Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 62: Chúng Ta Có Thể Nói Chuyện Mà Không Cần Ném Thức Ăn Chó Được Không!


Bạn đang đọc Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân – Chương 62: Chúng Ta Có Thể Nói Chuyện Mà Không Cần Ném Thức Ăn Chó Được Không!


“Làm sao thế?” Âu Thùy Tiệp Á Luân ân cần ôm vai Kỷ Miên, mang dáng vẻ đơn thuần học hỏi.

Kỷ Miên thì đang lom khom muốn kiếm cái hố chui vào.

Nghĩ tới chuyện mình ở trước mặt nhãi rồng làm trò ngốc nghếch như vậy, thật sự cả đời anh minh bị hủy hoại chỉ trong khoảnh khắc! Thật đúng là không biết giấu mặt vào đâu!
“Đó là bản năng tộc ta.” Kỷ Miên sầm sì.

Người ngoài không biết, mỗi khi thấy tộc báo tuyết ngậm chiếc đuôi dài đáng tự hào liền sẽ nghĩ các nàng đang bán manh, bán moe moe, cầu sủng ái.

Nhưng sự thật nó méo như thế nhé, đó là do bản năng tổ tiên truyền lại.

Mỗi khi báo tuyết cảm nhận được lạnh, sẽ tự động ngậm đuôi mình để ngăn không khí lạnh tràn vào phổi, làm ảnh hưởng hô hấp.

Chậc, xem xem, đó là bản năng tự vệ tốt biết bao nhiêu.

Thế nhưng vào mồm nhiều kẻ liền xem các nàng thành đám mèo nũng nịu đang bán manh.

Thật con mịa nó ảnh hưởng đến vị thế độc tôn lãnh ngạo của các nàng có được không?
Có một lần, Kỷ Miên muốn phủ nhận sự thật đó, nên đã đứng trước gương và ngậm đuôi mình thử.

Và cái kết, đờ mờ, cái con nhỏ đáng yêu ku te hột me đó tuyệt đối không thể là nàng!
Khụ, dù không muốn thừa nhận nhưng cũng quá quá kích thích rồi!
Âu Thùy Tiệp Á Luân tỏ vẻ khiêm tốn kinh ngạc.

Còn sờ cằm như khám phá được một hiện tượng kì quang mới, hăng hái học hỏi.

Kỷ Miên đỡ trán, chuyển đề tài: “Bây giờ không còn sớm, ngươi phải đưa ta về.

Chút nữa ta phải đến phim trường!”
“Hôm qua nháo đến như vậy, bây giờ vẫn còn sức?” Âu Thùy Tiệp Á Luân không vui.

Kỷ Miên xoa cổ uể oải: “Biết làm sao được, công việc mà.”
Âu Thùy Tiệp Á Luân cũng không còn gì để nói.


Kỷ Miên một khi chịu lì lợm thì cũng không thua bất cứ tộc gấu lì nào.

Thế là trên đường bay đưa Kỷ Miên về lại Đế đô, trong lòng nhãi rồng, Kỷ Miên bận rộn gọi điện cho hai mẹ.

Tất nhiên cũng nghe một trận giáo huấn, nhưng nàng rất thức thời, làm nũng và mè nheo một hồi, cũng thành công qua mặt được.

Xem một chút thời gian, bây giờ là bảy giờ rưỡi rồi, nhưng tám giờ nàng phải có mặt ở phim trường.

Chuyến xe lửa nhanh nhất từ biển bắc về Đế đô cũng phải là ba tiếng đồng hồ.

Hôm nay tuy không phải cảnh quay lớn nhưng có một vài cảnh lặt vặt cần nàng có mặt.

“Kịp về không đây?” Kỷ Miên chẹp miệng.

“Ta có thể xem như ngươi đang thách thức ta đấy.” Mỗ rồng kiêu căng đáp trả.

Ý là: Ngươi dám coi thường tốc độ bay của ta?
Kỷ Miên vung móng vuốt nhéo mặt nhãi rồng một cái, vênh váo: “Thì sao? Làm gì được ta?”
Thiếu nữ đang ôm con báo tuyết đầy mặt bất đắc dĩ.

Được rồi, đáp án là bây giờ sẽ không làm gì được cả, nhưng tương lai thì không chắc nha.

…!
Lúc Kỷ Miên đến phim trường, bên trong cũng đã đông dần người rồi.

Vì Tô Manh tháng trước bận rộn với việc đi dự các sự kiện của LV, nên hiện tại đang quay bù.

Nếu theo tiến độ này, hôm nay quay xong, thì mấy cảnh tiếp theo đoàn phim sẽ bay đến Giang thành để quay tiếp.

Đây là một bộ điện ảnh lớn, bối cảnh đều chọn những cảnh thiên nhiên đặc sắc để quay chụp.

Ở Giang thành có một rừng hoa phật tang rất nổi tiếng, đã có rất nhiều bộ phim tên tuổi lớn từng quay ở đó.

Tuy nhiên để được cấp phép quay chụp ở rừng phật tang cũng không dễ, vì nó một phần nằm trong khu resort hoàng gia, mỗi năm sẽ cho 2-3 đoàn phim vào đó quay chụp, nhưng với tiêu chí phải là đoàn phim lớn, có danh tiếng nhất định, chất lượng cao, và đóng mức phí tương ứng.


“Được rồi, hôm nay quay xong chúng ta sẽ phải bắt đầu đến Giang thành để quay chụp.

Ngày mai mọi người được ở nhà nghỉ ngơi chuẩn bị, có vấn đề gì không?” Trương đạo diễn cầm loa lưu động, thông báo với cả đoàn.

Ai ai cũng gật gù tỏ vẻ đã biết.

Kỷ Miên sau ngày quay phim hôm đó, do tác dụng còn thừa của chất cồn trong máu, đầu óc cứ hâm hâm.

Chỉ muốn tìm một cái giường lớn, đánh một giấc thôi.

Bất quá, vừa về tới nhà đã lập tức bị hai mẹ lôi kéo tra khảo.

“Thôi mà mẫu thân, mẹ, ta chỉ đi chơi với bạn, vì quá trễ nên nàng giữ ta ở lại nhà.

Sáng nay nàng còn đích thân đưa ta đến phim trường đâu.” Kỷ Miên ngồi trên ghế sofa, sứt đầu mẻ trán ứng phó với song thân.

Kì thực trong bụng đã chột dạ muốn chết, đêm qua nàng bỏ nhà đi bụi đã đành, còn ngon lành cùng nhãi Alpha lăn giường.

Nếu để hai mẹ biết, đảm bảo đánh nàng gãy chân.

Có Omega nhà nào lại đi đêm, uống rượu, hút thuốc còn đánh nhau và lăn giường không.

Nghĩ thôi đã đủ tưởng tượng ra cảnh hai mẹ hộc ba lít máu vì đứa con gái bất trị này.

“Nếu đã là bằng hữu của ngươi, ngày nào đó dắt về nhà đi, dù gì cũng để chúng ta đãi khách chứ.” Kỷ Giang Hạ chau mày nói.

Đại khái cũng chỉ muốn biết rốt cục bằng hữu thần bí của con gái mình là ai.

Nàng chung quy không quá an tâm, cứ cho là một lần rắn cắn mười năm sợ dây thừng đi.

Nữ nhi nàng đã thất lạc một lần cả mười lăm năm, khó khăn lắm mới có thể đoàn tụ, nàng thật sự không mong muốn chuyện sơ sảy nào xảy ra thêm lần nữa.


“Khụ, bằng hữu của ta có chút vấn đề về công việc, bình thường rất bận, khi nào nàng rảnh rỗi ta nhất định mang đến gặp hai người mà.” Kỷ Miên phát huy đức tính tốt đẹp “nói dối không chớp mắt” của mình.

“Thế bằng hữu của ngươi là Alpha hay Omega?” Mộ Tuyết hỏi.

“Khụ, là Alpha.” Kỷ Miên cảm thấy đề tài bắt đầu chuyển hướng nguy hiểm.

Quả nhiên…!
Vẻ mặt Mộ Tuyết như thể cải trắng nhà mình sắp bị heo ủi, hận sắt không rèn thành thép răn dạy: “Miên Miên, ngươi giao thiệp tất nhiên mẹ không cấm cản, nhưng người phải biết rằng Alpha đều là một đám xấu xa, vì tiêu kí cái gì cũng dỗ ngon dỗ ngọt được.

Tuyệt đối không được tin mấy lời mật ngọt chết ruồi của đám Alpha biết không? Dù bọn họ có thề non hẹn biển gì đó, toàn bộ đều là cặn bã, không đáng tin!”
“Khụ, khụ.” Kỷ Giang Hạ sờ mũi ho khan nhắc nhở lão bà.

Uy, ngươi có phải quên phối ngẫu ngươi là Alpha rồi không?
Mộ Tuyết lại hung hăng trừng Kỷ Giang Hạ: “Làm sao? Ta nói không đúng?”
Ừ thì là đúng thật, năm đó Mộ Tuyết cũng từng có kinh nghiệm bị dụ dỗ và bị ăn đến xương cốt không còn, có thể coi như là người đi trước có kinh nghiệm.

Vậy nên rất là lo lắng cho cải trắng xinh đẹp nhà mình- Miên Miên bé nhỏ ngây thơ chưa thấu sự đời, sẽ bị đám nhãi Alpha dụ dỗ đi mất.

Kỷ Giang Hạ đỡ trán: “Đúng đúng, lão bà ngươi nói gì cũng đúng.

Nhưng ngươi có thể để cho lão công mình tí mặt mũi được không?”
“Có phải bây giờ cần mặt mũi không cần ta?!” Mộ Tuyết trợn mắt, bướng bỉnh không nói lý.

“Làm sao có thể?” Kỷ Giang Hạ vội vàng ôm lão bà dỗ dành: “Mặt mũi chỉ là thứ yếu, lão bà mới là quan trọng.

Ngoan, ngươi cứ tiếp tục sỉ vả Alpha đi, cùng lắm ta cùng với ngươi sỉ vả được rồi, không sao cả.”
Kỷ Miên thình lình bị thức ăn chó tọng vào họng làm choáng váng: “…”
Uy, chúng ta có thể nói chuyện mà không cần ném thức ăn chó được không!
Đen mặt nhìn hai mẹ bắt đầu ỉ ôi ôm nhau bong bóng hồng lấp lánh, Kỷ Miên che mặt.

Ôi, mắt chó hợp kim của lão tử!
Nàng suy yếu nói: “Ngày mốt ta còn phải chuẩn bị đi Giang thành, ta đi chuẩn bị trước, hai người…”
Kỷ Giang Hạ đang vuốt ve hôn trán Mộ Tuyết, vừa hôn vừa thấp giọng vuốt ve bé thỏ của mình.

“Được rồi, hai người cứ xem ta như không tồn tại đi…” Đem trái tim bị ngược đến thảm của mình, Kỷ Miên lủi về phòng, đặt báo thức sau đó ngủ li bì đến tối mới dậy.

Tối đến Mộ Bạch Chi cũng có về nhà, và như thường lệ lại đâm thọt đủ trò với hai mẹ.

Tuy nhiên Kỷ Giang Hạ và Mộ Tuyết đã quá biết rõ Kỷ Miên nhà mình có rất nhiều điều thần bí, bất quá cả hai đều tin tưởng Kỷ Miên vô điều kiện, vì họ cảm nhận được Kỷ Miên sẽ không hại họ.


Đó là sức mạnh vĩ đại của tình thân.

Và lần này đến phiên Mộ Bạch Chi bị sức mạnh tình thân ngược cho thê thảm.

Một buổi sáng đầu hạ hơi lành lạnh, Kỷ Miên cùng với đoàn phim đáp xuống sân bay ở Giang thành.

Nàng còn ba cảnh quay quan trọng, đều sẽ quay ở đây, sau đó thì vai của nàng có thể đóng máy rồi.

Đoàn phim sẽ còn di chuyển thêm vài thành phố lớn để quay các đoạn sau khi vai A Kiều chết, sau đó thì đóng máy, hoàn thành công tác hậu trường xong sẽ có một buổi lễ ra mắt.

Lúc đó Kỷ Miên mới thật sự bận rộn, vì nàng đóng cp với Sơ Mục Kỳ, chắc chắn công tác tuyên truyền phim không thiếu nàng được.

Giang thành là một thành phố phía nam nước N, so với Đế đô có phần ấm áp hơn, kiến trúc thị thành vô cùng thanh tú.

Vì là đoàn phim đầu tư lớn, Kỷ Miên cũng được thu xếp ở khách sạn chất lượng không tồi, trang trí phòng rất thoáng đãng, hiện đại.

Nàng ngủ một giấc dậy sáng hôm sau rất có tinh thần chuẩn bị quay.

Nhưng lúc này đến phiên con công điên lại xảy ra vấn đề.

Kỷ Miên đã sớm nhận ra, hôm qua trên máy bay tâm tình Sơ Mục Kỳ đã có chút không đúng.

Hiện tại vác bản mặt như có thù giết cha với cả thiên hạ đến đoàn phim, tất nhiên trong phạm vi 3m chả ai dám đến gần Sơ Mục Kỳ.

Đùa à, ai rảnh lại kê thân mình vào nòng đại bác chứ?
Kỷ Miên tranh thủ lúc chưa tạo hình, xách kịch bản đến mượn cớ khớp thoại để hỏi thăm.

“Này con giời, bị làm sao thế?”
Ngồi trên ghế, Sơ Mục Kỳ sầm sì đến mức vắt ra nước, âm dương quái khí: “Không phải bình thường không cho ta đến gần, sợ bị xào scandal với ta hay sao? Giờ đến đây làm gì?”
“Sáng ra ăn thuốc nổ đấy à?” Kỷ Miên nhíu mày, nàng bắt đầu ngứa tay rồi đấy.

Sơ Mục Kỳ bực bội lôi trong túi áo ra kẹo cao su, ném cho Kỷ Miên một cái, còn mình thì lột vỏ một cái nữa ném vào miệng, nói: “Mẹ ta ép ta đi xem mắt.”
Kỷ Miên lột kẹo ăn, chậc lưỡi: “Đứa nhỏ đáng thương, chưa gì đã sắp bị gông cổ vào nấm mồ hôn nhân.”
“Còn phải nói! May là ta mượn cớ quay hai bộ phim liên tiếp, bằng không ta đã bị trói và đá tới giường Omega rồi không chừng! Có người mẹ nào như thế không chứ!” Sơ Mục Kỳ cơ hồ cắn răng nghiến lợi.

Cái kiểu mà sợ heo nhà mình không ủi được cải trắng, đúng chất mẹ ruột rồi.

….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.