Bạn đang đọc Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân – Chương 103: Tiểu Công Chúa Là Miên Tỷ Thô Lỗ
Kỷ Miên đắc ý xoay một vòng lắc lư bộ quần áo trên người, nghẹo đầu ngây thơ, chớp mắt a chớp mắt: “Thấy nhân gia như thế nào?”
Mộ Tuyết lao đến, chộp lấy tay Kỷ Miên xoay vòng mấy lần, cảm giác vẫn vô cùng mơ hồ.
Một cái thiếu nữ thô lỗ như nam tử hán, thế nào chỉ vì một bộ quần áo sẽ thay đổi đến mức độ này.
Khóe môi Kỷ Giang Hạ cũng run rẩy: “Ngươi…”
Kỷ Miên đang vận trên người bộ váy hồng phấn cầu kì và tinh xảo theo phong cách sweet lolita, không sai đâu, là lolita đấy!
Nữ phụ Noãn Âm trong [Trinh Thám Học Viện] được xây dựng là một tiểu thư giàu có, ngây thơ đáng yêu.
Có hai thứ cuồng nhiệt đến phát điên, một là vai Alpha chính, hai chính là những bộ váy tinh xảo phong cách lolita.
Yêu cầu của vai diễn Noãn Âm rất đơn giản, ngươi có thể cosplay được lolita, ok, ngươi đã chinh phục được phân nửa vai Noãn Âm.
Kỷ Miên thì thuộc về tộc nhân săn mồi họ mèo lớn, thân hình có vẻ tinh tế tiêm nhược, nhưng thực tế rất săn chắc.
Chiều cao nàng cũng rất tốt, gương mặt tú lệ thanh tao, tuy rất xinh đẹp, nhưng nếu nói nàng “ngây thơ, hồn nhiên, đáng yêu” thì hình tượng đúng là không cân xứng.
Vì dáng dấp nàng rất trong trẻo ngời ngời, điển hình của một ngọc nữ tinh linh vườn địa đàng, nhiễm cả vạn phần phong tình.
Đằng này phải đi theo trường phái lolita kinh điển, chính là mức độ khiêu chiến đại cao thủ rồi!
Bất quá, mỗ báo lãnh ngạo xinh đẹp kia, hiện tại biến hóa đến long trời lở đất.
Trên người là chiếc váy phồng cầu kì với rất nhiều hòa tiết ren và nơ bướm, thắt lấy nhau chồng chéo, vậy mà không rối mắt tí nào, bảo thủ kín cổng cao tường.
Bộ váy lấy hai màu hồng và trắng làm chủ đạo, trước ngực thắt một chiếc nơ bướm to tướng, giữa nơ đính một viên ngọc màu trăng non.
Trên đầu Kỷ Miên còn đội một dải buộc ren cầu kì tinh xảo.
Nàng cố tình trang điểm lối loli, đánh phấn hồng lan qua phần mũi và hai bên má.
Mái tóc suôn thẳng đã được uốn cong nhẹ, ôm lấy hai bên mặt, càng tăng thêm vẻ bầu bĩnh đáng yêu.
Bên dưới Kỷ Miên đi tất trắng cao tận gối, có cả giày búp bê đế bệt, ton-sur-ton màu hồng nốt.
Đôi mắt màu lam luôn mang theo sự khôn ngoan của Kỷ Miên đã rút sạch đi, chỉ còn tròn xoe thuần chân, chưa thấu sự đời.
Ngập tràn long lanh nước trong đó.
Chỉ chớp mắt một cái, hàng mi cánh bướm liền vỗ vào lòng người ta rập rờn.
Cứ như một vị công chúa thời trung cổ bước ra từ thánh đường vậy.
Xinh đẹp không tì vết, còn đẹp hơn cả những búp bê đắt giá trưng bày trong tủ kính.
Quả thật làm tan chảy trái tim người ta luôn ấy chứ!
Một lãnh mỹ nhân êm đẹp sẽ biến thành bộ dạng này sao! Chuyển tông cũng quá trâu bò rồi!
Mộ Tuyết và Kỷ Giang Hạ triệt để ngẩn ngơ.
Kỷ Miên tỏ vẻ đắc ý, cái đuôi đều muốn lên trời: “Người ta đã nói là có thể mà? Bây giờ đã tin người ta chưa?”
Mộ Tuyết gật đầu lia lịa: “Tin, tin! Ta tin rồi! Ôi chao, Miên Miên, ngươi đáng yêu quá đi mất!”
Kỷ Giang Hạ là một đại Alpha, thấy Kỷ Miên như vậy cũng bị tan chảy.
Tiến đến muốn xoa đầu Kỷ Miên, nhưng lại cảm thấy như mình sẽ xúc phạm đến vị công chúa trung cổ này, đổi tay muốn sờ mặt Kỷ Miên.
Bất quá lớp trang điểm Kỷ Miên quá thành công, cộng thêm làn da trắng như gốm sứ, làm nàng như trở thành một con búp bê tinh xảo, Kỷ Giang Hạ sinh ra cảm giác bảo vệ, sợ mình thô lỗ làm hỏng vị búp bê.
Thành ra trở nên luống cuống.
Kỷ Miên thầm than, quả nhiên dốc hết vốn liếng có khác, khiến đại Alpha mẫu thân nhà mình mất kiểm soát như vậy, có vẻ hình tượng của nàng đắp nặn thành công rồi đấy!
…!
Phản ứng của Lý Nhị khi trông thấy Kỷ Miên phong cách lolita thì cũng không khác, dù đang lái xe chở Kỷ Miên đến địa điểm thử vai, nhưng mỗi khi đèn đỏ đều nhìn chằm chằm Kỷ Miên không chớp mắt.
Cái này có đúng là nghệ sĩ của nàng không vậy? Oh shit, con nhỏ cu te phô mai que hạt me này đúng là Kỷ Miên sao??
Kỷ Miên trong đời thường có chút phóng khoáng, thoải mái ăn mặc tùy tiện, không biết bị Lý Nhị nhắc nhở bao nhiêu lần.
Lý Nhị vô cùng khó hiểu, trừ khi có sự kiện hoặc làm việc trong ngành, hầu như chả khi nào Kỷ Miên chăm chút nhan sắc cả.
Bộ dáng tùy tiện đó, thật sự làm người ta bóp cổ tay.
Lại nói Kỷ Miên khi đóng vai A Kiều, phục sức xa hoa tột cùng, nàng phô bày nhan sắc diễm lệ ngạt thở.
Cho tới chụp ảnh cos ảnh cưới, một bộ váy cưới giản dị, trở thành bạch nguyệt quang của hàng vạn phái mạnh ngoài kia.
Tất cả tạo hình đó đều không bì kịp tạo hình hôm nay.
Thật sự không thể tin Kỷ Miên sẽ vận được phong cách lolita này, hơn hết là hài hòa đến khó tin, thậm chí khí chất thay đổi như thể đây chính là bản chất của nàng vậy.
Một con báo lớn tướng như vậy, sao lại đáng yêu không chịu nổi?
Dù là người quen của Kỷ Miên, chắc cũng không nhận ra nổi nàng.
Mà cho dù có nhận ra, chắc cũng phản ứng như Lý Nhị hiện tại, đầy đầu câu hỏi, đây có phải Kỷ Miên thật không, Kỷ Miên không phải có hai nhân cách chứ? Một nhân cách là bọn họ quen biết, còn một nhân cách là cu te phô mai que?
#Ta nghi ngờ nghệ sĩ nhà mình có chứng tâm thần phân liệt, thật đấy, online chờ giải đáp, gấp lắm#
Kỷ Miên tỏ vẻ.
Ha ha, hình tượng không tương xứng thì thế nào? Không phải phong cách của nàng thì thế nào? Là một diễn viên, thứ gì cũng chơi được, thế thì mới là đỉnh cao của diễn có được không!
Kỷ Miên thở dài, nhu nhuyễn mở miệng: “Đèn xanh nha!”
Lý Nhị sực tỉnh, vội vàng tuân lệnh công chúa, nghiêm túc lái xe tiếp.
Còn Tiểu Vi ngồi cạnh Kỷ Miên ở ghế sau, từ nãy giờ vẫn trong trạng thái chết não, mắt chữ a mồm chữ o.
Kỷ Miên cảm thấy bộ dạng này của Tiểu Vi quá đáng yêu, bèn đưa tay ra nhéo nhéo mặt Tiểu Vi.
Ừm hứm, không hổ danh là tộc bò sữa, da dẻ không chỉ trắng ngần, còn mịn màng như thế.
Tiểu Vi chỉ đầy mắt ngôi sao, lâm vào trạng thái nhan khống não tàn, trong đại não chỉ spam một câu duy nhất: tiểu công chúa cười với ta, tiểu công chúa cười với ta, tiểu công chúa cười với ta…!
Tiểu công chúa là Miên tỷ thô lỗ…!
Hưm…!
…!
Nơi casting của đoàn làm phim [Trinh Thám Học Viện] là ở phim trường Tây An, phim trường lớn nhất nhì bên rìa thủ đô.
Cạnh bên là học viện âm nhạc có tuổi đời từ thời trung cổ, nghe nói bộ phim này hơn phân nửa sẽ quay ở học viện âm nhạc, vì kiến trúc của nó có rất nhiều điểm tương xứng với kịch bản.
Tuy Noãn Âm là vai nữ phụ nhưng cũng rất có nhiều diễn viên đến cạnh tranh, chủ yếu phim của Phùng Hạ trong giới rất có tiếng.
Huống hồ bộ tiểu thuyết [Trinh Thám Học Viện] chính là giải á quân trong giải đấu Tuyệt Bút năm ngoái đấy.
Tuyệt Bút là giải đấu dành cho các tiểu thuyết chất lượng cao, có tiếng tăm và sở hữu lượng fan lớn trên trang mạng chính thống WAK.
Giải á quân toàn quốc, chứng tỏ được yêu thích nhiều thế nào chứ.
Ai mà không vội nhảy vào tranh giành cho được.
Điểm chấm của hội đồng tiểu thuyết gia dành cho [Trinh Thám Học Viện] là 8,6.
Kém tác phẩm quán quân những một điểm, quán quân là bộ Đế Vương có số điểm chấm 9,6.
Lúc Kỷ Miên đến địa điểm casting, bên trong đã có khá đông nữ diễn viên.
Tất cả đều là phái yếu, và hơn hết đều vận váy lolita.
Khắp nơi đều là các vị lolita, đủ thể loại phong cách, thật sự giống như một ngày hội cosplay vậy.
Còn có cả người theo old lolita hoặc là gothic lolita, thậm chí là cả punk lolita.
Đúng là so với Kỷ Miên sweet lolita thì trâu bò hơn rất nhiều.
Vì những phong cách lolita đó, hưm, nói sao nhỉ mang hơi hướm u ám hơn một chút, váy đậm màu và trang điểm cũng rất đậm.
Có lẽ bọn họ nhận định Noãn Âm là vai phản diện vậy nên mới chọn phong cách như vậy.
Kỷ Miên trái lại chọn phong cách ngọt ngào trong sáng để thể hiện nhân vật.
Lúc Kỷ Miên xuất hiện cũng có vài người nhìn đến, mới đầu là vẻ mặt kinh diễm, nhưng sau đó thì lên tinh thần cạnh tranh hơn, sắc mặt đề phòng.
Có điều một người nhỏ giọng thì thầm: “Đó là nghệ sĩ nhà nào vậy, chưa từng gặp qua.”
Không phải họ không nhận ra Kỷ Miên, mà chính xác là trong bộ dạng này, người ta không nhận ra nàng diễn viên đóng vai A Kiều là chuyện dễ hiểu
“Cô ta đi chung với Lý Nhị, không lẽ là nghệ sĩ mới nữa chứ? Đáng giận, Lý Nhị danh tiếng trong giới thúi như vậy, thế mà vẫn còn đào được người chất lượng cao sao?”
“Ngươi nói nhỏ một chút đi, cái vị Kỷ Miên gì đó, nhân khí như ngồi tên lửa đang bay lên đấy.
Tin nội bộ Thịnh Đức, dù cô ta là người mới, nhưng cả Trầm Trí Bạch cô ta cũng dám bật lại đấy!”
“Trâu như vậy? Không biết người mới này lại trâu cỡ nào đây!”
“Xời, ai nói Lý Nhị hết thời? Người ta một tay đưa Tô Manh từ nha đầu quê mùa lên thảm đỏ Ảnh hậu, nghĩ sao mà đi tin mấy tin đồn thất thiệt kia vậy! Không thấy dù trong hoàn cảnh phong sát vẫn đào ra toàn người mới giá trị nhan cao à? Ghen ăn tức ở nói bậy thì coi chừng vạ miệng tới nơi đi!”
…!
Đám người đó xì xào rất lâu, Lý Nhị trong lòng trào dâng hoảng hốt.
Chỉ cách đây hai tháng thôi, đám người này còn hận không đè đầu nàng xuống vũng nước thúi, nhưng bây giờ thái độ đều thay đổi một trời một vực.
Không khỏi khiến nàng nhớ lại lời ngông cuồng của Kỷ Miên ngày đầu gặp mặt.
Kỷ Miên nói sẽ giúp nàng đòi lại hết không sót một thứ gì!
Nhất thời Lý Nhị vừa cảm thán vừa phức tạp.
Một lát sau đạo diễn, nhà sản xuất, biên kịch cũng là đại tác giả Tiêu Sênh Sênh, thậm chí cả cao tầng Thiên Kiêu cũng cử một vị Tổng giám Truyền thông Mã Thái Hào đến.
Bộ phim này Thiên Kiêu là người mua bản quyền chế tác, là nhà đầu tư lớn, vậy nên rất dụng tâm.
Rất nhanh thì bắt đầu casting.
Rất nhiều người trước lên, từ người diễn xuất nát đến người có diện mạo xuất chúng, tất cả đều không làm đạo diễn Phùng Hạ động dung, mà biên kịch chính Tiêu Sênh Sênh cũng lắc đầu ngao ngán.
Quá bốn người nữa, Phùng Hạ đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Ai không biết đạo diễn Phùng Hạ có tiếng trong giới là tính khí khó ở đâu chứ.
Huống hồ thể hiện của đám người cố cos lolita đúng là quá cay mắt, õng ẹo ẻo lả, thậm chí là kênh kiệu vô lý, chả có chút chiều sâu nào, cứ như một con rối trong bộ váy thùng thình vậy.
Đây là do người ta truyền miệng lời mắng rất nhỏ của Phùng Hạ.
Dù ai cũng bất bình, nhưng không dám lên tiếng.
Kể cả biên kịch Tiêu Sênh Sênh cũng không hài lòng.
Noãn Âm được xây dựng là nhân vật phản diện, nhưng vẫn là phản diện đáng yêu xinh đẹp, nhiều người yêu thích.
Thế nhưng ở đây, hắn không tìm ra được Noãn Âm đâu cả.
Không khỏi thất vọng tràn trề.
Kỷ Miên chờ đợi gần một tiếng thì đến phiên mình.
…..