Bạn đang đọc Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân – Chương 31: Là Ai Sủa Bậy
Buổi sáng hôm sau, Kỷ Miên sớm có hẹn với Lý Nhị phải đến trụ sở Thịnh Đức để làm quen các phòng ban, cũng như ra mắt người mới với các tiền bối ở đó.
Tuy giới giải trí nước N không quá chú trọng tôn ti người xuất đạo trước sau, nhưng đó cũng là lễ nghĩa không thể thiếu.
Vẫn chẳng hà khắc như nước H, theo Kỷ Miên biết, chỉ riêng việc lỡ đi cùng tiền bối nhưng đi nhanh hơn nửa bước cũng bị dư luận chỉ trích thiếu chuyên nghiệp đến đầu rơi máu chảy, thậm chí có thể bị phong sát vì không biết kính trọng bề trên.
Kỷ Miên trong đống quần áo Mộ Tuyết mua cho mình chọn ra một cái váy liền thân có áo tay phồng màu hồng đất, rất thích hợp trong dịp gặp mặt tiền bối hôm nay, khiêm nhường lại không mất phong nhã.
Đừng nhìn Kỷ Miên thường ngày ăn vận lôi thôi và không trang điểm thì nàng liền không biết ăn diện, thực tế nàng còn có thể kiêm luôn stylist cho bản thân được đấy nhé.
Đơn giản trang điểm lối tự nhiên, ăn vận chỉnh chu rồi, với tay lấy cái túi xách nhỏ màu trắng, Kỷ Miên nhanh chóng xuống nhà.
Dù gì nàng cũng đã chơi bài ngửa với hai mẹ, ra ngoài vì công việc diễn viên cũng không quá kiêng kị.
Bất quá, Kỷ Miên đã quá đánh giá cao bản thân rồi, nàng thế nào lại quên mẫu thân mình năm xưa cũng từng là thiếu chủ nắm trong tay nửa giang sơn Thịnh Đức kia chứ.
Trong phòng khách bên dưới, Mộ Tuyết đem trà ra mời khách, mà khách Kỷ Giang Hạ đang đón tiếp còn ai ngoài Lý Nhị- quản lý hiện tại của nàng đâu chứ.
“Kỷ phó tổng khách khí quá rồi.”
Lý Nhị năm đó vào Thịnh Đức thì Kỷ Giang Hạ đã sớm rời đi được nửa năm, dù không có duyên dưới trướng làm việc, nhưng năng lực điên đảo giới giải trí năm đó của Kỷ thiếu chủ, Lý Nhị đương nhiên đã nghe qua.
Hiện tại ngồi ngay trước mặt Kỷ Giang Hạ, dù Lý Nhị cũng từng một thời tung hoành không nể ai, lại không khỏi sinh ra kính cẩn từ chân tâm đối với Kỷ Giang Hạ.
Đó là cái kính trọng của hậu bối dành cho người đi trước.
Kỷ Giang Hạ lắc đầu: “Ta đã sớm không phải Phó tổng gì đó.
Hôm nay mời ngươi đến nhà làm khách, tin chắc ngươi cũng đã biết lý do.”
Lý Nhị cũng chỉ vừa mới biết Kỷ Miên là con gái của Kỷ Giang Hạ mới đây thôi, trước giờ nàng cứ tưởng rằng Kỷ Giang Hạ có con gái duy nhất chính là Mộ Bạch Chi luôn chạy theo chân lão bản nương và Tô Manh nịnh nọt.
Dù không nói ra nhưng thâm tâm cảm thấy sao con gái Kỷ Giang Hạ lại có thể là loại a dua nịnh bợ không cốt khí như vậy.
Không ngờ ngoài ra thì Kỷ thiếu chủ vẫn còn một người con gái khác nữa.
Mà người này…!khụ, nàng còn hiểu lầm là thuộc giống mèo Ba Tư.
Rõ ràng người ta là thuộc tộc báo tuyết, thảo nào mỗi khi ai đó nhìn lầm mình là mèo, Kỷ Miên đều sẽ sắc mặt khó coi như vậy.
“Ta biết, Kỷ Phó…!khụ, Kỷ nữ sĩ, Miên Miên dù không xuất thân chính quy đi nữa thì nàng cũng là một mầm mống tốt trăm năm khó gặp.
Buổi casting hôm đó, chắc ngài đã xem qua đi, ta cũng bị nàng làm cho hoảng sợ.
Nói không phải ngoa, nhưng tài năng như nàng mà không xuất đạo thì đúng là phí phạm một viên ngọc quý!” Lý Nhị kích động.
Cái này không phải là nịnh bợ mới nói, mà hôm đó chính Lý Nhị cũng bị diễn xuất của Kỷ Miên làm cho hốt hoảng.
Kỷ Giang Hạ vuốt mặt thở dài: “Thực ra ta lại không muốn nàng bước vào giới giải trí tí nào…”
Lý Nhị tâm tình chìm xuống.
Mộ Tuyết đem trà ra lại tiếp lời: “Bất quá hai bọn ta đã bàn bạc rất lâu, Miên Miên có cuộc sống của mình, nàng có quyền quyết định và lựa chọn, bọn ta không thể làm mượn danh nghĩa vì tốt cho nàng liền tước đoạt đi tự do của nàng được.
Thế nên ngày tháng sau này càng mong Lý quản lý có thể thay chúng ta, chiếu cố nàng nhiều một chút.”
“Đó là tất nhiên rồi.
Nàng hiện tại là nghệ sĩ ta dẫn dắt, trong phạm vi ta chiếu cố nhất định sẽ dốc hết lòng.”
Kỷ Giang Hạ gật đầu: “Được như vậy thì cảm ơn Lý quản lý nhiều rồi.
Haizzz, chuyện của ngươi ta cũng biết một hai, chỉ có thể nói thiên đố nhân tài mà thôi.
Ngươi cố gắng lên.”
Kỷ Miên bước chân dừng ở cầu thang hồi lâu chần chừ.
Nàng không nghĩ nhanh như vậy hai mẹ đã tiếp nhận và dung thứ cho nàng.
“Mẫu thân, mẹ.” Kỷ Miên tiến đến khẽ gọi.
Kỷ Giang Hạ vẫy nàng: “Đến rồi à, Lý quản lý cũng vừa nói với bọn ta đến đón ngươi.
Có muốn ăn sáng rồi đi không?”
Ngữ khí Kỷ Giang Hạ toàn bộ là ân cần quan tâm, cũng không có tức giận nào.
Kỷ Miên khẽ đáp: “Hiện tại cũng không còn sớm, trên đường đi ta sẽ ăn luôn.” Ngừng một chút không yên lòng, nàng lại hỏi thêm: “Mẫu thân đã không còn giận ta nữa?”
“Ta có bao giờ giận ngươi kia chứ.
Trái lại, ngươi có thể tìm được ước mơ và động lực phấn đấu của mình, thân làm sinh mẫu ta phải cổ vũ ngươi chứ.
Thế nên, ngươi đừng có làm xấu mặt Kỷ Giang Hạ ta đấy, phải đánh bại hết đám bình hoa kia đi, chứng minh thực lực bản thân biết không?”
Kỷ Miên nở nụ cười, xán lạn như ánh ban mai mùa xuân giữa rừng già hoa đào, chắc nịch: “Tất nhiên rồi mẫu thân.
Quyết định của ta không phải là tùy hứng nhất thời, ta nhất định không làm ngươi mất mặt!”
Mộ Tuyết cũng đứng dậy mỉm cười: “Thôi nào, tiểu minh tinh chúng ta sắp muộn giờ rồi đấy.
Ngày đầu đi làm không nên đến trễ nha!”
…!
Có được ủng hộ từ hai mẹ, Kỷ Miên như chích thêm bao máu gà, cảm thấy vô cùng phấn khởi, ngồi trên xe vừa nghe Lý Nhị phổ cập tình hình Thịnh Đức vừa ăn bánh bao mới mua.
Dù thông tin cơ bản về Thịnh Đức, Kỷ Miên đã tìm hiểu hết rồi, nhưng những tin nội bộ hay những tin tức ngầm thì không phải dễ biết như vậy.
Có một người lão làng như Lý Nhị theo chỉ dẫn chính là lợi thế rất lớn.
“Miên Miên, tình trạng của ngươi hiện giờ thật sự không tiện công bố thân phận là con gái của Kỷ nữ sĩ.
Ngươi có ngại không?” Lý Nhị thấp giọng khuyên nhủ.
“Lý tỷ, ta đương nhiên hiểu chứ, Thịnh Đức bây giờ là Trầm Tú Lam làm chủ, mâu thuẫn giữa bà ta và mẫu thân ta lại quá rõ ràng, ta không biết Mộ Bạch Chi làm cách nào mà có thể lăn lộn lấy lòng được bà ta, nhưng chắc chắn là ta không học theo nổi.
Nếu không muốn bước đường đầu tiên đã bị bà ta để mắt và phong sát, ta chỉ có thể ngoan ngoãn làm một con mèo Ba Tư thôi.”
Lý Nhị bật cười: “Ngươi nha.
Ta cũng hơi tò mò đấy, ngươi không xuất thân chính quy nhưng lại có thể diễn xuất khá như vậy.”
Kỷ Miên lại rất trợn mắt nói bừa: “Có thể là thiên phú đi.
Từ bé ta xem ti vi thì đã luôn thấy thích mấy ngôi sao xuất hiện với hào quang sáng chói, vậy nên luôn muốn học theo.”
“Ngươi thích diễn xuất từ bé?” Lý Nhị thuận miệng hỏi.
“Không, cái đó chỉ là phụ, chủ yếu ta thấy diễn viên rất dễ kiếm tiền.”
Lý Nhị: “…”
Kỷ Miên cười đến mức lộ cả cây răng nanh nho nhỏ, híp mắt vì trêu đùa được Lý Nhị.
Trông thấy thiếu nữ sáng sủa như vậy, tâm tình Lý Nhị bị phủ mây đen suốt một tháng qua cũng lần đầu được rọi sáng, lắc đầu cười đến vui vẻ: “Ngươi nha, nhìn không ra còn rất nghịch ngợm tới như vậy đâu…!Bất quá, Miên Miên, ta có một yêu cầu thế này, ngươi có thể gọi ta là Nhị tỷ không?”
“A, được nha.
Nhị tỷ, làm sao vậy?”
Cảm giác xưng hô quen thuộc làm Lý Nhị không khỏi bật thốt: “Cẩu muội!”
Kỷ Miên: “…Khụ!”
Lý Nhị nhận ra Kỷ Miên sắc mặt vụn vỡ, vội vàng vừa cười vừa giải thích: “Là thế này, ở quê ta, ta rất thường chơi thân với con nhà hàng xóm, ta thường gọi nàng Cẩu muội, mà nàng lại có dáng dấp tương tự ngươi vài phần, nhất thời làm ta hoài niệm thôi!”
Kỷ Miên cười khan: “…Ha ha, không sao, không sao.”
Không sao cái *beep*!
…!
Thịnh Đức.
Không thể phủ nhận Thịnh Đức cũng là công ty nhất nhì giới giải trí, trang hoàng rất sáng sủa thanh lịch, có lẽ vì nổi danh là lò đào tạo Ảnh hậu nên bên trong sảnh thiết kế bài trí cũng có phần êm dịu, mềm mại.
Điển hình chính là gu thẩm mỹ từ phái yếu.
Kỷ Miên theo chân Lý Nhị, cũng không có rụt rè, treo lên môi nụ cười xã giao vừa đủ.
Mỗi khi Lý Nhị giới thiệu một ai đó, nàng lại hơi cúi đầu chào hỏi, thoạt nhìn rất dịu ngoan, không hề có tính uy hiếp của tộc nhân ăn thịt tí nào.
Bất quá, ở một nơi mà chủ yếu là Omega giới giải trí tập trung như ở Thịnh Đức, thì một Omega có dung mạo quá mức nổi bật như Kỷ Miên xuất hiện không khỏi nâng lên một cơn sóng ghen tị và kiêng kị.
“Đó là người mới của Lý Nhị đấy à? Ta tưởng sau chuyện của Tô Manh, cô ta không dám xuất hiện nữa, trốn đi luôn rồi chứ!”
“Xem ngươi quê mùa kìa, buổi casting hôm qua có livestream ồn ào như vậy, ngươi có xem chưa đấy? Người mới này của Lý Nhị đánh bại cả Phong Nhược Uyển để giành được vai diễn cơ đấy! Không xem thường được đâu!!”
“Cái gì? Ngươi đùa cái gì vậy, buổi casting đó nghe nói phân nửa là ngôi sao hạng A đấy!! Một người mới không tên không tuổi lại được chọn? Dù diện mạo có đẹp mắt cũng không phô trương thế đi!”
“Ta nói đối để làm gì, không tin ngươi lên mạng mà xem, bây giờ vẫn chưa hết hot đâu.
Ta thấy cái tin gì mà Tô Manh bẩm sinh có tài, Lý Nhị nhờ ăn bám Tô Manh mới được làm kim bài quản lý, có gì đó sai sai rồi đấy! Không có Tô Manh thì Lý Nhị trong tay vẫn còn những con cờ lợi hại khác đâu!!”
Giữa lúc đang ồn ào thì một tiểu trợ lý lại la lối: “Tránh đường, tránh đường xem, đám mù này!!”
Tiểu trợ lý kia xông qua đám đông đang tụ tập bàn tán, nhưng lại không biết đi trước là Kỷ Miên và Lý Nhị, một đường chạy nhanh, Kỷ Miên nghe thấy không ổn đã vội kéo tay Lý Nhị nép vào một góc, tiểu trợ lý kia mất đà lập tức té lộn nhào.
“Ai ui!! Chân của ta!” Trợ lý nam kia bộ dáng nhỏ con, diện mạo tạm coi là dễ nhìn, nhưng vì nhăn nhó mà trở nên vặn vẹo.
Hắn vừa đứng dậy đã chỉ vào Kỷ Miên chửi ầm: “Ngươi cái tiện nhân này, ngươi không có mắt à?? Cản giữa lối đi?”
Kỷ Miên co giật khóe môi, lạnh nhạt: “Không lầm thì bọn ta đang đi, là ngươi lao vào, sau đó mất đà rồi ngã đi?”
Bóng gió: Ngươi đi đứng tự mình ngã còn muốn chửi ta?
“Nếu không có các ngươi cản đường thì làm sao mà ta ngã được!!…!À.
Ta còn tưởng là ai, chẳng phải quản lý vàng Lý Nhị và người mới đây sao? Này, ngươi quản gà mình một chút đi! Vừa đến tổng công ty đã hung hăng sủa bậy rồi!!” Tên tiểu trợ lý không khách khí hất cằm lớn lối.
Kỷ Miên mắng thầm, còn không biết ai đang sủa bậy đâu.
Bên cạnh Lý Nhị nói nhỏ vào tai nàng: “Hắn là Tiểu Minh, trợ lý của Trầm Trí Bạch.”
Trầm Trí Bạch là ai, chính là vị cháu họ của lão bản nương, người mà Tô Manh vừa đá Lý Nhị liền chạy theo nhận hắn làm quản lý, còn tâng bốc hắn ta lên tận trời là ân sư dẫn dắt gì đó các kiểu, chiếm sóng liên tục trên mặt báo, hoàn toàn vứt công lao của Lý Nhị vào xó xỉnh.
Kỷ Miên nhếch mày.
Nghĩ thầm, không ngờ chưa đi được mấy bước đã đụng phải đám người này nhanh như thế.
….