Bạn đang đọc Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân – Chương 53: Đánh Chiếm Giang Sơn Mười Dặm Hồng Trang
Kỷ Miên nghe lời của Sơ Mục Tranh mà bật cười: “Điểm này ngươi có thể học tập mẫu thân ta đấy!”
Sơ Mục Tranh trong mắt lóe lóe.
Lần đầu tiên nàng nghe Kỷ Miên nhắc đến thân nhân mình.
Bất luận là trước kia các nàng từng có một khoảng thời gian yêu đương, nhưng Kỷ Miên chưa từng chủ động nói gì về thân phận của mình cả.
“Ồ, Kỷ nữ sĩ sao? Năm xưa trong đại lễ gia tộc ta từng gặp Kỷ nữ sĩ một lần, lúc đó ta còn rất thần tượng tài năng của bà ấy, nếu không phải vì sự cố năm xưa, thì thiên hạ bây giờ đâu đến phiên một tiểu bối như ta nhảy nhót được.” Sơ Mục Tranh khiêm tốn nói.
Và cũng không đến phiên đám linh miêu trèo lên đầu mẫu thân nàng giẫm đạp.
Kỷ Miên thầm bổ sung.
Kỷ Miên ý cười lãnh đạm phân nửa, nhưng vẫn bình thản: “Chọn giang sơn hay chọn mỹ nhân trước giờ là đề toán nan giải của kẻ sĩ mà.
Nếu mà là ta…!hưm…”
Sơ Mục Tranh hứng thú nhìn Kỷ Miên đang xoa cằm, làm bộ suy tư kia.
Tiếp lời: “Nếu là ngươi thì làm sao?”
“Nếu là ta, trực tiếp đánh chiếm giang sơn, hạ giá mười dặm hồng trang, một mảnh si tình đón giai nhân về nhà rồi.” Kỷ Miên cười đến quá phận.
Nhưng Sơ Mục Tranh biết, với tính cách của Kỷ Miên, nếu một ngày yêu ai đó thật lòng, chuyện đó không phải là không có khả năng.
Một lát sau, không biết các nàng nói chuyện đến đề tài gì, Sơ Mục Tranh lơ đãng hỏi: “Miên Miên, ngươi bỏ thuốc lá chưa?”
Kỷ Miên hơi ngây người, sau đó kéo khóe môi cười nhạt: “Đã cai lâu rồi.
Làm sao vậy?”
“A, không có gì.
Tiện hỏi thôi.” Sơ Mục Tranh yếu ớt cười.
Đến khi ra về, Sơ Mục Tranh ngỏ ý muốn đưa Kỷ Miên về nhà.
Kỷ Miên lại bình thản vỗ vai nàng, thở dài: “Mục Tranh, ngươi phong độ đến đây được rồi, không cần đưa ta về đâu, mẫu thân ta thấy ta lại đau đầu lắm.”
Sơ Mục Tranh đứng đối diện Kỷ Miên trong tầng hầm giữ xe, cách chỉ một bước chân nhưng lại như vạn dặm xa xôi, nàng yếu ớt nói: “Trước giờ hình như ta chưa được một lần nào đưa ngươi về ổ cả?”
“Có một số việc, không thể là không thể.” Kỷ Miên ngà say nhẹ giọng nói, nói xong cũng đeo khẩu trang, vẫy tay tạm biệt liền quay lưng đi một nước.
Có một số việc, không thể mãi là không thể.
Không do thời gian và con người định đoạt.
Chỉ đơn giản nó sinh ra đã vậy.
Như cái cách Kỷ Miên tuyệt tình với Sơ Mục Tranh.
Ngươi không thể đưa ta về, vì ta không muốn cùng ngươi đi đến cuối đời, đường về nhà hai ta không thể là cùng một hướng.
Một câu trong bài hát Kỷ Miên từng mở cho Sơ Mục Tranh nghe.
Sơ Mục Tranh đứng lặng lẽ, kéo khóe môi thành nụ cười khổ.
Khi trở về trong xe, tài xế chậm rãi lái xe rời đi, Sơ Mục Tranh từ trong túi áo vest móc ra một bao thuốc.
Chậm rãi châm một điếu, khói thuốc bốc lên hững hờ.
Che mất đi khắc khoải trên gương mặt.
Nhìn điếu thuốc trong tay, Sơ Mục Tranh cười khổ càng đậm.
Người năm đó khuyên Kỷ Miên cai thuốc là nàng, sau chia tay nàng lại trở thành kẻ nghiện thuốc.
Thật buồn cười làm sao.
Sau chia tay mà vẫn còn yêu đối phương, đây quả thực là nỗi bất lực kinh khủng nhất đời người.
…!
Hôm sau Kỷ Miên phải lên tinh thần trăm phần trăm, vì hôm nay là cảnh quay đầu tiên của nàng cùng tổ vai chính.
Vì tiện cho việc quay chụp, các nhân vật tuyến phụ sẽ có tổ quay riêng, và tổ quay vai chính sẽ quay riêng.
Hiện tại đã bắt đầu tiến đến thời kì quay chụp chung.
Đồng nghĩa nàng, Tô Manh, Mộ Bạch Chi sẽ có dịp gặp nhau.
À còn có cả Ảnh đế Tiêu Hồng Lâm nữa chứ.
Ảnh đế Tiêu Hồng Lâm là cây cao bóng cả của công ty Phong Diễm, tác phong lẫn thực lực rất tốt.
Từ lúc xuất đạo tới nay, cũng chỉ dính scandal một lần là giúp bạn diễn Omega dán băng keo cá nhân vô tình lọt vào ống kính, từ đó trở đi lại vô cùng sạch sẽ, lễ độ có thừa.
Nhìn người ta rồi lại nhìn về chiến tích scandal tung trời của Sơ Mục Kỳ, Kỷ Miên tặc lưỡi, một trời một đất chính là đây.
Tiêu Hồng Lâm thật sự có thực lực, bằng không sao có thể chinh phục được Hội đồng đánh giá, giành được giải Ảnh đế Ức Kim chứ.
Kỷ Miên đương nhiên muốn được hợp tác với bạn diễn thực lực cao để thử thách bản thân.
Chỉ tiếc nàng bây giờ chỉ là một người mới, và trong kịch bản nàng không có cảnh nào trực tiếp diễn với Tiêu Hồng Lâm cả.
Nhiều lắm là các cảnh góp mặt làm phong nền cho nam nữ chính thôi.
Buổi sáng đến phim trường, Kỷ Miên đến không muộn, nhưng vừa hay lại quên mất người quen Mộ Bạch Chi còn đến sớm hơn.
Mộ Bạch Chi vì có một bộ phim vừa mới ra rạp thế nên đoàn phim đều tranh thủ xúm vào tâng bốc, xin chữ kí.
Mộ Bạch Chi hào quang tứ phía đứng giữa đám người, vừa cười như thiên sứ vừa vung bút kí tên.
“Mộ sư tỷ đúng là lợi hại! Hôm qua ta đi xem phim của Mộ sư tỷ đều bị vẻ đẹp của tỷ hớp hồn đâu!”
“Đúng vậy, Mộ sư tỷ diễn xuất thật lợi hại, ta xem đều nhập tâm chết mất luôn ý! Mà sư tỷ cũng chăm chỉ quá đấy, phim mới vừa ra rạp thì hiện tại vẫn đang quay thêm rồi! Giới giải trí có nữ thần chăm chỉ nào sánh ngang Mộ sư tỷ đâu! À đúng rồi, Mộ sư tỷ còn mới tổ chức họp fan nữa sao? Ghen tị quá!”
“Thế mới nói fan Mộ sư tỷ là fan được sủng ái nhất giới giải trí rồi đó, ngày nào thần tượng cũng chiều chuộng thế! Không được, ta cũng muốn làm fan của Mộ sư tỷ!”
Thực tế diễn xuất và dung mạo của Mộ Bạch Chi cũng thường thôi, ai cũng biết điều đó.
Nhưng được cái nàng ta rất giỏi dỗ người, lại cộng thêm nàng ta có quan hệ không tệ với Ảnh hậu Tô Manh và cả cao tầng Thịnh Đức, thế nên những nhân viên quèn trong đoàn làm phim phải tranh thủ móc nối quan hệ và nịnh bợ.
Kỷ Miên chọn một góc kéo ghế ngồi xuống, chờ đợi tổ hóa trang gọi tên, nhân tiện mở kịch bản ra đọc.
Vai A Kiều chủ yếu là các cảnh diễn chung với vai Lưu Tĩnh Mạn, nhưng cũng có một số cảnh cùng với vai nữ chính, và vai tuyến phụ nha hoàn của nữ chính.
Chủ yếu sau khi A Kiều vào cửa, ít lâu sau thì đại ca của Lưu Tĩnh Mạn cũng cưới nữ chính Phương Vô Song vào cửa.
Phương Vô Song là một nữ nhân hiện đại, với cá tính kiêu ngạo bình đẳng, ngày đầu tiên không chịu quỳ dâng trà cho lão phu nhân, vì Phương Vô Song giữ quan điểm hiện đại ai ai cũng bình đẳng, không ai phải quỳ trước ai.
Thế nên lão phu nhân rất không hài lòng, hai bên suýt chút cãi nhau rung trời.
Lúc này A Kiều thân là con dâu thứ đã đứng ra giải vây khuyên giải.
Nhờ vậy lão phu nhân vốn không ưa A Kiều xuất thân phong trần đã cho tầm mắt dễ nhìn hơn, còn Phương Vô Song thì hiểu lầm A Kiều lợi dụng mình tranh sủng, vô cùng tức giận, ấn tượng đầu tiên về A Kiều rất không tốt.
Thực ra biên kịch xây dựng các tình tiết mâu thuẫn giữa A Kiều và vai tuyến chính rất mập mờ, không hoàn toàn muốn A Kiều biến thành trà xanh bạch liên hoa, A Kiều có thể hiểu là nữ nhân tâm cơ, hay chỉ đơn giản là nữ nhân suy nghĩ vì đại cục mà đứng ra khuyên giải, cái này phải để diễn viên tới diễn.
Mà Kỷ Miên đương nhiên không muốn diễn vai A Kiều thành trà xanh rồi!
“Yo, là sư muội sao?”
Đang chăm chú đọc kịch bản, thì trên đỉnh đầu Kỷ Miên truyền đến giọng nói mềm mại, pha mấy phần giễu cợt.
Kỷ Miên nhìn đối phương, mỉm cười gật đầu: “Mộ sư tỷ.”
Vì Mộ Bạch Chi đã hứa với Kỷ Giang Hạ trong công ty không nhắc đến quan hệ hai người, nên cơ bản cứ giả bộ không quen, tuy nhiên theo quan hệ cùng công ty mà nói, Kỷ Miên đúng là cần kêu nữ nhân này một tiếng “sư tỷ”.
“Đang đọc kịch bản sao? À, dù là vai phản diện thì cũng không khó diễn lắm đâu.
Tỷ trước giờ chưa từng diễn vai phản diện, bất quá, với kinh nghiệm thì chắc cũng giúp sư muội được, thế nên có thể tìm sư tỷ để thảo luận kịch bản nhé!” Mộ Bạch Chi phát huy hình tượng thiên sứ, rộng lượng cao cả nói.
Thực tế nghe trong lời của nàng ta thì có thể hiểu, thứ nhất nàng ta đang châm biếm Kỷ Miên phải đóng vai phản diện.
Thứ hai, nói rằng vai Kỷ Miên không khó diễn, ám chỉ đạo diễn tùy tiện tìm một cái bình hoa lấp vào thôi.
Thứ ba, tự nói rằng mình xuất đạo tới nay chưa từng đóng vai phản diện, có thể hiểu là rất được thiên ý ưu ái, và còn đại phát từ bi muốn chỉ dạy Kỷ Miên.
Kỷ Miên cười nhạt: “Vậy ta phải cảm ơn sư tỷ trước.”
“Không có gì đâu, sư muội là người mới mà, biết điều cúi đầu chịu học hỏi một chút là ổn thôi.” Mộ Bạch Chi cười khanh khách.
Lại nói, Mộ Bạch Chi từ trên cao nhìn xuống Kỷ Miên, dù đã nhìn rất nhiều lần rồi thì tiện nhân này vẫn luôn khiến người ta phải tức giận.
Ai cho cô ta có dung mạo tuyệt sắc đó, cô ta xứng sao? Tiện nhân, mọc ra một trương dung mạo như vậy, sợ người ta không biết cô ta vội vàng muốn dụ dỗ Alpha! Đồ lẳng lơ! Chỉ là một tiện nhân vạn người cưỡi, ai cho cô ta cái gương mặt này?!
Mộ Bạch Chi vẫn luôn vướng phải phê bình kín đáo là diện mạo không đủ.
Không phải nàng ta không đẹp, mà là nàng ta đẹp quá mức bình thường.
Kiểu mặt nàng ta so với hot girl trên mạng, hoặc các app chỉnh sửa thì cũng không khác gì cả.
Có thể khiến người ta kinh diễm đấy, nhưng rất mau quên, lâu dần người ta nhìn mãi sẽ nhàm.
Vì vậy, nàng ta cực kì đố kị với những nữ diễn viên Omega nào có vẻ ngoài ưu tú hơn mình.
Trong công ty mấy diễn viên tuyến hai, tuyến ba đều bị nàng ta đè đến ngóc đầu không nổi là do vậy.
Chỉ có Tô Manh là ngoại lệ, do được Lý Nhị dẫn dắt bằng cả tâm huyết, thế nên thời gian đầu mới không bị nàng ta chèn ép.
Về sau Tô Manh đạt được giải Ảnh hậu, lần này thì đến phiên Mộ Bạch Chi phải chạy đi lấy lòng ngược lại.
Đúng lúc này Tô Manh cũng đến.
Mộ Bạch Chi liền vội vàng chạy đến chỗ Tô Manh nịnh nọt.
Không thể không nói mức độ lấy lòng và móc nối quan hệ của Mộ Bạch Chi không tệ tí nào, có thể xây dựng quan hệ không tồi với cả Tô Manh, và cả Trầm Tú Lam cũng coi trọng nàng ta.
Cái này không khỏi khiến người ta suy nghĩ.
Kỷ Miên nhếch môi, thiết nghĩ nàng cần chú ý hơn về mối quan hệ này rồi.
….