Bạn đang đọc Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân – Chương 69: Không Mau Lăn Qua Đây Chào Thái Tổng
Buổi sáng, Kỷ Miên dậy lúc 7h, tranh thủ tắm rửa sửa soạn một chút, nhưng còn chưa ra khỏi phòng khách sạn thì đã nghe chuông bấm ting tang ngoài cửa.
Di, sẽ không phải phục vụ đem bữa ăn sáng đi? Không phải tối qua nàng đã gọi điện bảo không cần rồi sao?
Nếu không phải phục vụ thì là ai mới sáng sớm đã nhiệt tình như vậy.
Kỷ Miên qua mắt mèo nhìn một cái, đoán không ra là cái trà xanh Mộ Bạch Chi cơ đấy.
Tối qua còn chưa đủ mất mặt à, sáng nay chạy đến đây sớm tìm náo nhiệt?
Kỷ Miên mở cửa.
“Sư muội buổi sáng tốt lành.”
Mộ Bạch Chi vận một váy trắng liền thân thuê hoa văn chìm vô cùng tinh mỹ, lớp trang điểm nhạt nổi bật ngũ quan, còn xịt nước hoa nồng nặc.
Dáng vẻ hào quang chói lóa, nhìn không ra hôm nay nàng ta đi quay phim đấy, còn tưởng là đi dự sự kiện không bằng.
Mà với lại, không ai nhắc cô ta trước khi quay phim hạn chế trang điểm sao, đằng nào tổ hóa trang lại phải tẩy trang rồi trang điểm lại.
“Mộ sư tỷ buổi sáng tốt lành.” Kỷ Miên lạnh nhạt cười.
Nhìn thấy Kỷ Miên ăn vận gọn gàng, còn xách cả túi xách, Mộ Bạch Chi nhếch mép: “Định đến đây nhắc nhở sư muội một chút, không ngờ sư muội biết điều như vậy.
Dù sao vai diễn của muội đã đóng máy, cứ tiếp tục ở lì khách soạn đoàn phim thuê thì không khéo người ta nói rằng mặt dày chiếm dụng của công, vậy nên ta mới đến nhắc một chút.”
Đại ý Kỷ Miên đã quay xong thì mau cút khỏi đoàn phim, còn ăn dầm nằm dề ở khách soạn đoàn phim thuê thì hao tổn kinh phí và rất mặt dày.
Kỷ Miên cười nhạt.
Đoàn làm phim đầu tư lớn đã bao hẳn một tầng khách sạn cho diễn viên nghỉ ngơi, Kỷ Miên chỉ vừa đóng máy hôm qua, theo lẽ thông thường nếu ở lại một đến hai ngày cũng không sao, phòng trường hợp đạo diễn có bổ sung thêm cảnh quay hoặc là chỉnh sửa kịch bản.
Với cả kinh phí của đoàn phim cũng chẳng phải do Mộ Bạch Chi bỏ ra, cô ta náo nhiệt cái gì? Huống hồ, đạo diễn còn chưa lên tiếng, cô ta tranh thủ sáng sớm đã chạy đến đây đuổi khéo Kỷ Miên rồi.
Đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt đấy.
“Cảm ơn sư tỷ đã nhắc nhở, ta cũng đang định trong ngày rời đi đây.
Bất quá cũng nên đi báo với đạo diễn một tiếng đâu.” Kỷ Miên bâng quơ nói, không có dáng vẻ gì là luống cuống trước việc bị đuổi.
Đồng thời đánh tiếng tới đạo diễn là nhắc Mộ Bạch Chi bớt hống hách đi, đều là diễn viên như nhau, cô ta không phải đạo diễn cũng không phải nhà đầu tư, muốn đuổi liền đuổi?
Mộ Bạch Chi cắn răng nghiến lợi, bất quá bề ngoài thì cười rất dịu dàng quan tâm, nhìn ngó chung quanh thấy không có ai, bèn nói: “Muội muội, ta không biết ngươi vì cớ gì ghen tị, thấy ta làm diễn viên hot cũng ham hố nhảy vào giới giải trí.
Bất quá giới giải trí không phải là nơi muốn vào thì vào, muốn ra thì ra.
Còn nữa, chuyện muội bị bán vào sơn thôn, cả một thân dơ dấy như vậy, nếu lộ ra ngoài scandal này sẽ khiến muội bị vạn người phỉ nhổ.
Muội nghĩ cho kĩ đi!”
Lời này ngầm mang ý tứ uy hiếp rồi.
Nhắc đến chuyện này đột nhiên ánh mắt Kỷ Miên thay đổi, từ biếng nhác trở nên lạnh lùng.
Nàng câu khóe môi: “Nếu tỷ tỷ đã nói như vậy thì ta cũng có chút chuyện cần nói.
Tỷ như, nữ nhân trung niên năm xưa cướp ta từ tay mẹ rồi đem đi cho bọn buôn người tên là gì nhỉ? Hưm…”
Mộ Bạch Chi tự dưng đáy lòng dâng lên kinh hoảng.
“À, nhớ rồi.
Là Dương Bích Vân, một con linh cẩu già.
Bà ta là dì ruột của mẹ đẻ tỷ tỷ đây đúng không? Phải rồi, tháng trước, bà ta còn mới đón cháu nội đầu lòng, tổ chức một tiệc mười bàn đâu?” Kỷ Miên ngừng một chút, cười càng thêm tươi rói: “Ta nói có đúng không tỷ tỷ?”
Mộ Bạch Chi đầy mặt kinh hoàng.
Con khốn này làm sao lại biết rõ như vậy?! Không thể nào, chuyện năm đó không ai tra ra được cả!! Làm sao nó có thể!!
“Sắc mặt tỷ tỷ làm sao thế?” Kỷ Miên mỉm cười.
Mộ Bạch Chi đè xuống kinh hãi, cứng ngắc nói: “Đừng có nói hưu nói vượn! Dương Bích Vân gì đó, ta và mẹ đẻ đều không quen biết! Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người!”
Kỷ Miên tiến tới một bước, ánh mắt dần trở nên lãnh liệt, con ngươi co rút thành đường thẳng, từng chữ một chậm rãi: “Muốn người ta không biết tốt nhất đừng có làm.
Mộ Bạch Chi, những gì ngươi và cả nhà ngươi làm với gia đình ta, hai mẹ có thể không biết nhưng ta thì rất rõ ràng.
Đoán mà xem ngôi sao hạng A lại có mẹ đẻ là một giuộc với bọn buôn người phạm pháp, tiêu đều báo chí sẽ là gì nhỉ?”
Mộ Bạch Chi lui về sau, sắc mặt đều trắng rồi.
Trong lòng điên cuồng gào thét, không phải, không phải, nàng ta không có!
“Ngươi im mồm!” Mộ Bạch Chi hung hăng quát, sau đó hít mấy ngụm hòa hoãn, cười lạnh: “Ngươi nói hay lắm, sao không giỏi về nói với hai mẹ đi? Không có chứng cứ thì đừng có mà vu oan người vô tội!”
Đúng vậy, nếu con khốn này có bằng chứng thì đã sớm nói với Kỷ Giang Hạ và Mộ Tuyết rồi, ở đâu nói bừa chẳng qua là phép khích tướng, nếu nàng ta bước vào bẫy không phải là như ý tiện nhân này hay sao, đừng hòng!
Kỷ Miên đúng là không có chứng cứ.
Nói chẳng thà nàng chưa muốn có mà thôi.
Bởi vì biện pháp để có chứng cứ nàng dùng cũng không sạch sẽ gì.
Nàng sở dĩ chưa nói với hai mẹ vì không muốn hai mẹ sẽ gặng hỏi làm sao nàng biết được, càng huống hồ Mộ Bạch Chi đã được Mộ Tuyết nuôi nấng suốt mười lăm năm, phần nào đó thân tình là thật, nói một câu sẽ không thể lật đổ nổi địa vị của Mộ Bạch Chi trong lòng Mộ Tuyết.
Thấy Kỷ Miên yên lặng, Mộ Bạch Chi càng thêm trấn tĩnh, nhếch mép: “Ha, chỉ là một kẻ vừa bước về ổ chưa lâu mà huênh hoang như vậy, ngươi có giỏi thì chạy về nói cho mẫu thân và mẹ nghe đi.
Để rồi xem họ tin ai?”
Kỷ Miên có hơi buồn cười, rút điện thoại ra bấm một lúc lại đưa đến trước mặt Mộ Bạch Chi.
Mộ Bạch Chi trợn trắng mắt, tưởng như có ai bóp nghẹt cổ họng, hít thở không thông, bởi vì trong màn hình điện thoại chính là tấm ảnh khi mẹ đẻ cô ta còn trẻ chụp ảnh chung với Dương Bích Vân- nữ nhân năm xưa đã cướp Kỷ Miên đem bán vào sơn thôn.
“Ta nói rồi, chẳng qua ta chưa muốn nói.
Tỷ tỷ thân ái, đừng để ta biết ngươi có ý định hại gia đình ta thêm lần nữa, ta không dễ lừa gạt như mẹ đâu.” Kỷ Miên bỏ lại một câu lạnh lùng liền đóng cửa.
Mộ Bạch Chi đứng bên ngoài, chỉ nghe thấy trong đầu ầm vang một tiếng dữ dội.
Con khốn này không hề đơn giản! Ngay từ đầu nó trở về là đã có ý định báo thù rồi! Khốn kiếp, là nàng ta đã quá khinh suất! Lý ra phải tìm cách trừ khử nó ngay từ khi nó vừa bước về nhà chứ! Tiện nhân!
…!
Kỷ Miên bị Mộ Bạch Chi phá hỏng cả tâm trạng buổi sáng, nhưng cũng sửa soạn một chút rồi rời khỏi khách sạn, gọi taxi đi đến hiệu đồ sứ nổi tiếng nhất Giang thành.
Giang thành nổi danh nghề làm sứ nhiều đời, đồ sứ ở đây không chỉ là gia dụng, mà còn mang tính nghệ thuật.
Và đa phần được dùng để bài trí phong thủy.
Tất nhiên giá cả cũng khá đắt đỏ.
Bất quá tối qua Kỷ Miên đã nhận được điện thoại của Lý Nhị, báo cát xê của vai diễn đã vào đến tài khoản nàng rồi.
Trong một đêm bay lên làm tiểu phú bà là trải nghiệm gì, còn ngại gì mà không xõa~
Đến hiệu sứ Thiên Bảo Kinh, quả nhiên là nơi phong thủy bảo địa, bài trí vô cùng hoài cổ và kín đáo.
Tuy nhiên lại không mất phần thanh nhã, thượng lưu.
Kỷ Miên hôm nay mặc quần jean áo thun, tóc buộc đuôi ngựa, vô cùng trẻ trung và bình dân.
Nàng mặc như vậy để tiện vận động, mua đồ xong còn quay về khách sạn lấy đồ đạc và ra sân bay trở về Đế đô, không rảnh rỗi ăn diện như Mộ Bạch Chi.
Vì thế lúc nàng tiến vào Thiên Bảo Kinh, đám nhân viên và khách khứa ở đó có hơi sững sờ.
“Thưa tiểu thư, hiệu sứ cao cấp Thiên Bảo Kinh kính chào ạ!” Một cô nhân viên váy công sở đi đến, nhàn nhạt nói, nhưng cũng không cúi người ba mươi độ như đón tiếp khách khứa khác.
Lời này hiển nhiên ngầm nhắc nhở Kỷ Miên, đây là nơi cao cấp, không phải ai cũng có thể bước vào.
Kỷ Miên lạnh nhạt liếc nàng ta một cái, bắt đầu thả hồn quan sát đồ sứ được bày biện, tỉ mỉ đánh giá.
“Kỷ Miên!” Một tiếng quát lạnh.
Kỷ Miên hí mắt nhìn tên nam nhân sau lưng xuất hiện.
Chẳng phải là Trầm Trí Bạch hay sao, theo sau còn có một nam nhân trung niên, tuổi tác chắc cũng phải năm mươi, vận vest đen, đi giày da và đầu tóc còn chải keo bóng bẩy.
Trên tay lão già kia đeo đồng hồ vàng bản to, và miệng ngậm một điếu xì gà, cặp mắt vởn đục.
Vừa nhìn liền biết không phải hạng đồ chơi tốt lành.
“Đứng ở đó làm cái gì? Không mau lăn qua đây chào Thái tổng?”
Thái tổng? Kỷ Miên nhìn thoáng qua gã già kia.
Thái Chấn Nguyên, nổi danh lão tổng của công ty bất động sản Phi Ánh?
Bất quá cũng nổi danh là một tay già đời chịu chơi, luận về đàn điếm cũng không thua bất kì ai, Omega hầu hạ ông ta nhằm đổi chác lợi ích cũng có không ít.
Dù rằng lão đã có vợ con, nhưng máu ham của lạ thì còn rất cao đâu.
Trầm Trí Bạch là người nhà Trầm gia, và chuyện Trầm gia ỷ vào có Trầm Tú Lam ở Thịnh Đức, vẫn thường ép nghệ sĩ Thịnh Đức đi tiếp rượu thương nhân, nhằm móc nối quan hệ làm ăn cho Trầm gia.
Khỏi nghĩ cũng biết Trầm Trí Bạch đang luồn cúi muốn lấy lòng Thái Chấn Nguyên này rồi.
“Còn ngớ người ra đó, nói ngươi có nghe không?” Trầm Trí Bạch nóng nảy.
Hắn ta nói không nhỏ, lập tức nhiều người nhìn về phía này.
Bất quá người đến được chỗ Thiên Bảo Kinh thì phần đông cũng có ít máu mặt và kiến thức, tức thì nhận ra được thân phận Thái Chấn Nguyên.
Và cũng thuận thế nghĩ rằng Kỷ Miên cũng lại là một miếng mồi mới của Thái tổng thôi, chậc, không ít người bắn ánh mắt xem thường đến.
Hỏi làm sao ăn mặc như vậy cũng dám bước vào Thiên Bảo Kinh, ra là bò lên được đùi của Thái tổng.
….