Bạn đang đọc Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân – Chương 73: Tẩu Tử Nghịch Thiên Trong Truyền Thuyết
Tên mặc vest hồng sẫm đi đến, nhìn thoáng qua Kỷ Miên một cái thì lịch sự hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi ngươi có thấy một vị đại soái tỷ, vóc người cao ráo và ăn mặc cực kỳ cool ngầu đi ngang qua đây không?”
Kỷ Miên: “…” Cậu giai, đây là sân thượng có được không, chứ có phải trên đường đâu mà có người tùy tiện đi qua lại.
Còn nữa đại soái tỷ, vóc người cao ráo và ăn mặc cực kỳ cool ngầu? Là đồ chơi gì?
Bất quá nhìn dáng vẻ cậu hồng sẫm cũng không giống như đùa giỡn.
Kỷ Miên chỉ có thể co rút khóe môi: “Không có.”
Cậu vest đen mặt lạnh sau lưng liền nhíu mày kiếm nghi hoặc: “Kì lạ, lão đại bảo đón người ở đây kia mà?”
Vest đen tóc pha màu lại cà chớn gác khủy tay lên người hồng sẫm, cười vui vẻ: “Quân sư a, ta nói rồi, tám chục phần là lão đại nhà chúng ta bị cho leo cây rồi! Quá đáng thương, ha ha!”
Kỷ Miên lắng nghe đối thoại của bọn họ, thầm nổi lên nghi vấn trong lòng.
Lão đại là ai cơ?
Vest hồng sẫm ghét bỏ bảng pha màu, đẩy cái cùi chỏ đối phương đi, lạnh nhạt: “Đi đứng đàng hoàng cho ta, nhìn cứ như loài thủy tức không xương sống!”
Sau đó vest hồng sẫm quay lại nhìn Kỷ Miên từ trên xuống dưới, châm chước một hồi thì mở lời do dự hỏi: “Tiểu thư, có thể hỏi tại sao ngươi ở đây không?”
“Đợi bằng hữu.” Kỷ Miên tùy tiện đáp, trong lòng vẫn không ngừng đánh giá tổ hợp ba người kì quái này.
Không hiểu sao quen quen?
Vest đen mặt lạnh nhãn tình sáng lên, gấp gáp hỏi: “Tiểu thư, có phải ngươi gọi là Kỷ Miên không?”
Kỷ Miên tới lúc này có thể hiểu sương sương rồi, đại khái là đàn em của thằn lằn lửa đi.
Nàng nhàn nhạt: “Đúng là ta.”
Cả ba cậu giai đồng loạt hít khí lạnh, điệu bộ không thể tin nổi.
Đây mà là vị Crush quỷ khóc thần sầu của lão đại?! Đùa cái đồ chơi gì thế!!
Vị tẩu tử hành cho lão đại lên bờ xuống ruộng, thậm chí tính khí còn vô cùng phách lối lại là cô gái vận váy liền thân ren trắng tay phồng, túi xách cũng trắng muốt, đi giày cao gót trắng ngà năm phân, xõa tóc và bôi son màu đỏ hồng nhạt ư?
Tóc bảng pha màu kinh hãi đến bật thốt: “What the fuck?! Đùa ông đây đúng không!!”
Con mịa nó đây mà là vị tẩu tử nghịch thiên trong truyền thuyết kia sao?!
Nhìn bằng con mắt nào cũng thật dịu dàng đáng yêu có được không, không hề dính một sợi lông gì đến lời kể long trời lở đất của lão đại cả.
Vest hồng sẫm cũng tỏ vẻ say sẩm luôn rồi, mấp máy môi xác nhận: “Ngươi thật sự là Kỷ Miên?!”
“Đúng vậy, làm sao thế?” Kỷ Miên buồn bực, mấy tên này bắt đầu làm lão tử bực rồi đấy.
“Không, không có gì.
Lão đại nhà ta bảo bọn ta đến đón ngươi.
Ngươi hẳn cũng biết lão đại nhà ta là ai đi?” Vest hồng sẫm từ từ bình tĩnh, chậm rãi nói.
“Đoán được rồi.” Kỷ Miên gật đầu.
Vest hồng sẫm lúc này mới nói tiếp: “Kỷ tiểu thư hảo, ta là Ôn Duyệt Văn, là phụng lệnh của lão đại đi đón ngài.
Hôm nay lão đại có chút chuyện đột xuất không thể đến, ngài không mất hứng đi?”
Nói xong Ôn Duyệt Văn còn tỉ mỉ hỏi xác nhận Kỷ Miên, chắc chắn nàng không nổi giận vì Alpha thất hứa.
Kỷ Miên lại phất tay tỏ vẻ vô ngại: “Không sao.
Vậy bây giờ ta đi luôn với các ngươi?”
“Đúng vậy.” Ôn Duyệt Văn vẫn cứ cảm thấy nghèn nghẹn ở cuống họng.
Thế quái nào tẩu tử trong tưởng tượng bọn họ một chút đều không giống chứ, sẽ không nhầm người đi? Hay chút nữa gọi điện cho lão đại xác nhận lần nữa?
Lúc này vest đen mặt lạnh cũng nơm nớp mở lời: “Chào Kỷ tiểu thư, ta là Chử Kiên.”
“Uầy, còn ta là Sơ Úc Thần.” Tóc pha màu tiếp lời sau đó.
Kỷ Miên gật đầu: “Chào các ngươi, cứ gọi ta là Kỷ Miên được rồi.”
Cả ba chẳng hẹn mà như tập dợt trước đồng thanh: “Miên tỷ!”
Kỷ Miên: “Khụ!”
Sau đó Kỷ Miên theo ba cậu giai kia cùng lên trực thăng, phành phạch rời sân thượng, nhằm hướng tây bắc mà bay.
Ngồi trên trực thăng, Kỷ Miên liễm mắt nghĩ ngợi.
Họ Ôn, họ Chử, họ Sơ lần lượt ứng với tộc cáo đỏ Ôn gia- tộc trưởng Ôn gia chính là Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, họ Chử là tộc bò rừng- là tộc nhân được hoàng gia vô cùng trọng dụng giao cho việc rèn luyện, cũng như tổ chức Thiết Vệ quân, còn họ Sơ là tộc lửng mật- đoán không lầm cả tộc đều là thành phần cốt cán tinh anh trong cục tình báo hoàng gia.
Sơ Mục Kỳ là con của một chi nhỏ tộc lửng mật, nên cũng cùng họ đâu.
Con mịa nó đừng nói ba cậu giai này đều là hậu duệ của các tộc đó đi! Kỷ Miên có chết cũng không ngờ một ngày mình sẽ ngồi chung với các vị trên trời này trong một không gian nhỏ hẹp.
Bầu không khí này có mua bằng tiền cũng không mua được đâu!
Sau đó Kỷ Miên nhận ra ba cậu giai kia, sáu con mắt cứ nhìn chằm chằm mình vô cùng quái dị.
Nàng nhướn mày: “Trên mặt ta có tiền à?”
“Không có!” Cả ba đồng thanh, và âm thầm bổ sung, so với có tiền còn đáng sợ hơn nhiều.
“Vậy các ngươi cứ nhìn ta làm gì?” Kỷ Miên nhịn không được hỏi.
Ôn Duyệt Văn vừa cười vừa suy yếu nói: “Đại khái không kịp tiếp thu một chút…!Khụ, hình tượng…”
Kỷ Miên lúc này mới nhớ ra Ôn Duyệt Văn ban đầu miêu tả thế nào.
Đại soái tỷ vóc người cao ráo và ăn mặc cực kỳ cool ngầu?
Ha ha, nàng bình thường không có thế nhé.
Khụ, được rồi, thực ra thì cũng có một chút luộm thuộm.
Bất quá tối qua nàng nằm nghĩ mãi không ngủ được.
Nàng trước kia còn là bạn gái của Sơ Mục Tranh, buổi hẹn hò đầu tiên đối phương hẹn nàng đến một nhà hàng sang trọng, mà nàng cư nhiên vận hoodie và quần bò, vẻ mặt Sơ Mục Tranh lúc đó cũng vụn vỡ vô cùng.
Hiện tại nàng đi, khụ, cổ vũ cho một tiểu nha đầu, nếu vác bộ dạng bao tải luộm thuộm đó, thật sự ảnh hưởng tới tinh thần chiến đấu của nhãi rồng.
Hơn hết, Âu Thùy Tiệp Á Luân là chiến đấu với hoàng thất các đế quốc khác, nàng thân là người cổ vũ, ăn mặc không ra hồn thì thật là phá hỏng hết hào khí tự tôn nước N.
Vậy nên nửa đêm, Kỷ Miên lộc cộc ngồi online.
Ô tìm kiếm: [Omega đi cổ vũ Alpha chiến đấu, xin hỏi nên ăn mặc thế nào?]
Dù sao loại sự kiện này không giống với các sự kiện thông thường trong giới giải trí, vậy nên Kỷ Miên muốn chắc chắn đã tìm hiểu rất nhiều trang mạng.
Cuối cùng đúc kết được tinh hoa chính là tạo hình ngày hôm nay.
Lúc nàng ra cửa cả hai mẹ đều suýt xoa khen ngợi, sao ba thằng đực này lại tỏ vẻ khiếp sợ như sao hỏa đụng địa cầu? Có bệnh cần phải trị! Để lâu là không tốt!
“Cái đó…!Miên tỷ, ngươi bình thường cũng thế này sao?” Sơ Úc Thần ngồi gần Kỷ Miên, nhịn không được hỏi.
Kỷ Miên lơ đãng: “Bình thường thì đúng là thế này…” Dừng một chút, bổ sung thêm: “Nhưng khi đánh nhau là bộ dạng khác, các ngươi muốn thấy không?”
Nói tới đây không hiểu sao ba thanh niên kia cả người lạnh toát.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là tẩu tử rồi!
“Sao sắc mặt kém thế?” Kỷ Miên tỏ vẻ quan tâm.
“Khụ, không sao đâu.” Sơ Úc Thần sờ mũi.
…!
Một đường bay thuận lợi đến Cực Quang tháp vào lúc 10h sáng.
Chừng một tiếng nữa thì thi đấu sẽ bắt đầu.
Vì tháp Cực Quang xây dựng trên một ngọn đảo lớn giữa biển khơi, buổi sáng không khí khá lạnh và nhiều sương mù, ảnh hưởng đến một số tộc nhân của các nước khác đến cổ vũ, nên thường chọn buổi trưa, khi nắng bắt đầu lên mới thi đấu.
Đây là Ôn Duyệt Văn tận tình giải thích cho Kỷ Miên nghe.
Lúc trực thăng đáp xuống, Kỷ Miên tỉ mỉ cầm túi xách và vén làn váy bước xuống, lần đầu tiên đặt chân lên mảnh đất thánh địa ngàn đời của các bậc vương tôn quý tộc, chỉ cảm thấy trong người huyết mạch đã rần rần rồi.
Ngước nhìn cổng tháp hoành trang nguy nga, lấp lánh như thể dát đầy bạch kim kia, Kỷ Miên thở dài.
Chắc có tới chết cũng không ngờ sẽ có ngày nàng bước chân đến đây.
Bên ngoài gió biển thổi vù vù.
Ba người Ôn Duyệt Văn mang theo Kỷ Miên thông qua trạm gác xuất trình giấy phép thông hành, và vào bên trong.
Lúc bước qua cổng tháp, sống lưng Kỷ Miên bất tri bất giác ớn lạnh.
“Miên tỷ, làm sao vậy? Lạnh sao?” Có lẽ vì tạo hình Kỷ Miên quá thùy mị, vậy nên xuất phát từ bản năng Alpha, Chử Kiên rất quan tâm hỏi.
“Ờm không có gì, cảm ơn, ta không sao.
Mau đi thôi.” Kỷ Miên đáp.
Bên trong tháp Cực Quang như một mê cung nguy nga, đường đi đều quanh co và kiến trúc vô cùng tinh mỹ, thoáng đạt.
Bất quá đi không khéo là lạc ngay.
Kỷ Miên tùy tiện hỏi: “Các ngươi có vẻ rất rành đường nhỉ?”
“Vì thi thoảng ở đây có vài lớp dự thính, nên cũng có một số người có thể vào dự thính.
Bọn ta một tuần đến đây hai lần.” Ôn Duyệt Văn ôn tồn giải thích.
Kỷ Miên có thể hiểu.
Nơi này là nơi các vị huyết mạch hoàng gia các nước theo học, sao có thể là một chỗ bình thường ai ra vào đều được, ắt hẳn ngoài ra cũng cho phép con cái của các vị quan chức cấp cao các nước vào nghe giảng ké thôi.
Nơi tổ chức thi đấu là một đấu trường khổng lồ xây dựng theo kiến trúc Đại hý trường cổ.
Đứng ngước đầu nhìn cũng không bao quát hết vách đá xanh cao ngút trời kia.
Đúng là một đấu trường hoành tráng, sĩ khí mười phần.
Cũng là một tộc nhân có chiến đấu lực cao, Kỷ Miên liếm môi vô cùng hưng phấn, đây chính là đấu trường huyền thoại sao! Đúng là làm người ta nhiệt huyết sục sôi!
Lúc Kỷ Miên vào trong, bên trong đã có rất đông người rồi, không chỉ là học viên trong tháp đến xem thi đấu, một số là khách mời đặc biệt hôm nay.
Tất nhiên đó đều là những thành phần máu mặt trên toàn cầu, không giống như nàng, một con tép riu không đáng nhắc đến.
Đi theo đám người Ôn Duyệt Văn về cánh gà bên trái thêm một lúc, từ xa Kỷ Miên trông thấy nhãi rồng một mặt sốt sắng đi về phía này.
Nhãi rồng hôm nay mặc áo thun đen sát nách bó sát người và quần rằn ri rộng rãi, bên dưới là đôi ủng da bóng loáng, mái tóc tím xanh đuôi đỏ được buộc gọn lên, để lộ anh tư bừng bừng, khí thế cao ngút trời.
Nhãi rồng đó đi từng bước về phía này, đuôi mắt gợn nhẹ, sóng mắt như mang ý cười tháng ba.
Kỷ Miên thầm than.
Chưa nói đến chiến lực, chỉ nói nhan sắc, nhãi rồng này có dư sức đè bẹp người ta rồi.
….