Bạn đang đọc Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân – Chương 14: Oh Shit Thức Ăn Chó Đến Từ Chính Mẹ Ruột
WC là nơi giải tỏa nỗi buồn, và cũng là nơi nghe những lời nói thật dễ dàng nhất, theo quy tắc cơ bản máu chó trong tiểu thuyết và phim ảnh thì chính là như vậy.
Sau khi một quý phu nhân dứt lời, người được vỗ mông ngựa cũng lên tiếng, ngữ khí có vẻ lạnh nhạt và rất cao ngạo: “Bằng không đâu? Kỷ Bằng a, hắn từ nhỏ đầu óc đã không tốt, dù bây giờ làm đổng sự trưởng đi nữa nhưng việc gì cũng không nhìn nhận thấu đáo, ta đều phải ngày đêm mệt nhọc đâu.
Từ ngày gả vào Kỷ gia đúng là chỉ thêm lao tâm lao lực.
Bất quá, hiện tại Thịnh Đức phát triển được như vậy, cũng coi như công lao ta có điểm đền đáp.”
Lời này nghe thì có vẻ như than thở, nhưng thực tế lại trắng trợn ôm hết mọi công lao vào người.
Ngồi bên trong, suýt chút Kỷ Miên còn hoài nghi rốt cục Thịnh Đức là của họ Kỷ hay họ Trầm đâu.
Trầm Tú Lam này coi bộ cũng không phải là đèn cạn dầu.
Lại nghe thấy tiếng của người còn lại phụ họa: “Đúng vậy, gả vào Kỷ gia như vậy, đúng là làm ủy khuất ngươi rồi Tú Lam.
Năm xưa còn bị cái Alpha không biết tốt xấu kia nhục nhã, thái độ đó, tới bây giờ ta còn nhớ rất rõ đâu.
Không ngờ Kỷ gia cũng là hào môn thế gia lại có thể dạy dỗ ra loại Alpha như vậy.
Quá mất mặt!”
Trầm Tú Lam sắc mặt chìm xuống, sau đó cười khảy, ngữ khí nồng đậm khinh thường: “Chính vì như thế mà bây giờ nàng ta phải nhận báo ứng nặng nề!”
“Báo ứng? Báo ứng gì nha, ngươi nói ta nghe.”
“Ngươi biết không, nàng học rộng tài cao thế nào bây giờ lại phải đi làm công ăn lương, sống chung với con thỏ trắng ngu ngốc kia, con thỏ đó còn không biết giữ con, để đứa con gái duy nhất bị thất lạc mười lăm năm trời cũng không tìm thấy.
Nghe nói bị bán vào sơn thôn làm con dâu nuôi từ bé, chậc, thật là đời sau lãnh lấy báo nghiệp từ đời trước.
Đã vậy nàng còn còn lợi dụng ngày sinh nhật của lão gia mà mò về, bị gia nhân xua chó đuổi không cho vào nhà.
Nhìn bộ dáng chật vật ngày đó của nàng, quả thật quá đáng thương!”
“Thiên a, đúng là ông trời có mắt đấy.
Một người ưu tú như Tú Lam đây lại năm lần bảy lượt bị từ chối, đâm đầu theo con thỏ ngu xuẩn kia, bây giờ không biết hối hận xanh ruột gan cỡ nào rồi đâu! Ôi chao, ta thấy chắc ngày sinh nhật đó, nàng ta cố tình quay về đề gạ gẫm ngươi đó Tú Lam.
Ngươi bây giờ đã là đương gia chủ nương Kỷ gia, nàng ta còn không phải muốn kiếm chác hay sao! Đúng là cặn bã đến không thể cặn bã hơn!”
Hai người bên ngoài, ngươi một câu ta một câu, càng nói càng khó nghe.
Kỷ Miên lắng nghe hết, đợi bọn họ đi xa mới chậm rãi đẩy cửa tiến ra, mở bồn nước, vốc nước rửa mặt.
Nhìn bản thân mình trong gương, thật lâu sau mới dâng lên nụ cười, đôi mắt xanh xinh đẹp thì trống rỗng.
Kỷ Miên a, ngươi nghe thấy gì không, mẫu thân ruột thịt của ngươi bị những người đó làm nhục, ngươi vậy mà trốn nhui trốn nhủi, đánh rắm cũng không đánh nổi!
Hai năm qua, nàng bết bát vậy đủ rồi, thiết nghĩ hiện tại nàng đã có mục tiêu để chiến đấu rồi đây.
Hai năm chìm trong u tối đã đến lúc kết thúc.
…!
Đúng 8h Kỷ Miên về nhà như đúng hẹn của mẹ thỏ.
Nàng vừa về đến, Mộ Tuyết đã nhảy nhót nhào ra ngoài, ôm chầm lấy nàng.
Kỷ Miên sửng sốt một chút, Mộ Tuyết liền khóc tu tu: “Ta còn tưởng ngươi không muốn về nữa đâu!”
Kỷ Miên cười ngô nghê: “Sao có thể chứ, ổ của ta ở đây kia mà.”
Kỷ Giang Hạ thấy Kỷ Miên về thì tiến ra chào đón: “Về rồi à, hôm nay chơi vui không? Tỷ tỷ ngươi hôm nay bận đi ăn với đoàn phim rồi.
Ta có làm há cảo nhân tôm, đến, tắm rửa xong ra ăn đi cho nóng!”
Cảm giác được thân nhân chờ về nhà thế này quả thật là lần đầu tiên, Kỷ Miên lộ ra vẻ luống cuống, cuối cùng chỉ có thể nhấp môi gật đầu, thật nhu thuận đi tắm rửa, sau đó thì bưng một tô há cảo to bự mà mẫu thân làm cho, bồi mẹ xem phim “nhà sói xám nuôi tiểu bạch thỏ” suốt hai giờ sau đó.
Được rồi, bộ phim tình cảm sến sẩm đến nhứt hết cả bi.
Vì tối nay có hẹn với Sơ Mục Kỳ cày game, Kỷ Miên đem điện thoại đi sạc để sẵn sàng chiến đấu xuyên đêm, vừa lúc rảnh rỗi bèn đi tìm Kỷ Giang Hạ: “Mẫu thân, ta có thể mượn máy tính không? Điện thoại ta hết pin rồi, nhưng hôm nay có gameshow ta thích.”
Kỷ Giang Hạ bận rộn thoa dầu dưỡng tóc cho Mộ Tuyết, đáp: “Có thể.
Mật khẩu là sinh nhật mẹ ngươi.”
Kỷ Miên không kịp đỡ bị nhét thức ăn chó: “…Được rồi.”
Vào phòng hai mẹ, ôm máy tính của Kỷ Giang Hạ về phòng mình, mở máy đăng nhập vào.
Vừa mở màn hình Kỷ Miên liền phải lấy móng vuốt che mắt.
Con mẹ nó, mắt chó hợp kim của lão tử!
Hình nền chính là ảnh hai mẹ nhà mình hiện nguyên hình, một con báo tuyết đang cõng một con thỏ trên lưng.
Vóc dáng báo tuyết thành niên thì không cần bàn cãi, thon dài chắc nịch, tràn trề sức lực.
Còn tiểu bạch thỏ trên lưng lại như một đoàn bông mềm mại, đôi mắt hồng ngọc ngây thơ, toàn tâm tin tưởng bám vào báo tuyết.
Hình ảnh đúng là quá nhiệt huyết rồi.
Oh shit, thức ăn chó đến chính từ mẹ ruột!
Thật thổn thức thay thân phận chó độc thân!
Ôm trái tim vụn vỡ, Kỷ Miên lộc cộc gõ xuống mật khẩu, dù chỉ mới quay về gần một tuần, nhưng thực tế thông tin của hai mẹ Kỷ Miên đều đã được phổ cập rất đầy đủ, vậy nên ngày sinh nhật gì đó căn bản không thể làm khó.
Vừa hay khi đăng nhập vào thì thấy những trang trước Kỷ Giang Hạ đang xem vẫn chưa đóng, toàn bộ là trang tìm kiếm liên quan đến tình hình Thịnh Đức hiện tại.
Bao gồm các thông tin liên quan đến scandal đình đám hai gà nhà Bắc Thùy-Nam Hoa: Sơ Mục Kỳ và Tần Tiểu Lộ.
Tin tức liên quan đến Ảnh hậu Tô Manh đổi người quản lý.
Cả những tin nội bộ như người quản lý trước của Ảnh hậu Tô Manh ngầm bị tố cáo là quấy rối tình dục Tô Manh, Kỷ Giang Hạ cũng có.
Kỷ Miên chau mày nhìn kĩ những tin này, bấm qua một trang khác, là những tin liên quan đến Thiên Kiêu, bên cạnh nữa là một công ty giải trí mới thành lập, công ty giải trí Alula- một công ty có vốn đầu tư từ nước ngoài.
Kỷ Miên bấm vào lịch sử tìm kiếm, lướt qua một lượt, cứ cách một hai ngày Kỷ Giang Hạ đều sẽ tìm kiếm những thông tin giới giải trí, trọng tâm sẽ liên quan đến Thịnh Đức, và các tin tức khác.
Đây hoàn toàn trái ngược với hình ảnh một người suốt ngày bận rộn việc văn phòng, và mở miệng đều là khẳng định không còn muốn liên quan đến giới giải trí nữa.
Có thể thấy ở trong Kỷ Giang Hạ, trái tim nhiệt huyết của thiếu chủ nhà họ Kỷ năm ấy vẫn còn.
Dù sao năm ấy Kỷ Giang Hạ ôm một thân nhiệt huyết, khao khát tung hoành giới giải trí, gầy dựng nên giang sơn của mình.
Bất quá, chưa kịp tung hoành lại bị hứng một đòn quá nặng từ gia đình, sau đó bị chối bỏ.
Dù báo tuyết không phải loài sống theo bầy đàn, nhưng bất kì một cá thể nào bị loài của mình từ chối thì đều bị tổn thương cả.
Kỷ Giang Hạ không hối hận vì đã chọn Mộ Tuyết, nhưng hoài bão năm ấy thì chưa một lần chết.
Kỷ Miên gõ gõ ngón tay lên bàn phím, sắc mặt trầm tư rất lâu.
Mãi đến khi điện thoại đang sạc trên bàn vang lên ting tong, Kỷ Miên mới sực tỉnh.
Nghĩ là Sơ Mục Kỳ nhắn tin vào game, nàng liền cầm lên xem, bất quá tin nhắn lại đến từ một tài khoản lạ.
Cáo nhỏ bên sườn hoa: [Xin chào, ngươi có phải dịch vụ cày thuê Miên Miên không?]
Đọc tin nhắn, Kỷ Miên xốc lại tinh thần ngay.
Mối làm ăn đến rồi, thần tài gõ cửa rồi.
Lập tức liền trả lời ngay.
Miên Miên: [Xin chào tuyển thủ tài năng, đúng là ta.
Ngươi muốn cày thuê sao?]
Cáo nhỏ bên sườn hoa: [Ta tìm thấy mã quét của ngươi trên trang cung cấp cày thuê game, chuyện là thế này ta muốn hỏi hiện tại ngươi có rảnh không? Có thể đánh chung kéo ta lên không?]
Miên Miên: [Được a, xin hỏi ngươi hiện tại là cấp bậc gì?]
Bong bóng tin nhắn bên kia nổi lên rất lâu, mãi đến khi Kỷ Miên nhìn chờ đến hai mắt rút gân thì mới có hồi đáp.
Cáo nhỏ bên sườn hoa: [Vàng a.]
Miên Miên: [Ta đang là thách đấu rồi, bất quá có thể dùng acc phụ kéo ngươi lên.
Ngươi muốn ta kéo ngươi đến cấp bậc gì?]
Cáo nhỏ bên sườn hoa: [Đại khái như ngươi là được rồi.
Trong hôm nay có kịp không?]
Miên Miên: […]
Vị khách hàng này có nhận thức không nhỉ, cấp bậc thách đấu chính là top các đấng của toàn quốc, toàn bộ chỉ chừng mười lăm người.
Muốn lọt vào top thách đấu không phải ai cũng có thể đâu.
Một vị cấp bậc vàng nói rằng muốn vào thách đấu trong một buổi tối…!Thật không khác gì học sinh lớp mẫu giáo muốn nhảy vào bàn tròn Viện Hàn Lâm của khối Liên Minh cường quốc vậy.
Xuất khẩu cuồng ngôn! Phải mà ngồi kế bên là Kỷ Miên đấm cho mấy nhát rồi! Ranh con này!
Cáo nhỏ bên sườn hoa: [Cũng không nhất định là phải lên thách đấu, bất quá nếu hôm nay người đấu chung kéo ta, thì ta sẽ cho ngươi số này: 9xxxxxx]
Miên Miên: [Hảo huynh đệ, ta chính là thích nhất những người giống như ngươi.
Thẳng thẳng, rõ ràng lại có mục tiêu lớn! Ta nói thật đấy.]
Được rồi, tiền bạc không giải quyết được vấn đề, mà là giải quyết được rất nhiều vấn đề.
Cáo nhỏ bên sườn hoa: [Ta vẫn luôn biết thế.
Vậy bây giờ bắt đầu luôn thì thế nào?]
Miên Miên: [Ok.
À ngươi cọc tiền trước một nửa nhé, sau khi đánh xong thì gửi luôn phần còn lại.
À còn nửa, acc ngươi có ngọc không?]
Cáo nhỏ bên sườn hoa: [Ngọc gì cơ?]
Miên Miên: [Chính là trang bị phụ trợ tăng sức mạnh, ngươi chưa lắp ngọc? Thế thì giá tiền tăng 20%]
Cáo nhỏ bên sườn hoa: […]
Cáo nhỏ bên sườn hoa: [Vạn nhất ta nói bọn ta có bốn người muốn ngươi cùng kéo thì thế nào?]
Miên Miên: [Khuyến mãi kéo ba tặng một! Chào mừng các tuyển thủ tài năng!]
Cáo nhỏ bên sườn hoa: […Được rồi, ta gửi một nửa tiền cọc cho ngươi.]
Nhìn bao lì xì gửi qua, Kỷ Miên đều cười không ngập được miệng, phấn khích đến nỗi đuôi và lỗ tai mất kiểm soát lộ ra ngoài.
Cái đuôi dài đặc trưng của báo tuyết phe phẩy qua lại vô cùng đắc chí.
Ha ha, không ngờ hôm nay có thể vớ được bốn kẻ ngốc có tiền rồi, nàng phát tài rồi!
Lập tức chuyện hứa hẹn gì đó Kỷ Miên đều quên sạch, vào game, đăng nhập, gửi mã phòng, bẻ khớp tay, chuẩn bị bật chế độ sát thần kiếm tiền thôi!.
ngôn tình hay
Thế nhưng sau đó Kỷ Miên đần mặt nhìn những ID của các vị thần tài trong phòng chờ.
Ta là một con cáo.(?)
Ta là một con lửng mật.(?)
Ta là một con bò rừng.
(?)
Ta là một con rồng béo.(?)
Duy nhất Kỷ Miên, ID: Đồ Thần Đao.
Kỷ Miên: “…”
Con mịa nó, chẳng nhẽ nàng phải đi đổi tên thành: “Ta là một con báo tuyết” luôn à? Đây là cái tổ hợp kinh hồn gì vậy??
….