Bạn đang đọc Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân – Chương 11: Đóa Hoa Lạ Của Tộc Báo Tuyết
Vì vấn đề mâu thuẫn, cảnh quay của Sơ Mục Kỳ và Tần Tiểu Lộ đành lùi về sau, cả ngày đoàn phim chỉ quay những cảnh nhỏ lẻ khác.
Buổi chiều đó Kỷ Miên về nhà cùng với Mộ Bạch Chi, trên xe Mộ Bạch Chi vẫn còn tức giận vì chuyện Kỷ Miên tự ý lẻn đi và còn tẩy trang, dù rằng Kỷ Miên cả buổi đều đeo khẩu trang, nhưng nàng ta vẫn rất không vui vì lời nói của mình bị xem nhẹ.
Tiện nhân này cư nhiên dám cãi lời nàng ta? Ai cho nó tư cách?
Bất quá Mộ Bạch Chi lại không nói gì, đợi đến về nhà trước mặt Kỷ Giang Hạ và Mộ Tuyết mới hướng Kỷ Miên phát tác, dù nói năng uyển chuyển nhưng ý tứ cũng rất khó nghe.
“Miên Miên ta vất vả xin phép đạo diễn cho ngươi đến thăm ban, ngươi dù nghịch ngợm thế nào thì cũng hiểu chuyện một chút đi! Ngươi nói xem, ngươi tùy tiện đi lung tung trong đoàn làm phim giữa lúc nháo sự như vậy, đạo diễn khiển trách ta thì làm sao bây giờ? Miên Miên, ngươi phải hiểu cho tỷ tỷ một chút chứ!”
Kỷ Giang Hạ sửng sốt nhíu mày: “Miên Miên, không phải dặn ngươi nghe thu xếp của Chi Chi rồi sao? Làm sao vậy?”
Mộ Tuyết càng lo lắng hơn: “Làm sao vậy, làm sao vậy? Đã có ai ức hiếp hai đứa sao?”
Kỷ Miên vô tội chớp mắt: “Lúc đi mua nước cho tỷ tỷ và mấy vị tỷ tỷ ca ca khác, ta đi lạc một chút thôi!”
Vì ở đoàn phim Mộ Bạch Chi nói Kỷ Miên là chân chạy vặt, đám người khác liền nhao nhao sai Kỷ Miên việc vặt, mua nước và xách dụng cụ tất nhiên không thiếu.
Vừa dứt lời, Mộ Bạch Chi hoảng hồn, tuyệt không thể để hai phu phụ kia biết nàng ta mờ ám chỉnh Kỷ Miên.
Lập tức Kỷ Giang Hạ nhíu mày sâu hơn, nghiêm giọng hỏi Kỷ Miên: “Ngươi sao phải đi mua nước?”
Kỷ Miên “ngây thơ” trả lời: “Tỷ tỷ sai ta a!”
Kỷ Giang Hạ lập tức nhìn Mộ Bạch Chi không vui.
Mộ Bạch Chi đảo mắt liền rưng rưng muốn khóc: “Chuyện ở phim trường scandal của Tần Tiểu Lộ mẫu thân cũng biết đi, lúc đó ta phải mang tiếng sư tỷ phải đi an ủi Tiểu Lộ, lo lắng muội muội vướng vào vũng nước đục mới tìm cách để nàng đi dạo.
Ai mà ngờ mấy người chung quanh lại lầm tưởng muội muội thành chạy vặt, bèn giở trò sai sử muội muội, ta cũng rất nóng ruột, nhưng đều đang vào cảnh quay.
Ta có thể làm gì chứ?”
Nói rồi liền ủy khuất tiến đến kéo tay Kỷ Miên: “Muội muội nếu vì chuyện nhỏ này mà trách tỷ, thì tỷ xin lỗi muội có được không! Tỷ chỉ là quá lo cho muội, nhất thời khi nãy không kiểm soát được bản thân một chút, muội tha lỗi cho tỷ có được không?” Lại lôi kéo Mộ Tuyết: “Mẹ, mẹ ngươi giúp ta cầu tình với muội muội có được không? Ta hảo khổ sở, ta không hề có ý xấu!”
Mộ Tuyết đều bị dáng vẻ ủy khuất của Mộ Bạch Chi làm cảm động lây, vội vàng kéo hai đứa nhỏ ngồi xuống sofa, từ ái nói: “Các ngươi là tỷ muội, chỉ là chút chuyện nhỏ làm sao sẽ nháo như vậy được.
Không sao, không sao!”
Mộ Bạch Chi vẫn không an tâm, chớp mắt đau khổ hướng Kỷ Giang Hạ: “Mẫu thân, ta thật là quá lo lắng cho Miên Miên, ta thật sự không có ý xấu, Miên Miên là đang hiểu lầm ta!”
Mỗi lần Mộ Bạch Chi rưng rưng muốn khóc, dáng vẻ đó đặc biệt giống với Mộ Tuyết, Kỷ Giang Hạ bao nhiêu phòng bị đều sẽ bị thổi bay.
Chỉ có thể lắc đầu, tiến đến sờ đầu hai đứa nhỏ nhà mình: “Được rồi, nếu chuyện chỉ có vậy thì thôi đi! Không nói nữa.”
Kỷ Miên thật bội phục bản lĩnh đổi trắng thay đen của con trà xanh này.
Hảo lợi hại.
Quả nhiên thiên địa rộng lớn, trà xanh không thiếu, cái trước so với cái sau càng “trà xanh” hơn!
Mộ Tuyết vuốt tóc Kỷ Miên, hỏi han: “Hôm nay Miên Miên đi chơi có vui không?”
Kỷ Miên cười lóa mắt hơn cả cầu vồng mùa hè: “Vui a! Ta gặp được rất nhiều ca ca tỷ tỷ xinh đẹp đâu! Ta cũng muốn làm diễn viên!”
Mộ Tuyết và Kỷ Giang Hạ đều bị Kỷ Miên ngây thơ chọc cười lớn.
Đồng loạt trêu ghẹo.
“Ha ha, thế khi nào rảnh rỗi Miên Miên đóng vai bạch thỏ của mẹ nha, được không?”
“Bạch thỏ thì phải ăn cà rốt nữa đó, ngày mai đi chợ mẫu thân đặc biệt mua cho ngươi hai cái, thế nào?”
Mộ Bạch Chi thì kéo khóe môi cười nhạo, trong mắt nồng đậm coi thường.
Đúng là một con ngu, tưởng rằng muốn là có thể dấn thân vào giới giải trí à! Đúng là đồ nhà quê! Loại này thì không chỉ quê mùa mà còn não tàn, tổ hợp không chê vào đâu được!
Kỷ Miên bị hai mẹ trêu ghẹo rất nóng nảy, nghiêm mặt: “Ta nói thật đâu! Ta sẽ trở thành diễn viên!”
Tuy nhiên bộ dáng Kỷ Miên phồng má lại quá đáng yêu, đơn thuần như một cái ngốc bạch ngọt.
Mộ Tuyết càng bị chọc cười lớn hơn.
Kỷ Giang Hạ vò tung đầu tóc Kỷ Miên lên, ngữ khí đầy ý cười: “Hảo hảo, minh tinh báo tuyết nhà ta tối nay muốn súp củ cải có để hành không?”
“Để hành a, ta thích ăn hành!”
Nhìn nữ nhi từ ngày đầu về nhà rụt rè nhút nhát, nay đã tươi tắn đầy sức sống, Mộ Tuyết nhịn không được sụt sùi, áy náy bao nhiêu năm qua vì thế mà vơi bớt đi rất nhiều.
Nhất thời hốc mắt hoen đỏ.
Mộ Bạch Chi dù rất chán ghét cảnh gia đình ấm áp này, nhưng cũng vội vàng hùa theo, giòn giã lôi kéo Mộ Tuyết: “Nếu muội muội muốn đóng vai bạch thỏ thì ta và mẹ sẽ làm báo tuyết đấy nhé!”
Kỷ Miên còn đang đẩy cái móng vuốt xấu xa mẫu thân vò loạn đầu mình, vừa lúc trông thấy Mộ Tuyết hốc mắt đỏ bừng, vội vàng kéo Mộ Tuyết: “Mẹ sao vậy?”
Mộ Tuyết xoa vành mắt: “Không có gì, mẹ là cao hứng đâu.
Thất lạc ngươi bao nhiêu lâu vậy, ta sợ nhất là không tìm lại được ngươi, khi tìm lại được ngươi ta cứ tưởng còn nằm mơ, sợ đụng mạnh vào giấc mơ tươi đẹp liền vỡ tan.
Nhưng khi xác định không phải mơ, ta lại sợ hãi chia cắt lâu năm, ngươi sẽ cùng chúng ta sản sinh khoảng cách…!Hiện tại, ta thật sự cao hứng…”
Kỷ Miên dịch mông đến gần Mộ Tuyết, chậm rãi ôm lấy mẹ đẻ, như một đứa trẻ tìm về được cái ổ ấm áp nhất đời mình, nhẹ nhàng nói: “Vô luận đi bao xa bao lâu đi nữa, ta cũng đã về được ổ của mình.
Mẹ, mẫu thân, chính ta cũng không ngờ sẽ tìm lại được các ngươi.”
Kỷ Giang Hạ cũng ít nhiều bị cảm động lây, ngồi xuống ôm lấy mấy nữ nhân nhà mình vào lòng, an ủi một chút.
Mộ Bạch Chi trong mắt xoẹt chán ghét nhưng rất nhanh cũng nặn ra nước mắt hòa vào bầu không khí.
…!
Sáng hôm sau, sau khi Mộ Bạch Chi đi rồi, Kỷ Miên mượn cớ đi thăm bạn mà muốn ra khỏi nhà.
Kỷ Giang Hạ và Mộ Tuyết hai người nhìn nhau, không quá muốn để nữ nhi rời nhà vì lại lần nữa sợ lạc mất.
Cũng không quá tin, một nha đầu thôn quê lại có bằng hữu là người Đế đô?
Kỷ Miên làm nũng và đảm bảo muốn gãy lưỡi nửa ngày trời, Kỷ Giang Hạ mới nghiêm mặt: “Nhà bằng hữu ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi đi.”
Kỷ Miên quắn quéo: “Mẫu thân còn phải đi làm đâu, mẹ lại không biết lái xe.
Ta có thể tự mình đi a, ta cũng không có ngốc, ta có thể gọi taxi a.
Nhà bằng hữu ta có chút đặc thù, không thể để lộ địa chỉ được, ta hứa với nàng rồi!”
Kỷ Giang Hạ chau mày.
Đất Đế đô đúng là nơi rồng phượng sinh sống, thi thoảng có người không muốn lộ địa chỉ là lẽ dĩ nhiên, nhưng như thế càng biểu hiện thân thế không đơn giản.
Vốn xuất thân hào môn, Kỷ Giang Hạ đương nhiên biết vũng nước đục hào môn rắc rối thế nào, nàng không quá muốn nữ nhi mình dính líu đến.
Thế nhưng lại càng không nỡ chặt đứt tình bằng hữu hiếm hoi của nữ nhi.
Kỷ Giang Hạ chỉ có thể gian nan nói: “Miên Miên, ngươi còn chưa trải hết sự đời, có nhiều chuyện không phải đơn giản như ngươi nghĩ.
Ta biết ngươi vừa về, ít nhiều còn một chút phòng bị, có nhiều thứ chưa thể kể hết với chúng ta, nhưng không sao cả, ta và mẹ ngươi đợi được.
Chỉ là…!ngươi phải luôn nhớ, chúng ta luôn ở phía sau ngươi, hiểu không?”
Thình lình bị một đống đạo lý dọa cho sững sờ, Kỷ Miên: “…”
Kỷ Miên cũng không thể nói thẳng ra địa chỉ nhà của con giời là tại Bích Cảnh Kim Thất- khu biệt thự vàng giàu nứt vách của Đế đô.
Như thế chính là tươi sống khiến hai mẹ hiểu lầm mình bị bao nuôi, dù sao một thiếu nữ ngốc nghếch từ thôn quê chạy ra, có diện mạo tốt một chút liền bị lừa tình bởi nhà giàu nào đó, kịch bản máu chó phim 8h tối luôn đầy rẫy như vậy.
Ặc, dù ai bị lừa tình nhưng trên đời này sẽ không đến phiên Kỷ Miên vớ chỗ bở đâu.
Mộ Tuyết đầy mặt lo lắng nhìn Kỷ Miên, suy cho cùng chỉ có thể móc trong ví ra một xấp tiền, ân cần nhét vào tay Kỷ Miên, dặn dò: “Miên Miên ngoan, cầm tiền thích cái gì thì mua, nếu không đủ thì nhắn tin cho mẹ, mẹ gửi thêm cho.
Không được ủy khuất bản thân, có chuyện gì phải lập tức gọi điện thoại.
Còn nữa, dù đi đâu chơi cũng phải về nhà trước 8h biết không?”
Được rồi, lần đầu tiên trong đời giờ giới nghiêm xuất hiện trong thời gian biểu của Kỷ Miên.
Cảm xúc một lời khó nói hết.
Kỷ Miên ngoan ngoãn nhận tiền cất vào túi đeo chéo thỏ bông của mình, lại tò mò: “Nếu muốn thêm tiền ta không thể nhắn tin cho mẫu thân sao?”
Mộ Tuyết ho khan một tiếng, còn Kỷ Giang Hạ thì đen mặt, nhìn Kỷ Miên như viết mấy chữ lên mặt “ngươi biết rõ còn hỏi”.
Ha ha, được rồi, mỗ báo tuyết nào đó thê quản nghiêm, thẻ lương đều bị tịch thu rồi.
Nói đi cũng nói lại, tộc báo tuyết trước giờ vốn nổi danh đào hoa thành thói, căn bản không mang gen chung thủy, châm ngôn sống 8/10 con báo tuyết đều là “gặp dịp thì chơi”, 2 con còn lại thì là yếu sinh lý, khụ.
Hiếm mà thấy một đóa hoa lạ như Kỷ Giang Hạ nở giữa rừng hoa đào, chung tình son sắc với một con thỏ, thà phụ giang sơn không phụ nàng.
Ít nhiều nhìn vào hai mẹ, Kỷ Miên có thể thanh lọc cái tâm hồn cặn bã của mình.
Mẫu thân, ngươi quá lý tưởng rồi! Ta học theo không nổi!
Mộ Tuyết vẫy vẫy bàn tay: “Nhớ là 8h về đấy! Còn cùng mẹ xem phim nhà sói có nuôi tiểu bạch thỏ nữa đấy!”
Kỷ Miên đang đi suýt chút vấp phải cục đá dưới chân lộn nhào.
Con mịa nó, nàng từ bao giờ phải chuyển gu từ phim hành động và nhục dục mạnh sang thể loại phim tiểu đường nhứt trứng này?
Đem bi thương hóa thành nụ cười tươi đẹp, Kỷ Miên vui vẻ gật đầu đáp lại hai mẹ, sau đó leo lên một chiếc taxi mất hút.
…!
**********
P/s: Gia có tìm được một tấm cực kì giống với hình tượng Kỷ Miên nè:>
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.