Bạn đang đọc Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân – Chương 18: Ngươi Mới Có Thai! Cả Nhà Ngươi Đều Có Thai!
Vừa ra khỏi nhà Lý Nhị, Kỷ Miên đã nhanh chóng muốn quay về, chỗ này đường tương đối vắng hơi bất tiện cho việc bắt xe.
Để Kỷ Miên vẫy được một chiếc taxi thì đã là mười lăm phút sau đó, ngay khi Kỷ Miên định leo lên xe thì một dự cảm mãnh liệt nổi lên trong lòng.
Đừng lên xe—
Kỷ Miên động tác thoáng dừng, giọng nói vô hình vang lên trong đầu liên tục, đừng đi—
Trực giác mách bảo nàng đang lâm vào thế bị động cực kỳ nguy hiểm, vì Kỷ Miên trải qua tuổi thơ rất khốc liệt, trực giác bản năng của nàng mạnh hơn người thường, nàng không chỉ nhạy cảm với họng súng, mà cả một tầm nhìn vô danh dính vào người quá 3s cũng làm nàng dâng lên phòng bị.
Cảm giác này, chỉ những người nào từng phải một mình đương đầu với mười tám tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp hàng đầu thế giới mới có thể hiểu.
Một cảm giác trở thành con mồi cho người ta nhắm chặt xé xác, chạy trốn thì chật vật, nhưng phản kháng thì vô dụng.
Tay Kỷ Miên thoáng run.
Tài xế phía trước nóng nảy thúc giục: “Này, có lên hay không đấy?”
Kỷ Miên trở tay đóng sầm cửa xe, không lên xe.
Tài xế lầm bầm mắng chửi nàng liền khởi động chạy xe đi mất hút, để lại một làn khói mỏng xám xịt giữa đoạn đường hoang vắng.
Kỷ Miên giấu bàn tay đã sớm rịn mồ hôi của mình vào túi áo khoác, vẻ mặt băng sương giấu sau lớp khẩu trang, tiến đi vài bước.
Thứ cảm giác đó vẫn đeo bám theo nàng như hình với bóng, cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng nàng.
Không thể nào! Ở nước N nàng căn bản không có kẻ thù! Sẽ có thể là ai?! Không lẽ tên bệnh hoạn kia nhanh như vậy đã muốn bắt nàng về?!!
Kẻ đó vẫn đang ở đâu gần đây, nhưng chung thủy không xuất đầu lộ diện, âm thầm như một kẻ săn mồi kiên nhẫn nhất trong tự nhiên.
Kỷ Miên căng thẳng đến bước đi cũng cứng ngắc.
Nàng sợ, phải, nàng đang rất sợ.
Cảm giác sợ hãi trước thiên địch làm nàng cả hô hấp cũng trở thành vấn đề.
Mãi đến khi Kỷ Miên thình lình bị bốc lên cao, hai chân rời khỏi mặt đất, nàng chỉ kịp hét thảm một tiếng, tay chân quơ quào không khí: “A! Cứu mạng!”
Bên dưới nền đất, bóng ma trên đầu Kỷ Miên nhỏ dần rồi trở nên bặt tâm, chỉ trong vài giây nàng triệt để treo lơ lửng giữa không trung hai mươi mấy mét, nếu không có ngoại lực đang ôm chặt eo nàng, phỏng chừng rơi xuống cũng nát vài cái xương sườn đi.
Kinh hoàng dâng lên đến mức tai vào đuôi lần nữa lộ ra ngoài.
Cái đuôi không ngừng vẫy biểu lộ khó chịu.
“Ha, nhát gan như vậy.”
Giọng nói trêu đùa khàn khàn trên đỉnh đầu, đến lúc này Kỷ Miên mà không nhận ra được ai thì đâm đầu đi chết cho nhanh.
Ngước mắt nhìn, sải cánh gần chín mét, long lân sáng bóng ánh tím than, lấp lánh dưới rám nắng hoàng hôn phủ lên một lớp màu cam lãng mạn, gió thổi lồng lộng qua làn tóc dài xõa tung.
Đó là một mái tóc tím than xinh đẹp, dài suôn đến đuôi tóc chừng gang tay thì chuyển hóa dần thành màu đỏ rượu vang thượng hạng.
Đôi mắt xám tím đầy hứng thú và giễu cợt gần trong gang tấc.
Dù đã gặp qua rất nhiều lần, thế nhưng trương dung mạo phong hoa tuyệt đại, đường nét lập thể tú mỹ, mi tâm anh khí sắc sảo, cộng thêm hai phần non nớt chưa trưởng thành kia, Kỷ Miên tim cấp tốc lệch nhịp.
Con mịa nó, bị dọa cho chết khiếp rồi còn đập cái gì mà đập!
“Ngươi!” Kỷ Miên ngoại trừ trừng trừng mắt như kẻ ngốc thì không nói ra được một lời nào.
Người kia dùng hai tay ôm lấy nàng, đôi cánh rộng lớn chao đảo trên nền trời hoàng hôn, gió chiều man mác, nếu bỏ qua chuyện từ độ cao này thì tòa cao ốc khổng lồ của Đế đô bé thành con kiến thì mọi chuyện không đến nỗi tệ.
Kỷ Miên theo bản năng bám chặt lấy cổ đối phương, chân cũng vòng qua eo, cả cái đuôi dài kiêu ngạo của tộc báo tuyết cũng vòng chặt lấy eo thon gọn của kẻ kia.
Kỷ Miên cắn răng: “Thả ta xuống!”
Đối phương vô tội: “Ngươi chắc chắn?” Nói đoạn thật sự buông lỏng tay, sợ đến mức hai tai báo Kỷ Miên đều cụp sát lại, càng ra sức bám chặt thân thể kẻ nào đó hơn.
Đối phương như ý cười khúc khích, có vẻ rất thích thú trước trò đùa dai của mình.
Kỷ Miên giận đến lông tơ đều dựng lên, cắn răng nghiến lợi: “Âu Thùy Tiệp Á Luân! Ta hận chết ngươi!”
“Ồ, lần này đã biết đầy đủ tên ta rồi?”
“Ngươi câm mồm!” Kỷ Miên dù đang ở dưới mái hiên đến chết cũng không chịu cúi đầu, rõ ràng sợ quắn quéo nhưng vẫn liều mạng tìm đường chết.
Trên thế giới này, có mấy cái tên có thể gây ra dậy sóng toàn cầu?
Đếm đi đếm lại chắc chắn chỉ trên đầu ngón tay, thế nhưng “Âu Thùy Tiệp Á Luân” lại mà một trong số đó.
Một nữ Alpha 16 tuổi, vẫn còn chưa đủ tuổi tổ chức lễ trưởng thành đâu, thế mà đã thô bạo trực tiếp ngồi vào bàn tròn chỉ dành cho những chúa tể nắm quyền sống còn của cả thế giới.
Đủ thấy nữ nhân sinh ra đã có mệnh cách đế vương, còn là mệnh cách khiến người ta phải xoa cổ tay giận sôi gan.
Điều này không thể trách được, vì nàng ta chính là từ trong trứng được ấp nở bò ra, thử hỏi trên thế giới có mấy tộc nhân viễn cổ còn hình thức sinh con thông qua đẻ trứng? Nổi bật và cấm kỵ nhất chỉ có thể là tộc rồng, chủng tộc hoàng gia của nước N.
Một nữ Alpha tộc rồng phẩm cấp SS, lại thử hỏi trên thế giới có ai khác nữa không? Đáp án chính là không!
Từ thời viễn cổ đến nay, chỉ có một, và chỉ Âu Thùy Tiệp Á Luân mà thôi! Nữ Alpha của tộc rồng phẩm cấp lên tới SS! Có thể nói đây là phiên bản update đáng sợ nhất của tộc rồng rồi!
Đã gần sáu mươi năm, một ấu tể mới của tộc rồng mới được sinh ra.
Tộc rồng được mệnh danh là tộc đầu đàn của muôn loài, là kẻ thống trị đồng thời cũng là thiên địch của mọi tộc nhân trên thế giới, với sức chiến đấu khủng bố, hầu như chưa cuộc chinh phạt nào của tộc rồng là thất bại.
Đó là lý do vì sao các tộc nhân khác đều nhất mực thuần phục trước tộc rồng.
Bất kể là quá khứ hay hiện tại.
Và chủng tộc hoàng gia đang điều hành nước N chính là tộc rồng! Nữ nhân này chính là Trữ quân tương lai của nước N, người mà cả thế giới đều dùng kính ngưỡng để ngước nhìn!
Vậy mà hiện tại nữ nhân đó lại giương cằm, liễm đôi mắt xám tím cười nhạo đầy ấu trĩ cúi nhìn Kỷ Miên.
Kỷ Miên che mặt muốn khóc, nàng đã tạo cái nghiệp gì kia chứ, khi không ăn no nhứt bi đi trêu chọc phải con thằn lằn lửa đáng ghét này.
Nếu có cỗ máy quay ngược thời gian, chắc chắn nàng sẽ trở lại, túm tóc bản thân kéo vào phòng WC hung hăng vả mặt! Cho ngươi hết cái để chơi, cho ngươi dây vào lửa!
Chẳng biết bay bao lâu trên nền trời, đối phương thấy nhàm chán vì Kỷ Miên chỉ trưng ra biểu hiện nhắm tịt mắt sợ chết, chẳng mấy chốc đã đáp xuống một biển hoa cúc mi trên một sườn đồi ngoại ô.
Lúc này hoàng hôn vừa hay đang tà tà chiếu, từng khóm cúc trắng đung đưa theo gió, đom đóm phiêu đãng, cảnh lãng mạn như thơ.
Kỷ Miên lại không có tâm tình đi thưởng thức cái cảnh đẹp đó, vừa được tiếp xúc mặt đất, cơ hồ dùng cả tay và chân, nàng đã cong đuôi muốn chạy trốn.
Tất nhiên chạy trốn trước mặt một tộc rồng là sai lầm, bản năng săn mồi của rồng đứng đầu chuỗi thức ăn, nữ nhân trẻ trung kia rất nhanh chóng đã đè bẹp Kỷ Miên dưới thân, đôi cánh rộng lớn phủ một khoảng bóng ma to lớn trên sườn đồi.
Kỷ Miên tươi sống thành con báo trong lồng giam.
Thân thủ vốn rất tự hào nay bị nghiền nát chưa đến 1s, quá nhục nhã!
Kỷ Miên biết rõ thân thủ mình không tránh thoát nổi đối phương, quyết định dùng gương mặt cá chết, âm dương quái khí: “Ngươi bắt ta làm gì! Bắt người là phạm pháp! Ngươi có tin ta kiện ngươi không?”
Âu Thùy Tiệp Á Luân từ trên cao nhìn xuống Kỷ Miên, làn tóc tím than đổ xuống, vừa hay phần đuôi tóc rượu vang rơi trên cổ Kỷ Miên, khiến nàng ngứa ngáy, nữ nhân với khuôn môi vàng căng mọng ghen tỵ kia phun ra mấy chữ: “Ngươi kiện a!”
Được rồi, đấu không lại.
Người ta mới là vương pháp!
Kỷ Miên bị đôi cánh ánh tím kia bao vây, hạn chế hoạt động, không khỏi nhớ lại cảnh đêm đó, sắc mặt không tự nhiên hồng lên, tuy nhiên lại gầm gừ: “Ngươi bỏ ta ra, không là ta không khách khí đâu!”
“Không khách khí thì làm gì được ta? Lại chuốc say rồi ngủ thêm một lần?” Đối phương hứng thú và sung sướng nói.
Mặt Kỷ Miên trực tiếp bạo hồng: “Chuyện đêm đó không tính!”
“Vậy chuyện gì mới tính?”
Bị gặng hỏi thế này, dù bình thường Kỷ Miên độc mồm độc miệng cũng không hiểu sao lâm vào trạng thái ú ớ, tức đến sùi bọt mép.
Cuối cùng nhẫn nại, bày ra dáng vẻ mềm mại yếu đuối: “Ngươi trước thả ta ra, hảo hảo nói chuyện.
Như thế này ngột ngạt quá rồi.”
Âu Thùy Tiệp Á Luân nheo đôi mắt xám tím, hiển nhiên không quá tin tưởng rằng Kỷ Miên sẽ ngoan ngoãn thuần phục như vậy, trước giờ độ hợp tác của con báo luôn nằm ở số âm thôi.
Bất quá, đôi mắt lam sắc lóng lánh kia cứ rưng rưng nhìn mình, đồng tử dãn ra to tròn, nàng nhịn không được đưa tay sờ cằm báo tuyết, chớp mắt dụ hoặc: “Nói yêu ta, ta sẽ đáp ứng.”
1s…!
2s…!
2.5s…!
Kỷ Miên hít thở không xong, cố gắng quay mặt đi, thở dốc phì phò mà không dám nhìn trực tiếp vào đồng tử xám tím của Âu Thùy Tiệp Á Luân nữa.
Rồng có thể thôi miên, chỉ cần quá 3s nhìn mắt rồng, ngươi sẽ bị thôi miên đến cha mẹ nhận không ra.
Trước giờ hiếm ai tin truyền thuyết này, vì chủ yếu không ai dám nhìn vào mắt rồng cả, kể cả quan chức cấp cao phục vụ hoàng gia, cũng không dám.
Kỷ Miên thoạt đầu còn rất khinh thường kiểu truyền thuyết không có logic, nhưng khi trực tiếp lâm trận rồi mới hiểu.
Vì sao rồng lại đứng đầu chuỗi thức ăn, đó là vì ưu ái trời ban đến đáng hận, chỉ là đôi mắt thôi cũng nghịch thiên như vậy!
Kỷ Miên thần trí đã sắp rối tinh rối mù, kiên cường phản kháng: “Ngươi con mịa nó không cho phép thôi miên!”
Cũng vì cái thủ thuật đáng hận này, đêm đó nàng bị hành hạ dở sống dở chết, mỗi khi không còn tí sức lực, đối phương lại sẽ dùng đôi mắt mị hoặc thấu xương, dụ dỗ nàng tiếp tục phối hợp.
Lúc đó bị mụ mị đầu óc rồi thì còn biết phân biệt phải trái gì nữa, kết quả suốt một tháng sau đó trên đường trốn chạy, nàng đều ngồi như người đau thần kinh tọa! Đáng giận!
Âu Thùy Tiệp Á Luân không nghĩ chỉ mới trúng có một lần mà Kỷ Miên đã biết tỏng đại chiêu của mình như vậy, cười khẽ một tiếng nhưng cũng chịu bò từ trên người Kỷ Miên xuống.
Kỷ Miên chui ra khỏi phạm vi nguy hiểm của thú săn mồi siêu phẩm, trực tiếp không hình tượng thở phì phò như trâu.
“Ngươi sao lại trốn đi? Ta tìm ngươi vất vả như vậy, không phải thật có thai rồi đi?” Âu Thùy Tiệp Á Luân mừng rỡ đặt móng vuốt lên bụng báo tuyết.
Kỷ Miên trực tiếp bị chọc cho sặc ho khù khụ, nàng gạt cái móng vuốt đáng ghét kia đi, bi thống: “Ngươi mới có thai! Cả nhà ngươi đều có thai!”
….