà Kỷ Miên cũng bị quay cuồng đến chóng mặt với lịch tuyên truyền dày đặc của [Phù Hoa].
Khán giả mới đầu đến xem phim vì Ảnh đế, Ảnh hậu và Sơ nữ thần, Mộ hoa đán.
Nhưng rất nhanh bọn họ đều phải dùng ánh mắt khác đến đánh giá tân nhân.
Thoạt đầu họ còn khinh thường một chút vai kỹ nữ, nhưng lúc Kỷ Miên diễn cảnh múa, thật sự đẹp đến kinh tâm động phách, toàn bộ người xem đều bị nhiếp trụ, không rời mắt nổi.
Càng về sau thì càng bị diễn xuất của nàng chinh phục.
Dù chỉ là một ánh mắt thôi, đôi mắt của Kỷ Miên cũng như biết nói, bao nhiêu tâm tư đều được bộc lộ ra, kéo người ta chìm theo mạch suy nghĩ của nàng, không thoát ra nổi.
Cái gọi là mị lực từ diễn xuất, chính là đây.
Một diễn viên chỉ cần diễn xuất đẹp, không cần tới hoa phục và bối cảnh, cũng chẳng cần tới lời thoại hoa mỹ, chỉ một ánh mắt đã đủ bồi đắp nên nhân vật.
Một thân phận bi thương và ưu mỹ, A Kiều thật khiến người ta thổn thức.
Lại nói vai diễn của Sơ Mục Kỳ cùng bạn diễn phải nói là thành công đến không ngờ, thời khắc Lưu Tĩnh Mạn ôm lấy xác A Kiều khóc không thành tiếng, cả rạp chiếu phim đều khóc đến long trời lở đất.
Không phải Sơ Mục Kỳ chưa từng đóng cảnh khóc, nhưng cảnh khóc xuất sắc đến mức lay động triệu trái tim, thì là lần đầu tiên, trái tim người xem đều bị bóp nghẹt.
Sau đó người ta càng chú ý đến hai vai phản diện hơn là hai vai chính được buff quá đà với tông màu hồng.
Thời khắc cuối đời của Lưu Tĩnh Mạn, nàng ôm lọ tro cốt rất nhỏ luôn đặt trước ngực, bị nam chính chém ngang cổ.
Ngày hôm đó là giỗ đầu của A Kiều, Lưu Tĩnh Mạn đã khiến nam nữ chính cơ hồ phải mất mạng, nhưng vì vai chính luôn có vầng hào quang, bi kịch mãi là phản diện tới lãnh, vậy nên Lưu Tĩnh Mạn vẫn là thua.
Khi trút hơi thở cuối cùng, tay Lưu Tĩnh Mạn đặt lên ngực trái, cách lớp y phục cầm lấy lọ tro cốt của thê tử, giọt nước mắt rơi xuống.
Hiệu ứng phim lúc này chậm lại, giọt nước mắt đó, phản chiếu lên hình ảnh các nàng lần đầu gặp nhau, lần đầu các nàng về chung một nhà, lần đầu các nàng nắm tay, lần đầu các nàng cùng nhau đi dạo liên hồ,…!tất cả đẹp đến nên thơ.
Cảm giác mối tình đầu đẹp đẽ trong trẻo như vầng trăng sáng, nhưng càng như xát muối vào trái tim người ta.
Hình ảnh cuối cùng dừng trong kí ức của Lưu Tĩnh Mạn, chính là hình ảnh trong rừng phật tang, A Kiều mặc một bộ bạch y bất nhiễm hồng trần, đứng dưới mái hiên cũ kĩ, mỉm cười dịu dàng thúc giục nàng mau lên đường.
Cái gọi là một nụ cười khiến người ta cả đời không quên là gì, hãy nhìn cảnh này của A Kiều.
Nụ cười lúc đó, vẻ đẹp thanh khiết lúc đó, không thể dùng bằng lời để miêu tả.
Thế nhưng hình ảnh đẹp như vậy, cuối cùng lại bị thiên đạo nghiệt ngã vùi chôn, trở thành một nắm tro tàn lạnh lẽo trước biển người bạc tình…!Thật sự khiến người ta rét lạnh, càng sâu sắc hiểu được thế giới này tàn nhẫn như thế nào…!
Lưu Tĩnh Mạn mãi nhớ về nụ cười hôm ấy của A Kiều.
Thứ đáng sợ nhất trên đời là ta sẽ không biết được, đó là lần cuối cùng còn thấy nhau…!
Lưu Tĩnh Mạn chết, cuối phim là cảnh lễ đăng cơ đế hậu của nam nữ chính, vô cùng hoành tráng, nhưng một con chim quạ đậu trên tường thành lộng lẫy lại vỗ cánh phần phật bay đi.
Vượt qua hoàng cung cẩm tú, vượt ngàn dặm gió cát, vượt cả rừng phật tang, bay về một gốc hoa phật tang sâu trong cánh rừng hoang vắng, lặng lẽ đậu lại rỉa lông.
Nơi này không có gì cả, nhưng lại nhắc nhở người ta nhớ rõ về hai phận đời bất hạnh đã kết thúc như thế nào.
Mối tình giữa hoa hoa tiểu thư và hoa khôi thanh lâu, mối tình hoang đường nhất lại là mối tình đẹp nhất.
Các nàng khao khát một điều nhỏ nhoi như những người bình thường khác, không cầu giang sơn vạn dặm, chỉ cầu cả đời bình an.
Thế nhưng…!tất cả đã chết dưới máu tươi và mất mát.
Tất cả khán giả đều ôm mặt bật khóc nức nở.
Vốn dĩ vai chính đứng trên đỉnh vinh quang, hành chết phản diện, phải là nhiệt huyết reo hò, thế nào họ chỉ thấy trong lòng đầy mất mát và ngột ngạt.
Rõ ràng họ chỉ kém một chút thôi đã chạm đến hạnh phúc, tại sao lại không thể?
Điều đau lòng nhất chính là đã có nhau nhưng không thể cùng nhau đi cả đời.
Toàn bộ khán giả hoàn toàn không giống như xem một bộ phim nói về cảnh đế hậu thống nhất thiên hạ, mà như đang xem lại chính số phận đầy bất đắc dĩ của mình ở trong phim, hai vai phụ mới chính như đại diện của họ.
Những người không có được may mắn và hào quang như nam nữ chính, chịu cuộc sống này quay cuồng, vì thế họ mới khóc.
Không thể không nói, cả Kỷ Miên và Sơ Mục Kỳ đã diễn quá xuất sắc, dù là phản diện cũng không gây ác cảm, trái lại còn khiến người ta đồng cảm đến bật khóc.
….