Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 35: Ngươi Từ Bao Giờ Có Lương Tâm Thế Hả!


Bạn đang đọc Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân – Chương 35: Ngươi Từ Bao Giờ Có Lương Tâm Thế Hả!


“A, Tô Ảnh hậu?” Không biết ai kêu lên, nhất tề liền quay sang hướng kia, không phải Tô Manh cùng hai trợ lý tháp tùng thì còn là ai?
Hôm nay vốn không có cảnh quay của nữ chính, Tô Manh đến làm gì?
Tô Manh tiến tới chào hỏi cùng Trương đạo diễn để bàn bạc một chút về lịch quay tuần tới, nàng ta sắp tới phải dự rất nhiều sự kiện xoay quanh hợp đồng người đại diện LV, thế nên không khỏi đụng độ lịch quay.

Loại chuyện bé tí này chỉ cần quản lý chủ động gọi điện với đạo diễn được rồi, còn phiền toái vậy à?
Kỷ Miên thì biết rõ, ai cũng ngầm nhận định hôm nay nàng phải ăn “hành” từ Sơ Mục Kỳ, thế nên nàng ta cố tình đến để xem nàng bẽ mặt mà thôi.

Cũng là muốn xem màn kịch thảm hại Lý Nhị dẫn dắt nàng.

Không ngờ con bò vàng nàng không chỉ giỏi cosplay bạch nhãn lang, mà còn bonus thêm bản tính tiểu nhân đắc ý như vậy.

Sơ Mục Kỳ dù đang trang điểm nhưng cũng nghe thấy động tĩnh liền nhíu mày, làm chuyên viên trang điểm đang vẽ chân mày đều run rẩy không thôi.

Ôi tiểu tổ tông của ta, ngài có thể nào phối hợp một chút không?!
Đừng nói là đạo diễn hay toàn bộ đoàn phim thì cả Lý Nhị cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ chiến đấu lâu dài cho hôm nay.

Sơ Mục Kỳ bản tính ương bướng và một người mới không kinh nghiệm như Kỷ Miên, định trước sẽ NG trên dưới chục lần là ít.

Tô Manh ngồi trên ghế dựa, trợ lý ân cần rót nước bưng trà, quả là Nhất tỷ đương thời thế nước lên, vô cùng đắc ý trông chờ trò hề từ hai người Lý Nhị.

Nàng ta thật muốn xem cái bình hoa mà Lý Nhị đem đến này sẽ múa may thế nào.

Nhưng trái với những gì người ta chuẩn bị tâm lý.

Sau tiếng hô “Action!”, cảnh quay đầu tiên của hai người bắt đầu.

Cảnh số 19: hoa hoa tiểu thư phải lòng hoa khôi.


“Ai da, Lưu gia đáng ghét quá đi, cứ nhìn vào áo nô gia.”
Lưu Tĩnh Mạn- hoa hoa tiểu thư nức tiếng kinh thành ngồi giữa một bầy oanh yến, rượu chè bê tha, không khí vô cùng túng dục, còn ngả ngớn trêu đùa: “Biết gia đây nhìn còn không mau cởi ra?”
Cô nàng thanh lâu kia chọc cho đỏ mặt, cười khanh khách.

Lúc này trên vũ đài, tấm sa mành lớn hoa lệ chậm rãi mở ra, thiếu nữ vận hồng y thêu hoa kim ngân ánh vàng, đi chân trần tiến đến, như bước ra từ đóa hoa hải đường ướt sương, kiều diễm lại ướt át, thế nhưng cách một chiếc cung phiến, đôi mắt nàng lạnh nhạt vô cùng, phảng phất nàng đứng đấy nhưng lại chỉ là một con rối xinh đẹp, không có tâm hồn.

Lưu Tĩnh Mạn trái ôm phải ấp, ngước mắt nhìn, không một khoảnh khắc nàng gần như đờ người.

Đôi mắt xinh đẹp thanh lệ đấy, hoàn toàn khác xa với nơi phấn son trần tục này, sạch sẽ không tỳ vết.

Họa hoằn có tí tâm tình thì chỉ là một cỗ bi ai vô hình đã khóa chặt.

Nhạc công bắt đầu nổi nhạc, đàn hồng sáo thanh, tụ vũ nâng lên, chân trần theo nhạc chậm rãi khởi vũ.

Một khúc “Hỉ Bào” lại múa đến đẹp não lòng.

Dù rằng là giữa khung cảnh phấn son phồn hoa, dù là trên người vận y trang lộng lẫy, nhưng nữ nhân ấy nhảy múa lại chỉ như một con hạc bị trói chặt đang vẫy vùng, khiến người ta bi thương…!lòng nàng ấy vốn không thuộc chỗ này.

Nàng như một con hạc thanh cao tịnh lệ bị hàng ngàn sợi chỉ xanh đỏ trần tục buộc vào nơi phấn son, bất lực mà vẫy vùng, đôi cánh lạc loài cô đơn.

Nàng không khóc nhưng khúc vũ của nàng đang khóc thay cho tiếng lòng.

Một khúc múa vừa uyển chuyển lại vừa thê mỹ.

Hiệu quả so với ngày casting hơn chứ không kém.


Đạo diễn tấm tắc khen, hiếm có minh tinh ngày nay cũng có tài nghệ như vậy, động tác múa tốt như vậy cũng phải học từ ba năm trở lên.

Đôi mắt Lưu Tĩnh Mạn nhìn vũ nữ từ ngạc nhiên rồi biến thành phẳng lặng, sau cùng lại hóa thành một cái đầm sâu không đáy, bàn tay cầm bình rượu cứng đờ giữa không trung rất lâu, biểu tình hoàn toàn khác khi đứng trước bất kì một hoa khôi nào.

Mãi khi vũ nữ múa xong, khom người định thối lui, Lưu Tĩnh Mạn đập vỡ bình rượu trong tay, nói: “Nữ nhân này, ta muốn.

Tú bà, ngã giá bao nhiêu?”
Đúng lúc này vũ nữ đang thối lui nâng đầu ngước lên, trùng hợp đụng phải tầm mắt của Lưu Tĩnh Mạn, hai bên nhìn nhau, vũ nữ chậm rãi dâng lên nụ cười tự giễu.

Chỉ một nụ cười nhưng đã lột tả được sự bất lực tới tận cùng của một số mệnh hồng nhan, dù không muốn cỡ nào thì kết cục cũng sẽ bị một kẻ lạ mặt vô danh đưa tiền rồi đòi ngủ cùng.

Đây quả thật là nỗi bi ai lớn nhất đời người.

Đối diện với nụ cười bi ai đấy, Lưu Tĩnh Mạn nổi danh tay chơi hoa quanh năm lại lộ ra dáng vẻ luống cuống không biết làm sao.

Hệt như một người vừa biết yêu vậy.

Cảnh tượng này vốn dĩ cổ quái, nhưng khi đặt lên hai diễn viên thì người ta lại cảm thấy sinh động và đẹp đến kì lạ, phảng phất nó nên là như thế, mối tình oan nghiệt này phải đến như thế, thậm chí lối diễn của hai diễn viên đều không theo khuôn sáo cũ, hoàn toàn gợi nên cảm giác mới mẻ.

Càng khiến người ta tò mò ngứa ngáy, rốt cục mối tình kì lạ này sẽ đi đến đâu.

Trương đạo diễn kích động hô: “Cut! Quá tốt!”
Lúc này bốn bề người mới sực tỉnh, hoàn toàn khiếp sợ, cứ như vậy cảnh quay hành hạ bọn họ biết bao lâu một lần đã qua, thật không thể tin nổi!
Sắc mặt Tô Manh tái mét rồi, nàng ta là Ảnh hậu đương nhiên biết một chút kĩ thuật diễn xuất, biểu hiện vừa rồi của Kỷ Miên hoàn toàn nhìn không ra một chút ngô nghê nào của người mới vào nghề, rất bình tĩnh trước máy quay hiển lộ ra tư thái xinh đẹp nhất.

Đa số diễn viên mới xuất đạo đều sẽ bị một chút vướng ngại tâm lý khi đứng trước máy quay, sẽ lộ ra một chút luống cuống sợ sệt.


Nhưng trong máy quay zoom đến con ruồi còn rõ nét kia, khuôn mặt tuyệt mỹ của Kỷ Miên không có một biểu tình dư thừa nào cả, phảng phất nàng không còn là Kỷ Miên mà đã trở thành A Kiều, mọi thần thái trên gương mặt gió thoảng mây trôi, đó không phải là diễn, mà là vai diễn đã nhập vào người.

Để đạt được trạng thái tối cao như vậy, thì ít nhất cũng phải là tiền bối diễn xuất trên dưới chục năm! Thế mà hôm nay nó lại xuất hiện trên người Kỷ Miên!
Trương đạo diễn làm sao nhìn không ra, kích động mười phần lên tiếng: “Miên Miên, khá lắm, giữ vững phong độ!”
“Cảm ơn đạo diễn.” Kỷ Miên khiêm tốn cúi người cảm ơn.

Sơ Mục Kỳ mất mười giây mới thoát từ trạng thái diễn, sờ mũi, lần nào diễn cùng cái tra nữ này nàng đều có thể nhập vào trạng thái tối cao nhanh chóng.

Haiz, dù không muốn thừa nhận nhưng mà diễn cùng bạn diễn như tra nữ vẫn là tuyệt nhất.

So với đám bình hoa chỉ có tiếng mà không có miếng kia, không biết là sung sướng gấp bao nhiêu lần!
Sau đó lần lượt các cảnh quay khác, đều vô cùng thuận lợi, kể cả cảnh trêu chọc mà Tần Tiểu Lộ từng gây nên scandal lùm xùm lạm dụng cũng trôi chảy đến bất ngờ.

Kỷ Miên và Sơ Mục Kỳ phối hợp với nhau ăn ý vô cùng, như thể đã quen biết từ rất lâu, Trương đạo diễn suýt chút ôm máy quay khóc rống.

Ông còn tưởng bộ phim nay sẽ không kịp đóng máy trong năm nay kia chứ!
Với tiến độ này, có thể nói hai người quay kịp với cảnh quay bên nhân vật chính không xa.

Trương đạo diễn thập phần hồ hởi.

Mà Lý Nhị cũng ngây ngẩn khiếp sợ rồi.

Trong một buổi sáng, ba cảnh quay quan trọng đều thuận lợi đến bất ngờ, đương nhiên cũng có NG hai ba lần, nhưng chủ yếu là do ánh sáng không đủ và lỗi diễn viên quần chúng biểu cảm không đúng, còn hai ngươi Sơ Mục Kỳ và Kỷ Miên thì không có gì bắt bẻ được.

Lúc này đoàn phim đã không thể dùng biểu cảm “thấy quỷ” để hình dung!
Nhưng sau đó, bọn họ còn chứng kiến cảnh kinh thiên động địa hơn.

Tiến độ tốt, đạo diễn cho nghỉ trưa ăn cơm nhiều hơn nửa tiếng để chuẩn bị cho cảnh quay buổi chiều.

Sơ Mục Kỳ nổi danh khó hầu hạ và chán ghét đám diễn viên Omega bình hoa, vậy mà xách cái ghế dựa, ôm phần cơm hộp rau củ của mình đến ngồi cạnh Kỷ Miên.


Cả đoàn phim đều sục sôi!
Con mịa nó mắt chó hợp kim của bọn họ! Bọn họ không thể cùng nhau quáng gà được, Sơ tiểu tổ tông vậy mà chủ động thân cận cùng người mới!! Càng kinh khủng hơn chính là, Kỷ Miên người mới kia vừa mở hộp cơm của mình ra, Sơ Mục Kỳ đã gấp không chờ nổi đưa cái đũa cướp đi miếng củ cải trong hộp cơm của Kỷ Miên!
Kỷ Miên: “…” Con công điên này!
Chung quanh: “…”
Lý Nhị ngồi kế bên: “…”
Đây là tác phong nên có của nữ thần ăn khách hàng đầu nước N à?
Đây là phương pháp chỉnh người mới của Sơ tiểu tổ tông sao?!
Kỷ Miên co rút khóe môi: “Sơ tiền bối, đây là hộp cơm của ta!”
Sơ Mục Kỳ vẻ vô tội: “Ngươi cũng đâu thích ăn rau củ!”
Được rồi, thú ăn thịt thuộc tộc mèo lớn Kỷ Miên đúng là không thích ăn rau củ, nhưng vì để đẹp da nàng vẫn ăn.

Và con công cuồng rau củ thì một ngày thiếu rau củ chính là con cá giãy đành đạch thiếu nước!
Lý Nhị cũng không bị dọa cho hú hồn, chủ động thương lượng: “Mục Kỳ nếu muốn thêm rau củ thì ta đi lấy thêm một phần cho ngươi?”
Ý tứ: Ngươi hà tất khó dễ gà nhà ta vì một món rau củ?
Sơ Mục Kỳ cho miếng cà rốt vào miệng, nhai nhồm nhoàm, khoát tay: “Không cần đâu! Ta ăn cùng với nàng, một lát còn bàn bạc kịch bản!”
Tiếng hít khí lạnh tràn đến, nhân viên đạo cụ đang ôm cái trống đi ngang sợ đến làm rơi, âm thanh đùng đùng.

Đoàn làm phim bị dọa đến lặng như tờ.

Sơ Mục Kỳ cư nhiên không làm khó dễ gà nhà Thịnh Đức còn chủ động phối hợp? Đùa cái gì vậy? Hôm nay con giời này cắn lộn thuốc có đúng không? Thấy quỷ!!
Kỷ Miên sắc mặt đen thui, liếc con công điên nào đó, giọng lạnh tanh: “Sơ tiền bối diễn xuất khá như vậy cần gì cùng một người mới như ta thảo luận kịch bản?”
“Không sao, không sao.

Dẫn dắt người mới là trách nhiệm của tiền bối!” Sơ Mục Kỳ chính nghĩa nói.

Đám người chung quanh đồng loạt gào trong lòng, ngươi sẽ có lúc thức tỉnh sự chuyên nghiệp à? Ngươi từ bao giờ có lương tâm thế hả?!
Kỷ Miên đỡ trán.

….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.