Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 105: Không Biết Tiểu Tam Đó Là Ai


Bạn đang đọc Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân – Chương 105: Không Biết Tiểu Tam Đó Là Ai


Lý Nhị nghe Kỷ Miên nói sơ qua tình hình, trên mặt cũng thoáng hiện nét vui mừng, tuy nhiên lại nói: “Mặc dù là thế, nhưng không quản trước được chuyện ngoài ý muốn, thế nên trước mắt cứ chờ hợp đồng tới tay đã.”
Kỷ Miên hiểu ý của Lý Nhị.

Nếu các nàng rêu rao nhận vai quá sớm, giữa đường gãy gánh sẽ rất mất mặt.

Tốt xấu vẫn phải chờ đoàn làm phim thông báo thế nào đã.

Lý Nhị mang theo Kỷ Miên và Tiểu Vi ra khỏi phim trường, đang định sẵn đường đưa hai đàn em về nhà, trên đường đi lại đụng phải Trầm Trí Bạch dẫn theo một vị thần tài đi về phía này.

Đúng thế, còn ai ngoài Thái Chấn Nguyên vừa già vừa có tiền, trên tay lão xì xèo điếu xì gà, dưới ánh nắng cái vòng tỳ hưu lão đeo phát ra tầng quang thải, sặc mùi tiền từ đầu đến chân.

Trầm Trí Bạch vây quanh Thái Chấn Nguyên, đầy mặt tươi cười nịnh nọt, nhìn không ra bộ dáng kiêu căng lớn lối khi ở công ty.

Thái Chấn Nguyên thì vừa trông thấy Kỷ Miên mắt đã sáng lên, tầm mắt đê tiện quét nàng từ đầu tới chân.

Trầm Trí Bạch không nhận ra Kỷ Miên trong bộ váy lolita, chỉ thấy nàng đi chung với Lý Nhị, nghĩ đến chuyện mình bị lão bản nương mắng chửi liền rất không vui, cùng lắm chỉ là một con khốn quản lý hết thời, vậy mà cứ đè đầu cưỡi cổ hắn.

Hắn làm sao không nổi giận được chứ.

Trầm Trí Bạch âm dương quái khí mở lời: “Lý Nhị, ngươi gan càng ngày càng to rồi đấy, dám thu người mới mà không thông qua hợp đồng công ty.

Ngươi muốn tạo phản rồi phải không?”
Lý Nhị sắc mặt lãnh đạm: “Trầm quản lý đã nhọc công suy bụng ta ra bụng người rồi.”
“Ngươi!” Trầm Trí Bạch nổi giận.

Tuy nhiên Thái Chấn Nguyên bên cạnh thì cản hắn, đánh giá Kỷ Miên từ trên xuống dưới, ánh mắt đục ngầu bừng lên hứng thú, thực ra loại quần áo này cũng là một thể loại tình thú.

Lão ta cười khà khà: “Không nghĩ người của Lý quản lý đều chất lượng như thế, không giới thiệu chút sao?”

Trầm Trí Bạch dựa theo quần áo, cũng phán đoán ra được đoàn người Lý Nhị đến casting vai Noãn Âm, hắn ta hí mắt, tỏ vẻ cao ngạo nói: “Thái tổng bây giờ cũng là nhà đầu tư lớn của đoàn phim [Trinh Thám Học Viện], các ngươi liệu hồn biết điều chút đi.”
Ý bóng gió: tiếng nói của lão bây giờ có thể quyết định vai diễn của cả đoàn phim.

Kỷ Miên thật muốn cười.

Bộ phim này vì Sơ Mục Kỳ là vai chính thế nên Thiên Kiêu bao thầu đến 70% vốn đầu tư, 30% còn lại thì rất nhiều người chen chân đầu tư nhằm kiếm lời.

Dù cho cỡ nào thì cũng chẳng thể nào qua nổi tiếng nói của Thiên Kiêu.

Kỷ Miên nghe nói, nhà đầu tư lớn thứ nhì thì cũng chỉ chiếm khoảng 10% vốn đầu tư mà thôi.

Cứ cho là Thái Chấn Nguyên đầu tư lớn thứ hai đi, nhưng cũng chỉ có 10% vốn đầu tư trong tay, hống hách cũng sớm quá rồi đó.

Kỷ Miên nhoẻn miệng cười: “Trí nhớ của Trầm quản lý càng lúc càng không tốt nhỉ?”
Nghe giọng Kỷ Miên, Trầm Trí Bạch ngờ ngợi hồi lâu mới khó tin bật thốt: “Ngươi là Kỷ Miên?”
Kỷ Miên chỉ cười không đáp.

Thái Chấn Nguyên hai mắt lóe sáng, ánh mắt nhìn Kỷ Miên càng phát ra tham lam và bẩn thỉu, lão nói: “Ha ha, đúng là thú vị.

Kỷ tiểu thư quả là làm người ta mở rộng tầm mắt.”
Lý Nhị cảm thấy nghệ sĩ nhà mình bị tên già này dòm ngó rất khó chịu, vậy nên đã dứt khoát cản tầm mắt của lão, kéo Kỷ Miên và Tiểu Vi đi luôn một nước, không thèm nhìn lại.

Trầm Trí Bạch tức giận, nhỏ nhẹ lấy lòng Thái Chấn Nguyên: “Là một đám nữ nhân ngực to não ngắn, đã để Thái tổng phiền lòng, nếu Thái tổng thật sự vừa mắt tiện nhân họ Kỷ như vậy, ta cam đoan sẽ không để Thái tổng thất vọng!”
Thái Chấn Nguyên vừa lòng, thâm ý nói: “Trầm quản lý là người tinh anh thượng thừa, Thái mỗ rất xem trọng dự án với Trầm gia bên kia, có thời gian Thái mỗ sẽ suy nghĩ lại.”
Trầm Trí Bạch lập tức mừng rỡ.

Hắn ta trong tộc địa vị không cao, nếu thật sự giành được hạng mục này, tất nhiên trưởng lão trong tộc sẽ cho hắn tiếng nói khác.


…!
Kỷ Miên về nhà chờ, không chờ được thông báo của đoàn làm phim, nhưng sáng hôm sau lại chờ được điện thoại của Tiểu Vi.

Trong điện thoại, Tiểu Vi rất hốt hoảng, cố gắng nhỏ giọng: “Miên tỷ! Tỷ có thể đến tổng công ty ngay không?! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Chuyện lớn?
Kỷ Miên chau mày: “Tiểu Vi, làm sao thế? Ồn ào như vậy, có chuyện gì sao?”
“A, nói tóm lại Miên tỷ ngươi đến công ty ngay đi, Nhị tỷ sắp không trụ được rồi!”
Nói xong không để Kỷ Miên kịp đối chất, Tiểu Vi đã dập máy, Kỷ Miên bốc lên dự cảm không lành, vội vàng thay quần áo, đeo khẩu trang và vớ lấy cái mũ lưỡi trai trên bàn, vội vàng ra cửa.

Lúc đến tổng công ty, trên đại sảnh còn có một vài người trông thấy nàng, chỉ trỏ cười nhạo, tỏ vẻ sung sướng khi người khác gặp họa.

Tầm mắt Kỷ Miên thoáng lạnh.

Bên ngoài phòng làm việc, Kỷ Miên đã gặp Tiểu Vi, Tiểu Vi đi tới đi lui, thấy nàng liền quýnh quáng: “Miên tỷ, hu hu, tỷ đến rồi! Lão thái thái kia đều mắng Nhị tỷ cực kỳ khó nghe!”
Rất nhanh Kỷ Miên biết chuyện gì đã xảy ra.

Vợ của Thái Chấn Nguyên đã tìm đến tổng công ty Thịnh Đức, nói dễ nghe là bàn việc làm ăn, nói trắng là muốn Thịnh Đức giao ra Tiểu tam để bà ta trị tội.

Phỏng chừng chuyện Thái Chấn Nguyên vừa mắt nghệ sĩ Thịnh Đức đã lọt đến tai nguyên phối của lão.

Hiện tại bà ta đang làm khó dễ quản lý Kỷ Miên là Lý Nhị.

Lại là một màn đánh ghen nhàm chán của chính phòng và tiểu tam, chỉ là lần này dây tới trên đầu Kỷ Miên.

Trong giới thủ đoạn của Thái phu nhân trị tội đám tiểu tam cũng không phải dạng vừa, có người từng bị chỉnh đến mức thân bại danh liệt.

“Thân làm quản lý lại không quản nổi tiện nhân nhà mình, xem ra cũng là một phường dơ bẩn mạt hạng như nhau rồi! Ở đó còn tỏ vẻ thanh cao! Liệu hồn thì lôi cái tiện nhân đó ra, không thì đừng mong ngóc đầu lên nổi ở đất Đế đô này!” Giọng một nữ nhân cực kì chanh chua, kèm theo đó là tiếng đồ thủy tinh đổ vỡ từ trong phòng truyền ra.


Kỷ Miên trong mắt bốc lên tầng sương lạnh lẽo, đẩy cửa tiến vào, Tiểu Vi cũng sợ sệt nối gót theo chân nàng.

Bên trong cũng khá đông đủ người.

Tầm mắt Kỷ Miên dừng ở người phụ nữ trung niên đang ngồi trên ghế, bà ta vận một bộ váy Channel vàng chanh, mẫu mới nhất của năm nay, vì thân hình có hơi mập mạp nên bộ váy có vẻ chật chột vô cùng.

Bà ta trang điểm cực kỳ đậm, trên tay xách theo túi xách Channel nốt, và sau lưng thì đứng hai tên vệ sĩ vest đen kính râm.

Trang bị cực kỳ đầy đủ, rất có bộ dáng của nguyên phối đi bắt gian, phỏng chừng bà ta làm cũng đã quen tay.

Còn bên kia là Trầm Trí Bạch và cả vị lão bản nương Trầm Tú Lam.

Tính ra đây là lần đầu tiên Kỷ Miên trực diện nhìn thấy Trầm Tú Lam.

Bà ta dù đã có tuổi nhưng bảo dưỡng rất khá, dung mạo cũng xuất chúng đoan trang, tuy nhiên giữa hàng chân mày lại toát lên vẻ sắc nhọn, vô hình chung làm người ta cảm thấy sợ hãi.

Bà ta vận váy công sở liền thân may thủ công tinh mỹ, hoàn toàn là hình mẫu nữ nhân thành đạt.

Trầm Trí Bạch đang lấy lòng đứng bên cạnh bà ta.

Riêng quản lý của nàng, Lý Nhị thì đang trơ trọi đứng giữa phòng, sắc mặt đỏ phừng còn vương cơn tức giận, dưới chân Lý Nhị đầy mảnh vỡ của tách trà.

Phỏng chừng là từ tay lão thái bà kia ném tới.

Thấy Kỷ Miên tiến vào, Lý Nhị không vui chau mày: “Miên Miên, sao ngươi lại đến đây?”
Nói xong Lý Nhị còn nhìn qua Tiểu Vi răn dạy, Tiểu Vi trốn ra sau lưng Kỷ Miên.

Hiển nhiên Lý Nhị không tán đồng chuyện gọi Kỷ Miên đến.

Lý Nhị đại khái muốn che chở Kỷ Miên khỏi thị phi, nên mới không có gọi điện cho nàng, còn Tiểu Vi vì quá sốt ruột mới trái lệnh.

Kỷ Miên không đáp, mà hướng về phía lão thái bà, lạnh nhạt: “Chào Thái phu nhân, con người ta cũng không thích vòng vo, nói thẳng không biết quản lý nhà ta đã đắc tội phu nhân điểm nào, mà phải đến mức phải dùng trận thế này?”

Thái phu nhân không ngờ Kỷ Miên sẽ nói thế, cười quát lạnh: “Tiểu tam thời nay cũng lớn lối ghê nhỉ?”
Còn chưa để Kỷ Miên nói, bên kia Trầm Trí Bạch đã trào phúng: “Kỷ Miên, ngươi nói ra mà không biết ngại mồm à? Lẳng lơ đi quyến rũ lão công người ta, còn mở miệng thanh cao như vậy? Vốn dĩ từ đầu ta đã không hoan nghênh loại hạ đẳng như ngươi gia nhập công ty rồi, chả biết kẻ nào lại rước ngươi đến nữa, rước họa cho cả công ty!”
Nói rồi Trầm Trí Bạch còn khinh bỉ liếc qua Lý Nhị một cái.

Hiển nhiên, hắn ta trước mặt Thái phu nhân sợ bị vạ lây đã tranh thủ mở miệng đổi trắng thay đen, đem cái danh lẳng lơ quyến rũ chụp lên đầu Kỷ Miên, còn mình thì phủi sạch hiềm nghi.

Thậm chí còn hoa mỹ dát lên rằng từ đầu đã không hoan nghênh Kỷ Miên, toàn bộ là do Lý Nhị tự mình chủ trương.

Trầm Tú Lam liếc Trầm Trí Bạch một cái.

Hơn ai hết Trầm Tú Lam rất rõ ràng chuyện Trầm Trí Bạch ép nghệ sĩ công ty đi tiếp rượu nhằm kéo mối làm ăn cho Trầm gia, bất quá bà ta cũng nhắm mắt coi như không thấy, ngầm cho phép.

Nguyên nhân rất đơn giản, Thịnh Đức dù quyền hành có nằm trong tay lão bản nương đi nữa, nói lên tận trời vẫn là sản nghiệp của họ Kỷ, bà ta dùng Thịnh Đức moi lợi lộc về cho nhà mẹ đẻ Trầm gia, dại gì không làm chứ.

Trầm Tú Lam không thèm nhìn đến mấy người Kỷ Miên, phảng phất không đáng.

Chỉ hướng Thái phu nhân gật đầu, ngữ khí bình đạm: “Xảy ra chuyện này, thật sự ta rất lấy làm tiếc.

Dạo gần đây ta quá bận, không kịp kiểm tra nhân sự trong công ty, không biết rằng đã để ruồi nhặng lọt vào Thịnh Đức, gián tiếp mượn danh tiếng công ty câu dẫn Thái tổng, làm hỏng tình cảm của Thái phu nhân và Thái tổng.

Ta gửi lời xin lỗi trịnh trọng đến quý phu nhân, tất nhiên chuyện Thái phu nhân xử trí tiểu tam thế nào, ta cũng không nhúng tay.”
Lời này hiển nhiên đã đồng ý giao Kỷ Miên cho Thái phu nhân trị tội.

Kỷ Miên phát cười.

Đây là lão bản nương của một công ty sao?
“Ồ, ra là Thái phu nhân đến trị tội tiểu tam, thật ngại ngùng, không biết tiểu tam đó là ai?” Kỷ Miên bình tĩnh hỏi.

Lời nàng vừa dứt toàn bộ người đều quỷ dị yên lặng.

….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.