Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 43: Chưa Quên Được Người Cũ Là Do Người Mới Chưa Đủ Tốt


Bạn đang đọc Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân – Chương 43: Chưa Quên Được Người Cũ Là Do Người Mới Chưa Đủ Tốt


Kỷ Miên đội mũi lưỡi trai, đeo khẩu trang kín kẽ tiến vào Thịnh Đức, lúc đi qua ngã rẽ hành lang thì nghe được mấy nhân viên tụ tập trước quầy bán nước tự động đang bàn tán.

“Ha ha, ta thấy kì này Lý quản lý tài năng gì đó đi chết thật rồi! Cao tầng mang tiếng là sẽ xem xét nhưng ý tứ lão bản nương rõ ràng là muốn đình chỉ vô thời hạn công tác của Lý Nhị luôn đấy!”
“Buổi sáng cô ta còn lớn tiếng nói lương thưởng ba tháng qua của cô ta chưa nhận được, đúng là nghèo đến điên, chút tiền đó mà cũng muốn đòi, lão bản nương còn nhìn chằm chằm, phòng tài vụ dám phát lương cho cô ta sao?”
“Biết làm sao được Tô Manh bây giờ đã đi theo Trầm quản lý, cô ta trước kia lại chỉ dành hết công sức đắp nặn cho Tô Manh, Tô Manh đi rồi cô ta chỉ là con chó rơi xuống nước thôi! Tuy rằng đáng thương nhưng là đáng đời! Ha ha!”
…!
Kỷ Miên đè thấp vành nón, hơi nhíu mày đi nhanh hơn về phía văn phòng của Lý Nhị.

Tuy nhiên đám người đang buôn dưa lê lại dường như nhận ra màu tóc nàng buông thả ngoài mũ lưỡi trai, tiến đến ngăn cản: “Ngươi là ai, tùy tiện trùm mặt tiến vào công ty là sao?”
Kỷ Miên lạnh nhạt liếc qua nhân viên kia, không phản ứng lách người định đi.

Một kẻ khác lại tinh tế nhận ra màu tóc và mắt của nàng, xùy cười: “Còn tưởng là ai, ngươi đừng cản.

Đấy là đại minh tinh mới mà Lý Nhị dẫn dắt đấy! Đoán không chừng nghe tin dữ nên vội vàng chạy đến, thật là đáng thương! Ha ha!”
“Đúng là IQ thấp đến đáng sợ, chọn quản lý nào không chọn lại chọn Lý Nhị, giờ thì hay rồi xuất đạo chưa được vài ngày đã sắp biến thành con chó vô chủ! Lấy được vai diễn tốt thì sao, còn không xem hoàn cảnh thế nào đâu!”
Đám người đó càng nói càng hăng, chắn hết cả lối đi.

Kỷ Miên lạnh nhạt: “Cảm phiền tránh đường.”
Nhân viên kia bĩu môi ưỡn ngực: “Ta cứ không tránh đó thì sao, chỉ là một đứa tầng thấp đê tiện, cùng một giuộc với con ả Lý Nhị nghèo mạt hạng kia, trước mặt bọn ta ai cho ngươi tư cách thẳng lưng?”
Vì trong công ty, minh tinh và thịt tươi nhiều vô đối, đám nhân viên này đứng trước bọn kia chỉ có thể cúi thấp người hầu hạ, vâng vâng dạ dạ.

Hiện tại nếu có thể đè đầu cưỡi cổ được một diễn viên, cũng coi như có chút thành tựu, thỏa lòng trút giận.

Loại tâm lý vặn vẹo này, thực ra có thể lý giải.

Kỷ Miên đang rất vội tình hình bên Lý Nhị, không có hứng thú cùng đám người to mồm này dây dưa, chỉ lạnh lùng đẩy kẻ chắn đường ra, cất chân dài đi tiếp.


Nhân viên kia bị đẩy sang một bên thì tức giận: “Ngươi dám đẩy ta? Ngươi cho đây là đâu hả! Tiện nhân này, ngươi nghe thấy không…”
Đáng tiếc cô ta còn chưa buông hết câu chửi rủa thì đã đối diện với đôi mắt lam nhạt lạnh như băng, con ngươi đã co rút thành một đường thẳng.

Đây rõ ràng là tín hiệu cảnh cáo.

Cô ta lập tức cảm thấy từ sống lưng lan đến các chi đều lạnh toát, mấp máy môi không nói được gì, cả thân thể đều bị cỗ sợ hãi vô danh xâm chiếm.

Như thể đã lọt vào tầm ngắm của một loài ăn thịt khát máu.

Kỷ Miên không nói gì cả, quay đầu đi luôn một nước.

Ả nhân viên kia đại khái không cam lòng mặt mũi bị ném nên rống lớn phía sau: “Bày đặt tỏ vẻ thanh cao, Lý Nhị sắp bị đuổi đi như con chó rồi, ở lại thì cũng chỉ làm một tiện nhân không ai dẫn dắt mà thôi, có gì hay ho chứ! Còn nghĩ mình sẽ thay thế được vị trí của Tô Ảnh hậu hay sao?”
Kỷ Miên đến trước cửa văn phòng, có hơi vội vàng nên không gõ cửa mà tiến vào trong luôn, vừa hay nàng trông thấy Lý Nhị đang thu xếp chút đồ đạc của mình vào thùng giấy, trên mặt vương đầy nước mắt chưa khô.

“Nhị tỷ…!ách, xin lỗi…” Nói rồi Kỷ Miên định đóng cửa lại.

Tốt xấu người ta đang thương tâm như vậy, hẳn cũng không mong muốn người khác trông thấy.

Lý Nhị đưa tay lau nước mắt, miễn cưỡng mỉm cười: “Miên Miên đó hả, không sao, ngươi vào đi.

Không phải giờ này ngươi đang quay phim, thế nào lại đến đây?”
Kỷ Miên tiến vào, lột khẩu trang và mũ lưỡi trai xuống, nhìn thùng giấy chất đầy đồ đạc của Lý Nhị, chậm rãi nói: “Đạo cụ xảy ra chút vấn đề, đạo diễn tạm thời cho hoãn cảnh diễn.

Không phải ngươi nói cao tầng sẽ không dám sa thải ngươi sao, thế nào lại dọn đồ đạc?”
Lý Nhị cười khổ: “Bây giờ ta không còn là quản lý của Ảnh hậu, trong tay chỉ có một người mới, chẳng còn là công thần để đám người đó trọng đãi, văn phòng cũng không có được.

Đành dời ra bàn làm việc bên ngoài kia.”

Quản lý lại chen chúc cùng một đám nhân viên quèn làm việc?
Đúng là khinh người quá đáng.

Cho dù Lý Nhị không còn là quản lý Ảnh hậu đi chăng nữa thì trước đó cũng có hàng loạt nghệ sĩ tuyến hai, tuyến ba được nàng dìu dắt chiếu cố, cũng coi như là đóng góp không nhỏ cho công ty.

Thêm nữa, gần mấy năm qua, Thịnh Đức trong giới giải trí càng lúc càng đổ ra lớp nghệ sĩ một màu nhàm chán, chỉ duy nhất Lý Nhị đắp nặn được Tô Manh sáng chói, mới tìm lại được điểm địa vị trong giới.

Càng huống hồ, Lý Nhị đã ở Thịnh Đức mười năm có hơn, khổ lao không ít, vậy mà hôm nay sẽ bị đối xử thế này.

Lý Nhị biết Kỷ Miên bất bình cho mình, chỉ có thể thở dài: “Miên Miên, trong cái giới này vốn là như thế, lòng người ấm lạnh, ta cũng đã quen rồi…!Chỉ là ta ngàn vạn không ngờ Tô Manh ta đã liều mạng đi theo nhiều năm như vậy, đến lúc phản bội lại phản bội đến tận cùng…!Thực sự làm lòng ta chua xót…”
Nói đoạn hốc mắt Lý Nhị đỏ hoe.

Kỷ Miên biết trong lòng Lý Nhị, Tô Manh không chỉ là một nghệ sĩ, Lý Nhị đã luôn xem Tô Manh như người thân mà dốc lòng đối đãi, bán cả mạng sống cũng muốn dắt Tô Manh đi đến đỉnh thành công.

Chỉ tiếc Tô Manh lại vong ơn bội nghĩa, chạy theo đám người kia, quay lại cắn Lý Nhị nặng như vậy.

“Nhị tỷ, ngươi không phải bây giờ còn có ta sao? Ta vừa mới nhận được vai diễn lớn đấy nhé.

Người ta thường nói không quên được người cũ là do người mới chưa đủ tốt, ngươi thế này thật làm tấm lòng nô gia tan nát!” Kỷ Miên khoa trương ỷ ôi.

Lý Nhị đều bị nàng chọc cười, tâm tình khá hơn chút đỉnh.

Lại buồn bã nói: “Ta hiện tại lại liên lụy ngươi rồi.

Ngươi có vai trong bộ điện ảnh lớn như vậy, khả năng ra mắt công chúng một lần thành danh là không khó, bất quá lại vướng cái quản lý danh tiếng xấu như ta…”
“Nhị tỷ, ta nói rồi, những cái này ta không quan tâm, chủ yếu ta nhìn được tiềm lực của ngươi.


Vạn sự khởi đầu nan, có gian khổ một chút thì sau này thành danh mới không bị người ta chụp cho cái danh vận khí tốt chứ.”
Lý Nhị ngây người, nhìn Kỷ Miên cười tươi rối tràn trề sinh lực, nhất thời cảm giác như sa mạc khô hạn bỗng đổ mưa.

Dù là hoàn cảnh khó khăn thế nào, Kỷ Miên cũng chưa từng oán trách, rất bình tĩnh, còn giữ được sự tự tin, không khỏi khiến người ta cũng lạc quan lây.

“Ta biết rồi, cảm ơn ngươi, Miên Miên.”
“Đừng nói cảm ơn nữa.

Để ta phụ ngươi dọn đồ đi.”
Kỷ Miên còn chưa kịp đưa tay thu dọn hộp đựng bút trên bàn thì cửa phòng đã bị người ta thô lỗ xô vào, âm thanh ầm vang rất chói tai.

“Nhanh tay chân lên một chút! Lề mề lề mề, biết lãng phí thời gian của Trầm quản lý không hả?” Ả nhân viên gây sự ngoài hành lang lúc nãy đột nhiên xuất hiện, còn lớn lối la ó.

Lý Nhị đè thấp giọng: “Trầm Trí Bạch sắp dọn vào đây.”
Kỷ Miên trong mắt thoáng lạnh, con linh miêu đực đó đúng là tu hú ngang nhiên chiếm tổ, đám người theo bợ đít hắn trong công ty thì nhiều vô đối, đúng là khiến người ta hận nghiến răng.

.

Ngôn Tình Hay
“Ha ha, dù gì thì cũng thong thả một chút đi.

Lý quản lý đây hẳn còn rất nhiều kỉ niệm với văn phòng này, chậm rãi thôi, dù gì ta cũng không vội.” Vừa nghĩ tới hắn, hắn liền xuất hiện, vẫn là bộ quần áo đắt tiền được đặt may và cái đầu bóng bẩy được vuốt keo, túi áo trước ngực còn học đòi phong nhã cài cho đóa hoa hồng đỏ.

Thực tế diện mạo Trầm Trí Bạch rất không được, căn bản không có khí chất.

Ban đầu hắn đòi vào công ty làm nghệ sĩ đấy chứ, nhưng cô cô hắn lại không cho, chủ yếu biết rõ hắn không có tài sắc đó, nên đã bảo hắn rẽ ngang làm quản lý.

Và tất nhiên sẽ có cửa sau sẵn.

“Ồ, còn có cả người mới à?” Trông thấy Kỷ Miên, Trầm Trí Bạch vô cùng hứng thú, đắc ý đầy mặt.


Lý Nhị và Kỷ Miên đồng loạt xem hắn ta là không khí, tiếp tục dọn đồ đạc của mình.

“Ta nói nói mèo hoang, ngươi đi theo một con ả thế này chính là rất ngu đấy, biết không? Ả ta căn bản không còn chút tài nguyên nào, lại nghèo mạt hạng.

Ta thấy tiềm lực ngươi không tệ, nếu chịu cầu xin vài câu ta sẽ suy nghĩ lại chuyện thu nhận ngươi, thế nào?” Trầm Trí Bạch coi trời bằng vung, bắt đầu ngay trước mặt Lý Nhị đào người.

Kỷ Miên căn bản không thèm nhìn hắn, ngữ khí lạnh băng: “Thật có lỗi, ta chỉ lựa chọn người có tài đức để đi theo thôi.”
“Ngươi…!” Trầm Trí Bạch nổi giận: “Đều đã là bầy chó rơi xuống nước còn giả giọng thanh cao, ta đây là đang cho ngươi một con đường sống, ngươi đừng có mà không biết điều.

Nếu không nhìn gương mặt ngươi có mấy phần lẳng lơ, có thể tiếp rượu người khác, ngươi nghĩ ta sẽ coi trọng ngươi sao? Nằm mơ!”
Lý Nhị càng nghe càng cảm thấy khó chịu, lạnh lùng quát: “Trầm Trí Bạch, ngươi đừng có mà quá đáng!”
Trầm Trí Bạch vừa vào công ty không lâu, vì quan hệ với lão bản nương rất nhiều nghệ sĩ chạy theo hắn nịnh nọt, chuyện hắn dẫn nghệ sĩ công ty đi tiếp rượu thương nhân cũng lục đục truyền ra ngoài.

Đối với danh dự bao năm của Thịnh Đức đây đúng là một sự sỉ nhục lớn.

Thế nhưng lão bản nương lại đang ngầm đồng ý cho hắn làm, ai dám lên tiếng nữa đây.

“Ha ha, vẫn còn chưa sợ chết mà lớn giọng lắm kia đấy! Chỉ là một kẻ sắp bị đá đít khỏi công ty nên tỉnh mộng một chút đi! Ngươi bây giờ nếu biết điều thì giao hợp đồng của tiện nhân này cho ta, ta sẽ còn nghĩ lại một chút về việc ba tháng lương ngươi chưa nhận được.” Trầm Trí Bạch sờ cằm nói.

Hắn chính là coi trọng nhan sắc của Kỷ Miên, loại mèo hoang này không nghĩ lại rất có phong vị, không tính tới việc tiếp thương nhân, chỉ bằng để hắn đùa giỡn một chút thì vẫn được.

Dù gì Tô Manh diện mạo quá tầm thường, không vực dậy nổi một tia hứng thú.

…!
*****
P/s: nắng chíu zung zinh mun hoa zàng, tết đến dồi vẫn chưa có người iu:(((
Được rồi, tui thụ đó, mấy người vừa lòng chưa.

Ai hốt tui đi, tui mỗi ngày đăng truyện cho đọc lun:((((.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.