Bạn đang đọc Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân – Chương 58: Gọi Ba Ba!
Không khí càng lúc càng ồn ào, thậm chí đám người còn ngả ngớn cá cược Kỷ Miên có sợ đến tè ra quần, tự nhận mình Omega cho xong chuyện hay không.
Kỷ Miên không nhanh không chậm vẩy tàn thuốc.
Qua men rượu và màn khói mỏng nhìn Vạn Thành Kiệt, bình đạm hỏi: “Ngươi có bao nhiêu tên đàn em?”
“Có ý gì?” Vạn Thành Kiệt không hiểu.
“Gọi ra hết đi, để chơi không vui thì tiếc lắm.” Kỷ Miên nói như thể bảo phục vụ “hết rượu rồi, đem thêm rượu cho ta” vậy.
“Ồ, con ả này còn dám lớn lối thế cơ à?!”
“Coi bộ cũng cứng lắm đấy! Ha ha, chỉ là không biết bị Vạn gia chỉnh cho mềm xuống thế nào đây!!”
Vạn Thành Kiệt nhìn Kỷ Miên như nhìn một con ngu làm màu, cười lạnh: “Ngươi cũng gan lắm đấy.
Cho ngươi biết ở đất Kinh Thành này, mặt bằng ngầm thì Vạn gia bọn ta có một chân rất thô đấy! Bóp mấy cái tiểu bạch kiểm như ngươi chết tươi dễ như bóp một con kiến! Ngươi nên thức thời chút đi.
Hay là nể gương mặt xinh đẹp này của ngươi, ngươi bò qua háng ta và đám đàn em ta, ta tha ngươi một mạng, thế nào?”
Nhưng chưa gì thì lũ đàn em của Vạn Thành Kiệt đã nhao nhao.
“Đại ca, ngươi thế nào hôm nay tâm trạng tốt, đại phát từ bi tha cho con ả này vậy? Ta thấy mấy món hàng nhập về chưa có chơi, dùng lên người cô ta cũng được lắm đấy!”
“Phải đó đại ca, ngươi không chơi để bọn ta chơi đi! Dù sao loại tạp nham này, cái gì mà không hầu hạ được chứ?”
“Thôi nào, đại ca lần đầu tích chút phước đức, các ngươi đừng phá đại ca chứ.
Cô em, ta thấy ngươi nên thức thời một tí đi, bò một chút nhưng mà giữ được cái mạng chó của mình đấy! Ha ha!”
Kỷ Miên lảo đảo đứng dậy, uể oải xoay cổ tay mình: “Sủa lắm thế? Có lên hay không?”
“Đệt, con khốn này, ngươi coi thường ai hả?!”
Vạn Thành Kiệt cũng bị chọc giận, trên mặt dâng lên vẻ âm ngoan tàn nhẫn, nở nụ cười lạnh: “Đồ chó cái, đúng là muốn chết! Lên cho gia!”
Tức thì đám đàn em như những thú hoang lồng lộn lao đến chỗ Kỷ Miên.
Năm phút sau, đám đàn em có tiếng mà không có miếng kia thi nhau nằm rên rỉ trên đất.
Kẻ bị một đấm gãy sống mũi, kẻ bị một cước gãy chân, kẻ khác lại bị một cú lệch cằm, có kẻ vừa nhào đến đã gãy tay,…!Hoàn toàn thảm bại không nhìn nổi.
Đám người này chẳng qua là đám ăn chơi mục rỗng, chỉ dựa vào đông người liền ức hiếp kẻ khác, làm sao có thể so được với những người đã lăn lộn hắc đạo quanh năm.
Kỷ Miên lạnh lùng tung một cước, tên đang nằm rên rỉ trên đất bị văng mấy mét, đụng vào chân tường mới ngừng lại, ói ra mật vàng pha lẫn máu.
Cảnh tượng tanh tưởi mà phản khoa học này lập tức khiến đám người xung quanh nghẹn họng trân trối.
“Con, con ả này…!đánh nhau sao lại giỏi như vậy, có giống tiểu bạch kiểm đâu?”
“Đệt con mợ nó, ngươi thấy lúc nãy không, con chó Vượng Tài vừa xông lên, cô ta chụp nắm đấm, tươi sống bẻ gãy tay phải nó luôn đấy! Tiếng xương gãy lúc nãy, con mịa nó quá ớn lạnh rồi!”
“Còn phải hỏi, cô em này là tay chơi thực thụ rồi đấy!”
Kỷ Miên từng bước chậm rãi tiến tới chỗ Vạn Thành Kiệt, hắn ta run rẩy lùi về sau.
Thực tế hắn ta trước giờ đều ham mê tửu sắc, sắc mặt xanh xao đã tố cáo cái thân thể bị đào đến rỗng tuếch, chẳng qua ngày thường có một đám đàn em nịnh nọt nên mới lớn lối.
Còn nếu nói đánh nhau, sợ hắn cũng cặn bã hơn cả đàn em.
“Ngươi đừng có qua đây, bằng không đừng có hối hận!” Vạn Thành Kiệt nuốt nước bọt, lấy lại khí thế quát lạnh.
Kỷ Miên khước say nhìn hắn tay, trong mắt hoàn toàn là sự hưng phấn của kẻ đi săn, liếm môi hỏi: “Hối hận?”
“Ngươi biết đây là cái gì không?” Vạn Thành Kiệt cười lạnh móc ra bảo bối phòng thân.
Nhất thời xung quanh hít khí lạnh dồn dập.
Là súng!
Nước N dưới cai trị của tộc rồng quản lý vũ khí rất nghiêm.
Dân thường không được tàng trữ vũ khí, nếu phạm phải là cán bộ bế đi ngay.
Bất quá Vạn gia có thể xem là một thế lực thuộc về hắc đạo, có mấy món đồ cấm này cũng là bình thường.
Tuy nhiên với một đám cậu ấm cô chiêu quanh năm chỉ ăn chơi trác tàng, làm mấy trò màu mè mà nói, việc nhìn thấy súng này vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
Vạn Thành Kiệt dùng cái tư thế cầm súng cặn bã hướng họng súng về Kỷ Miên, lên đạn cũng không xong, tỏ vẻ khinh thường nói: “Ngươi đừng có mà giang hồ! Đây là súng đấy, biết không? Ăn một phát là chết tươi! Liệu hồn quỳ xuống cầu xin ta còn kịp đấy!!”
“Ồ?” Kỷ Miên thích thú cười.
“Ồ cái gì mà ồ!? Tin ta cho ngươi một phát vỡ sọ không hả?!!” Vạn Thành Kiệt ỷ vào bản thân có vũ khí, lập tức khôi phục dáng vẻ lớn lối, quát tháo không ngừng.
Bất quá, hắn chợt thấy Kỷ Miên di chuyển như bóng ma, phút chốc từ trước mặt đã dùng tốc độ kinh hãi xuất hiện sau lưng hắn, giọng nói lạnh lùng châm chọc: “Khẩu Glock-17 này không dùng như thế, để ta dạy cho ngươi.”
Sau đó Vạn Thành Kiệt chỉ cảm thấy một cước đau nhói sau lưng, hắn ngã sấp mặt xuống đất, khẩu súng trong tay cũng bị cướp.
Cướp súng, lên đạn, thậm chí không thèm nhìn đã bóp cò.
Đoàng-
“Áaaaaaa!”
“Nổ súng rồi! Giết người rồi!!”
“!!!”
Đám người chung quanh nghe thấy tiếng súng sợ hãi la hét toáng loạn.
Mấy tộc nhân nhát gan, yếu bóng vía đều vội vàng nấp xuống dưới bàn, run rẩy la hét.
Còn những kẻ khác đã sớm bị dọa đến chết đứng, trắng bệch mặt mày không dám nói một câu.
Đây là lần đầu tiên đám người này trong khoảng cách gần như thế trông thấy súng và cả kẻ nổ súng.
Chung quy chỉ là ăn chơi có tiếng mà không có miếng, tất nhiên sẽ không mấy khi được thấy cảnh tượng chỉ có trên phim.
Vạn Thành Kiệt nhìn bàn tay nổ hoa máu của mình, viên kẹo đồng ghim vào mu bàn tay đau nhứt, hắn ta lăn lộn trên đất kêu cha gọi mẹ, thậm chí nửa thân dưới còn trào ra một vũng chất lỏng vàng khè khả nghi.
Kỷ Miên vẫn giữ nguyên tư thế cầm súng khí phách kia, cười lạnh: “Vạn gia, súng phải bắn thế này, hiểu chứ?”
“Ngươi! Ngươi muốn chết! Ngươi có biết ta là ai không mà dám đụng vào ta!!” Vạn Thành Kiệt tru tréo như heo bị cắt tiết.
Kỷ Miên tựa họng súng dưới cằm, nấc rượu một cái, nghĩ ngợi rồi nói: “Ta không biết ngươi nha.
Vậy ngươi có biết ta là ai không?”
Vạn Thành Kiệt: “…”
Đám người chung quanh co cụm như đám gà mắc mưa, sợ hãi con ả say rượu loạn tính đó sẽ nổ súng lung tung, đó là súng thật đạn thật đấy.
Dù sợ nhưng vẫn nhịn không được mồm một mồm hai bát quái.
“Ta, ta thấy hình như chúng ta chọc phải lão đại nào đó rồi…”
“Ngươi không thấy cô ta không hề do dự đã xử cho cả đám Vạn gia kêu cha gọi mẹ hả? Căn bản không hề xem Vạn gia là cái thá gì cả! Đây rõ ràng là lão đại nào đó đến đây uống rượu đấy!”
“Con mịa nó, ta lúc nãy còn dám nói cô ta là con tư sinh, sẽ không một lát nữa bị giết mất xác chứ! Hu hu!!”
Nghe mấy lời bàn tán xung quanh, sắc mặt Vạn Thành Kiệt càng lúc càng biến thành màu xanh lè.
Hắn cũng chỉ là cháu họ xa với Vạn gia, bình thường lợi dụng quan hệ cha chú liền đi khắp nơi khè kiếm tiếng, làm sao có nổi lá gan đắc tội với bang phái nào.
Nghe nói…!mấy lão đại lớn bên nước ngoài đang có ý định về nước làm ăn, chẳng lẽ hắn đã đắc tội phải người không nên đắc tội rồi sao? Thế thì có trời cũng không cứu kịp nổi hắn!!
Vạn Thành Kiệt lập tức thức thời, lê cái tay phải tèm lem máu, vội vàng bò dậy quỳ dưới chân Kỷ Miên, khóc lóc ồn ào: “Lão, lão đại! Tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, mắt chó nhìn thấp dám đắc tội ngài! Ngài đại nhân đại lượng đừng so đo với tiểu nhân! Cầu lão đại tha ta một mạng! Ta có chết cũng không dám lắm mồm tác quai tác quái một thêm lần nào nữa! Ta thề!!”
Nhìn tên Vạn Thành Kiệt lúc nãy còn hống hách bây giờ phải quỳ thỉnh tội, chung quanh đều sợ muốn tè ra quần mất rồi, trông thấy Kỷ Miên đảo mắt tới đâu đều không tự chủ run như cày sấy tới đó.
Kỷ Miên nghĩ ngợi rất lâu, sau đó từ tốn mở lời: “Muốn ta tha cũng được thôi.
Chỉ cần…”
Vạn Thành Kiệt trái tim sắp trào ra khỏi cuống họng, hắn ta nuốt nước bọt run rẩy: “Chỉ, chỉ cần cái gì?”
“Gọi ba ba!” Kỷ Miên cười híp mắt.
Vạn Thành Kiệt: “??!”
Đám người xung quanh: “…”
“Không muốn?” Kỷ Miên đổi ngữ khí, lập tức trở nên lạnh lẽo.
Vạn Thành Kiệt bản năng cầu sinh trỗi dậy, lập tức rống: “Ba, ba ba! Ngài chính là ba ba của ta! Ba ba, ngài có nhận ra không, ta chính là đứa con thất lạc của ngài! Ba ba, bao năm qua ta tìm ngài hảo khổ a!”
Đám người không hẹn cùng trợn mắt: Uy, tiết tháo đâu!?
“Ngoan, vậy nên hôm nay ba ba đánh ngươi là để dạy dỗ ngươi biết không? Thân làm ba ba không dạy dỗ đàng hoàng để ngươi đổ đốn như vậy, thật là lỗi của ta.” Kỷ Miên nói xong liền sút cho Vạn Thành Kiệt một cước lăn vào trong góc.
Vạn Thành Kiệt rên rỉ đau khổ.
Bà cô nhỏ, à không, vị ba ba này quá khó hầu hạ rồi!
Đám người xung quanh: “…” Bọn họ có nên nhận ba ba luôn không?
Kỷ Miên sau đó nhàm chán vứt súng, lảo đảo quay lưng bỏ đi.
Đám quản lý quán bar đã sớm sợ núp vào trong cánh cửa, cả tiền rượu của Kỷ Miên cũng không dám ra đòi.
Đùa à, có chút tiền rượu đó cũng đòi, đó là cắm đầu cắm cổ tìm chết đấy! Có điên không?
…!
Rời khỏi quán bar, Kỷ Miên lảo đảo đi trên con đường vắng, vì đánh nhau vận động mạnh, lượng cồn thấm vào máu nhanh chóng, nàng có chút đau đầu nhè nhẹ.
Hôm nay trong bộ dạng này tất nhiên không thể về nhà, vậy nên Kỷ Miên dứt khoát móc điện thoại ra gọi cho Sơ Mục Kỳ, bên kia vừa kết nối nàng đã dùng cái giọng khước say ra lệnh: “Đến trước cửa quán bar Vô Sắc đường XXX rước ta, ông đây say quắp cần câu rồi, mau lên!”
Đầu bên kia: “…”
Nói xong Kỷ Miên tắt máy luôn, đứng dựa vào cột đèn điện, lặng lẽ để hơi men phủ sạch tâm trí.
….