Bạn đang đọc Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân – Chương 25: Không Phải Đã Chọn Nhược Uyển Rồi Hay Sao
Nghe Phong Nhược Uyển nói xong, đạo diễn cũng có chút nghĩ ngợi, kéo biên kịch đến thảo luận một lát.
Vẻ mặt Phong Nhược Uyển thấy như vậy thì càng thêm chắc mẩm.
Nàng ta ngẩng cao đầu, dù cả thân y phục yêu diễm xuyên thấu nhưng trên mặt lại lạnh lùng mười phần, hiển lộ được sự xa cách, rất gợi cảm giác chinh phục của Alpha.
Alpha chính là thích kiểu hình khó thuần phục, điều này ai cũng biết.
Không thể không nói, cách lĩnh hội nhân vật của Phong Nhược Uyển cũng không tồi.
Sơ Mục Kỳ cũng đổi tướng ngồi, chau mày nghĩ ngợi.
Bên dưới Tô Ý Ninh cười mười phần đắc ý, liếc nhìn Lý Nhị, vội vàng bỏ đá xuống giếng: “Lý Nhị a, ta khuyên ngươi vẫn nên biết tốt xấu mà nghĩ lại đề nghị của ta đi, làm chân chạy vặt xách dép bưng nước cho ta, làm tốt một chút, ta còn đề bạt cho lên chức tiểu trợ lý, như vậy rất xứng với ngươi!”
Lý Nhị đã sớm bị Tô Ý Ninh làm phiền chán, lạnh lùng đáp: “Dù ta có chết đói cũng không cần đến ngươi quản!”
Tô Ý Ninh cười ha hả: “Tỏ vẻ thanh cao trong khi mình thúi nát, công nhận Lý quản lý tài năng thật khiến người ta mở rộng tầm mắt! Ta đây đợi ngày tàn của ngươi!”
Kỷ Miên bên cạnh không nhịn được nữa lười biếng nói: “Vị Tô tỷ này trước mặt ta lại cứ đào người như vậy, không nể mặt nhau chút à?”
“Ngươi là cái thá gì mà ta phải nể người?” Tô Ý Ninh khinh khỉnh.
“Ta ấy à? Ta chính là người sắp đánh bại nghệ sĩ nhà ngươi đấy.” Ngữ khí Kỷ Miên như cười như không.
Vì người ta vẫn luôn hóng hớt góc của Kỷ Miên, nên nàng vừa dứt lời, không cần đến Tô Ý Ninh đã có mấy người khác náo nhiệt trước rồi.
“Ha ha, nghe thấy gì không, đồ xấu xí của Lý Nhị đang tự thể hiện mình kìa!! Đòi đánh bại cả Phong Nhược Uyển cơ đấy!! Ui chao, khẩu khí lớn thật nha!!”
“Biết rõ là thua nên cố kiếm chuyện để gây chú ý thôi! Hạng này ta đã thấy nhiều lắm! Xem ra Lý Nhị hết thời thật rồi, loại này mà cũng nhận được!”
“Thôi thôi, im cái mồm đi, vừa là đồ xấu xí còn là mèo hoang mà khoe khoang ghê thế! Sợ người ta không biết mình ngu nên vội vàng lên tiếng đấy à?”
Tô Ý Ninh nghe thấy những lời đó, càng trào phúng: “Không biết ngươi còn cơ hội lên màn hay không, ở đó mà trợn mắt sủa bậy!”
Quả nhiên sau đó đạo diễn không ép Phong Nhược Uyển diễn cảnh 20, mà chuyển qua cảnh thứ 29, cảnh hoa khôi được hoa hoa tiểu thư chuộc thân đem về làm thiếp, cảnh này lời thoại ít chủ yếu là vẻ mặt.
Phong Nhược Uyển nhất quyết diễn theo phong cách lãnh ngạo mười phần, trên gương mặt không có mấy phần biểu cảm, phối cùng một thân yêu diễm, khiến cho người ta liên tưởng tới mấy chữ “khẩu thị tâm phi”, quả nhiên rất giống với phong cách nũng nịu nhưng lại tự trọng cao của Omega.
Sơ Mục Kỳ chăm chú nhìn, chân mày nhíu càng sâu.
Đạo diễn gật gù, sau khi Phong Nhược Uyển kết thúc thì nói: “Được rồi, Nhược Uyển thể hiện không tồi, có thể về chỗ đợi thông báo của bọn ta.”
Phong Nhược Uyển lúc này không nhịn được nở nụ cười đắc ý.
Là về chỗ chứ không phải về luôn, chứng tỏ đạo diễn đã rất vừa ý, cố tình muốn nàng ta ở lại để tiện kí hợp đồng.
Tô Ý Ninh ngúng ngẩy chạy đến dìu đỡ Phong Nhược Uyển về ghế ngồi: “Ôi chao yêu đại minh tinh của ta ngươi chậm thôi! Vạn nhất ngã một cái thì chút nữa sao kí hợp đồng lớn đây! Thật không biết đạo diễn còn tiếp tục casting làm gì! Trực tiếp kí hợp đồng được rồi, lãng phí thời gian thật đấy!”
Có màn thể hiện xuất sắc như vậy, không khí những người phía sau càng ảm đảm, biết rõ bản thân đã hết đường thắng rồi.
Mà khu bình luận cũng đang náo nhiệt.
Đa phần khen ngợi Phong Nhược Uyển không hổ danh là người xuất thân chính quy phái thực lực, năng lĩnh hội cao đến vậy.
Đạo diễn và biên kịch vẫn còn tranh cãi kịch liệt một lúc lâu.
Mất gần năm, sáu phút sau đó mới nghe trợ lý hô: “Số 23!”
Lúc này Kỷ Miên mới chậm rãi đứng dậy, Lý Nhị cũng hỗ trợ đứng dậy theo, chu đáo giúp Kỷ Miên cởi mũ lưỡi trai và áo măng tô ra.
Cả đám người chung quanh đều nhất mực xem trò vui, có Phong Nhược Uyển biểu hiện xuất chúng như vậy, những diễn viên hạng A cũng chào thua, cái phế phẩm xấu xí của Lý Nhị thì là gì.
Bất quá mãi đến khi Kỷ Miên cởi hết lớp vỏ bọc bên ngoài rồi, bốn phía lại truyền đến tiếng hít khí lạnh dồn dập.
Đây mà là xấu xí sao? Đây rõ ràng là xinh đẹp đến mức kiêu ngạo đi!! Quá đẹp rồi, sẽ không phải là hồ tộc chứ!!
Kỷ Miên sửa lại mái tóc trắng khói, vận một cái váy trắng hở vai, kiểu cách đơn giản lại không thêm thắt họa tiết, thoạt nhìn có chút nhạt nhòa.
Bất quá chỉ cần dung mạo nàng hiển lộ dưới ánh sáng, thì đã đủ nổi bật rồi, quần áo chỉ là phong nền mà thôi.
Kỷ Miên nheo đôi mắt xanh lóng lánh như mặt biển, chậm rãi cất bước.
Trương đạo diễn vốn đã làm việc với rất nhiều nữ diễn viên xinh đẹp, nhưng cũng bị vẻ đẹp của Kỷ Miên nhiếp trụ, ngớ người ra.
Trong trẻo, thanh tao, xa cách nhưng lại có phần trêu cợt, khóe môi cong lên, liền khiến trái tim người đối diện giật thót theo, phảng phất chút tà tứ bất cần.
Hai loại khí chất đối lập: trong trẻo và hư hỏng sẽ phối hợp hoàn mỹ trên một người như thế sao?? Tạo hóa cũng quá kì diệu rồi!!
Trong một giây, Kỷ Miên lại nhanh chóng thay đổi bản thân, nhập vào vai diễn, ba bước khi lên đài diễn, nàng như biến thành một người khác.
Bước chân Kỷ Miên nhẹ hơn cả lông hồng, không cổ phục hoa lệ, không tô son điểm phấn, chỉ từ xa bước đến, tóc đẹp như lụa đen, người đẹp như hoa, bộ bộ sinh hương.
Ngọn cỏ gió lay kéo ngược dòng thời gian.
Chỉ ngắn ngủi thôi đã khiến người ta cảm thấy như từ trong một bức thư họa cổ kính, nữ nhân này bước ra, mây mù còn chưa tan hết.
“Xin chào Trương đạo diễn.
Ta gọi là Kỷ Miên.” Kỷ Miên mỉm cười yếu ớt.
Toàn trường lại một trận ngẩn ngơ.
Sơ Mục Kỳ ngồi kế bên sờ cái mũi mình, tra nữ này hôm nay chơi quá lớn rồi! Nếu không phải quá quen thuộc, suýt chút nàng cũng bị kéo vào rồi!
Không sai, khi vừa tháo lớp ngụy trang, Kỷ Miên đã vận dụng một chút diễn xuất vào hành động, mỗi một bước chân, nhăn mày hay mỉm cười cũng là tính toán ăn khớp, khiến người ta vừa nhìn liền nhập vào tràng cảnh diễn xuất mà nàng mang đến, cảm xúc dâng trào.
Trương đạo diễn nhận ra mình thất thố, ho khan: “Khụ, chào ngươi…”
Sắc mặt Phong Nhược Uyển bên dưới đã tái nhợt rồi, hung hăng trừng Tô Ý Ninh: “Đây mà là xấu xí của ngươi!! Ngươi mắt mù hay sao?”
Tô Ý Ninh cũng là không thể tin cùng khiếp sợ, bị mắng thì có chút oan ức nhưng rất nhanh chóng bao biện: “Ai mà biết được, thì ra Lý Nhị cho cô ta trùm kín mít như vậy là để một lần chấn động toàn trường!! Quá tiểu nhân bỉ ổi rồi!! Bất quá, Nhược Uyển ngươi đừng lo, xinh đẹp cách mấy thì cũng chỉ là bình hoa mà thôi! Làm sao so được với ngươi?”
Phong Nhược Uyển nghe xong mới thoải mái hơn chút đỉnh.
Bất quá vẫn oán độc nhìn chằm chằm bóng lưng Kỷ Miên, chỉ là một con mèo hoang mà dám tranh với nàng ta sao, nanh vuốt không biết đã mọc đủ chưa đâu!
“Cảnh 19 đi.” Lúc này trên đài đạo diễn đã tuyên bố cảnh diễn.
Trùng hợp lại là cảnh lúc nãy Phong Nhược Uyển từ chối diễn.
Lần này lại có trò hay để xem, nếu Kỷ Miên trình diễn như những diễn viên trước thì chỉ là một màu nhàm chán, nhưng nếu bắt chước Phong Nhược Uyển từ chối diễn thì là hành vi ăn theo quá trắng trợn.
Kỷ Miên ngắn ngủi mỉm cười một cái, sau đó khi mở mắt ra, đã bắt đầu động tác.
Ngón tay tạo hình hoa lan nhẹ nhàng nâng lên, gót chân bước lùi, eo cong khởi vũ.
Không cần cổ phục thướt tha, động tác của Kỷ Miên đã đủ mềm mại câu hồn rồi, thế nhưng trên gương mặt Kỷ Miên lại chỉ là một nụ cười yếu ớt đến mức vô hình, trong đôi mắt xinh đẹp là một mảnh trống rỗng cô đơn.
Điệu vũ đẹp như vậy, thế nhưng lại thê lương đến kì lạ, bước chân uyển chuyển từng bước, thế nhưng yếu đuối vô cùng, kiên cường chống đỡ đến mức run rẩy.
Gót chân điểm hoa, bạch phát mềm mại, mắt phượng mày ngài, chốn thanh lâu người đến kẻ đi này, được dịp vui lòng là mấy khi? Một khi treo lên nụ cười, phô bày xác thịt cho thiên hạ, giữ lại bản tâm còn mấy ai? Rượu quá ba tuần, ai khóc thân ai giữa đêm mưa thu tháng tám?
Rốt cục nữ nhân này đã trải qua những tang thương gì? Rốt cục nữ nhân này đang cười hay khóc? Nàng ấy nghĩ những gì? Đôi mắt xinh đẹp vụn vỡ ấy, là ai đã tổn thương nàng?
Toàn trường đều bị kéo theo vai diễn, cảm thấy lòng mình trào dâng thương tiếc với linh hồn đang nhảy múa thê lương kia, rõ ràng là điệu múa đẹp, người múa cũng đẹp, nhưng lòng ta sao lại não nề quặn thắt.
Kỷ Miên kết thúc bằng một động tác xoay tròn ngồi xuống nền đất, một chân co, lan hoa chỉ tỳ trên gối lòng bàn tay hướng vào gương mặt, nhẹ nhàng che đi sầu bi và tự giễu trong đôi mắt xinh đẹp, chớp mắt mở ra lại là một hoa khôi thanh lâu mua da bán thịt, xinh đẹp nhưng hững hờ đến đáng giận.
Lúc này đạo diễn vẫn còn ngơ ngẩn rất lâu, Sơ Mục Kỳ phải nhắc nhở: “Đạo diễn!”
“A, hả…!Rất tốt, rất tốt!”
Biên kịch bên cạnh đạo diễn thì đã kích động đến mức đứng bật dậy, thì thào: “A Kiều đây rồi! A Kiều bằng da bằng thịt đây rồi!!”
Trương đạo diễn nghĩ ngợi một chút, lại bảo Kỷ Miên: “Cảnh 29.”
Cư nhiên cũng là cảnh trùng với Phong Nhược Uyển trước đó.
Kỷ Miên chỉ trong nháy mắt nhập diễn.
Phảng phất trước mặt nàng là vị hoa hoa tiểu thư đang trêu cợt nói rằng đã dùng trăm thù vàng ròng để mua mình về.
A Kiều chau mày, sau đó kéo khóe môi nở nụ cười tuyệt sắc, trong đôi mắt hững hờ: “Ồ, lời tiểu thư là thật đấy à?”
Ngừng một chút, A Kiều nhìn sang hướng khác, đôi mắt hướng về một khung cửa sổ vô hình, bên ngoài chiếc lồng son qua khung cửa sổ là thiên hạ tự do, nhưng lại không có chốn dung thân của nàng, nàng cười nhưng lại chưa từng có một nụ cười thật lòng: “Có gì mà ngạc nhiên đâu chứ? Với thanh lâu kỹ nữ bọn ta, đổi chủ cũng như đổi giường ngủ mà thôi, mỗi đêm lại một kẻ khác nhau nằm trên giường mình.
Đã như vậy, ta có gì phải kinh ngạc, chỉ có điều tiểu thư phí nhiều tâm tư chỗ ta như thế, những tỷ muội khác lại đau lòng biết mấy.”
Lời A Kiều không có ngạc nhiên, không mỉa mai hay trách móc, chỉ như phó mặc số phận, không cưỡng cầu gì cả, như một kẻ ngoài cuộc mà cảm thán sự đời.
Nàng càng như vậy càng chọc giận hoa hoa tiểu thư, không biết hoa hoa tiểu thư nói gì, nàng lại bật cười, lần này cư nhiên nghe được chút mỉa mai: “Kỹ nữ mà cũng cần tấm chân tình? Lưu tiểu thư đang đùa đấy à?”
Ngắn ngủi như vậy là kết thúc.
Kỷ Miên thu lại cảm xúc, xoay quay chờ đạo diễn nhận xét.
Trương đạo diễn lần này đã đứng dậy khỏi chỗ, tiến tới nói: “Ngươi là Kỷ Miên đúng không? Được rồi, vai A Kiều là của ngươi!”
Biên kịch bên kia cũng bật khóc rồi, tìm kiếm bao lâu nay, A Kiều cuối cùng cũng xuất hiện.
Sơ Mục Kỳ ngây người rất lâu mới uể oải gãi đầu tóc sặc sỡ của mình.
Nàng lại không theo kịp cái tra nữ này nữa rồi.
Cứ tưởng đối phương chơi bời bao lâu đã lục nghề, cư nhiên người thụt lùi lại chính là mình.
Bên dưới đột nhiên truyền đến tiếng thét thất thanh: “Cái gì? Không phải đã chọn Nhược Uyển rồi hay sao??”
….