Bạn đang đọc Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân – Chương 101: Vì Một Cảnh Này Trả Bằng Mạng Cũng Đáng!
Sau chuyện lần trước kết thúc không vui vẻ, Sơ Mục Kỳ trực tiếp hờn dỗi Kỷ Miên luôn.
Vậy nên cả buổi sáng đó trưng ra bộ mặt lạnh nhạt, dùng lỗ mũi nói chuyện với Kỷ Miên.
Kỷ Miên cũng lười đi dỗ dành con giời này, giận được thì cứ giận.
Tuy nhiên, may mắn là khi bắt đầu chụp ảnh, thì con giời đó vẫn rất phối hợp, Kỷ Miên thì tinh thần làm việc luôn là 100%, vậy nên tiến độ không tệ.
“Sơ nữ thần, ngươi cầm tay Kỷ mỹ nhân đi, đúng đúng, như kiểu cầu hôn ấy! Quá đẹp!”
“Kỷ mỹ nhân, nghiêng sang trái một chút, để lộ cổ tay và cổ có trang sức ấy! Very good!!”
“Tốt tốt, đúng như vậy! Quá đẹp! OMG, chính là cảm giác đó!”
Thoạt đầu thợ chụp ảnh còn phải gợi ý pose dáng cho hai người, nhưng về sau Sơ Mục Kỳ và Kỷ Miên tìm được cảm giác, phối hợp vô cùng ăn ý.
Cả hai không phải người mẫu, nhưng dù sao cũng được đào tạo diễn xuất, nên việc truyền tải cảm xúc khi chụp ảnh là lợi thế lớn của hai người.
Cả hai nữ nhân mặc đồ cưới vô cùng đơn giản, trên tay mỗi người chỉ cầm một đóa hoa bách hợp, vừa phô bày vẻ đẹp của bộ trang sức đeo trên người, cũng vừa tìm được góc máy, truyền tải được cảm giác diễn cô đọng trong từng khung hình.
Thợ chụp ảnh phải rít gào good, good liên tục.
Cầm tay cầu hôn, đứng cách xa ngắm nhìn, cùng ngửi hoa, tân nương gác tay lên vai tân lang, tân lang ánh mắt vô vàn cưng chiều.
Cả studio đều bị không khí của hai người làm rít gào lên.
“Oh má ơi, sao ta cảm thấy mình đang đi chụp ảnh cưới thật vậy! Bảo sao trên mạng cứ nói họ có gian tình, ta nhìn còn muốn ngộ độc thức ăn chó đây!!”
“Hu hu, nhìn họ chụp ảnh thế này, ta thật sự muốn đi mua bộ trang sức đó về cầu hôn vị nhà mình ngay luôn ấy!”
“Ơ, ngươi có đối tượng kết giao khi nào, sao ta không biết?”
“Ngươi con mịa nó ngậm mồm cho lão tử, lão tử mua trang sức về để dành không được à, để khi nào có đối tượng sẽ cầu hôn, ngươi quản được chắc?”
“Nói cũng đúng, ta cũng muốn mua!! Mua, mua!!”
Thợ chụp ảnh cầm máy ảnh xem lướt qua số ảnh vừa chụp được.
Kích động vô cùng, thoạt đầu hắn bị buộc chụp ảnh cho diễn viên, đã không hài lòng lắm, vì đám diễn viên rất chảnh chọe, lại thiếu kinh nghiệm phô dáng.
Hắn đã hợp tác với diễn viên vài lần, lần nào cũng thảm không nhìn thẳng.
Nhưng hôm nay không giống, cả hai người mẫu đều đẹp không chịu nổi, trang sức trên người càng tỏa ra tầng sáng mê hoặc.
Hơn hết là không khí họ mang đến trong từng bức ảnh, đúng là ngập tràn cảm giác cặp đôi sắp cưới.
Thế này mà đám người ngoài kia thấy ảnh không vội vàng mua trang sức cầu hôn nhau mới là lạ ấy.
“Được rồi, một vài tấm cuối.
Đổi góc.
Tiểu Đông, chỉnh ánh sáng đi!” Thợ chụp ảnh nói.
Kỷ Miên và Sơ Mục Kỳ tranh thủ nghỉ giữa giờ, nhân viên tiến đến dặm phấn, chỉnh trang cho hai người.
Sơ Mục Kỳ tỏ thái độ bằng cách hừ lạnh.
“Ngươi có thể bớt cái kiểu ngạo kiều vô lý đó không?” Kỷ Miên nhịn không được ói mửa.
Con giời này là Alpha mà tính khí còn ngạo kiều hơn cả Omega nữa!
“Ta vô lý? Thế ngươi giải thích cho ta đi, tại sao lại quen biết đám người đó, nói!” Sơ Mục Kỳ nghiêng mặt để chuyên viên dễ chỉnh trang, đồng thời oán giận trách mắng.
“Khách hàng, ok?” Kỷ Miên đón ly nước Tiểu Vi đem đến, ngậm ống hút hút một ngụm.
“Được rồi, vào vị trí!” Thợ chụp ảnh trở lại nhanh chóng.
Cả đám hậu cần vội tản đi, Kỷ Miên và Sơ Mục Kỳ cũng xốc lại tinh thần, tiếp tục làm việc.
Vì để hiển lộ hết trang sức trên người, nên cả hai đều chọn các dáng có khoảng cách nhất định, để không bị quần áo hay động tác của nhau che mất.
Cả buổi căn bản rất tốt, chỉ là thợ chụp ảnh càng chụp càng kích động, cuối cùng nhiệt huyết sôi trào: “Hôn đi! Mau hôn đi!”
Kỷ Miên: “…”
Sơ Mục Kỳ: “…”
Đám người chung quanh: “…”
Hôn cái rắm gì??
Lúc này nhiếp ảnh gia cũng nhận ra bản thân lỡ lời, cười ha hả chữa cháy: “Ha ha, hai người quá xứng đôi, ta không kiềm được!”
Kỷ Miên khóe môi run rẩy: “Đã để Uông tiên sinh vất vả rồi!”
Sơ Mục Kỳ thì hơi mất tự nhiên quay đi, lầm bầm mắng: “Thần kinh!”
Kết thúc buổi chụp ảnh, Kỷ Miên về chỗ của mình tháo trang sức, thay quần áo và tẩy trang.
Lịch trình hôm nay của nàng tương đối nhẹ nhàng, chỉ có buổi chụp ảnh sáng nay thôi, vậy nên nàng bây giờ có thể về nhà, tiếp tục nghiên cứu phần vai diễn [Trinh Thám Học Viện].
Sơ Mục Kỳ lại mang bộ mặt phụng phịu như bị thiếu mấy trăm cọc tiền, chạy đến trước mặt Kỷ Miên, bĩu môi nói: “Ngươi đã hứa làm huấn luyện riêng cho ta!”
“Ui, Sơ minh tinh hết giận dỗi rồi à?” Kỷ Miên phẩy tay nói mát.
Sơ Mục Kỳ trợn mắt, Kỷ Miên cũng không muốn chọc con công này xòe đuôi, lạnh nhạt nói: “Mỗi cuối tuần ta sẽ đến chỗ ngươi, được chưa? Với điều kiện ngươi vẫn phải theo lịch trình mà đi luyện với võ sư, ta chỉ đảm bảo phần thực chiến của ngươi thôi.”
Sơ Mục Kỳ đương nhiên hiểu ý tứ Kỷ Miên.
Về phần động tác đẹp mắt đúng là có thể học từ võ sư, nhưng khi diễn sẽ rất giả tạo, dễ bị xịt.
Kỷ Miên đây là muốn dạy nàng theo kiểu trực tiếp thô bạo nhất.
Ngươi muốn học võ tốt, được rồi, nhào vô đánh đi!
Dù Sơ Mục Kỳ rất không tán đồng phương thức giáo dục này, nhưng có thể khiến Kỷ Miên đổi ý còn khó hơn bắt cái thang leo lên trời, thật chẳng biết tra nữ này chui ra vào bát tự nào nữa, cứng đầu muốn chết!
Sơ Mục Kỳ nấn ná một chút, cũng nhịn không được hỏi: “Này, về việc casting [Trinh Thám Học Viện], ngươi nhắm vai nào vậy?”
“Noãn Âm.”
“Noãn Âm?” Sơ Mục Kỳ kinh ngạc, nhưng sau đó lại cười không ngậm được mồm, một phần vì hình tượng vai diễn, mà một phần là vì…!
“Chậc, chậc.
Nếu ngươi chọn vai đó thì sẽ có một cảnh tỏ tình kinh điển với vai A chính là ta đây, sau đó bị ta từ chối mà bật khóc tu tu đấy!” Ha ha, nghĩ tới việc từ chối tình cảm khiến con báo tuyết này đau khổ, cảm giác đặc biệt sảng.
Sơ Mục Kỳ xác định rồi, [Trinh Thám Học Viện] này dù có bị đám võ sư hành hạ vắt khô, nàng cũng phải lếch đến phim trường.
Vì một cảnh này, trả bằng mạng cũng đáng!
Kỷ Miên khinh bỉ: “Cùng lắm chỉ là phim ảnh, ngươi vui vẻ cũng sớm quá rồi đó.”
Sơ Mục Kỳ vẫn lên mặt, hếch cái mũi lên tận trời: “Xời, ta nói ngươi không cần phủ nhận đâu, ngươi sớm ngấp nghé thân thể mỹ miều của gia lâu rồi có đúng không? Dối lòng mãi lương tâm không đau à?”
“Ta nhổ vào!”
Vì bây giờ studio đang thu dọn hậu trường, không ai quan tâm đến hai người, nên Kỷ Miên cũng không quá câu nệ.
“Hí hí!” Sơ Mục Kỳ lại không đem thái độ phỉ nhổ của Kỷ Miên vào mắt, sờ cằm nhìn trần nhà, bắt đầu lâm vào trạng thái tự luyến nào đó, cười cực kỳ nham nhở.
Kỷ Miên thật muốn nổi cáu đấm cho mấy nhát.
Tuy nhiên lúc này lại có người đến.
“A, Sơ minh tinh và Kỷ mỹ nhân ở đây sao? Vất vả rồi, vất vả rồi.” Một nam nhân vận âu phục văn phòng đi đến, gương mặt phúc hậu mang ý cười nhàn nhạt.
Nam nhân đó đi đến, chủ động giới thiệu vài câu, nguyên lai hắn là trợ lý của Tổng giám WIN.
Sau một hồi giao lưu nhàm chán, hắn ngó trước ngó sau thì mới tủm tỉm vào trọng tâm: “Chuyện là thế này, trưởng phòng thiết kế bên ta đặc biệt yêu thích bộ phim hai người đã đóng chung.
Hắn là fan cp của hai người, vậy nên nhờ ta đến xin chữ kí hai vị.”
Kỷ Miên nhướn mày, nhìn không ra trưởng phòng thiết kế một công ty trang sức lớn, thậm chí dấn thân vào thị trường quốc tế, cũng là fan cp của mình ấy? Cảm giác có hơi vi diệu.
Nếu chỉ là xin chữ kí thì không có gì nghiêm trọng, hai người Kỷ Miên đều không ngại.
Nam trợ lý kia liền móc ra một cuốn sổ tay nho nhỏ có bìa màu be có trang trí ren, bên trong dán một vài nhãn dán chibi hồng phấn.
Cực kỳ cu te hột me.
Kỷ Miên và Sơ Mục Kỳ không hẹn mà dùng ánh mắt tia X quét nam trợ lý từ đầu đến chân.
Trên mặt cả hai đồng loạt viết “nhìn không ra ngươi vậy mà có loại yêu thích này”.
Nam trợ lý nhạy cảm nhận ra vấn đề, đối diện hai người lập tức ho khan giải thích: “Khụ, khụ.
Đây là của trưởng phòng thiết kế bọn ta!”
Hắn thật oan uổng có được không?
Kỷ Miên và Sơ Mục Kỳ cũng không tỏ thái độ gì, kí tên, nhận thù lao, còn tiện lời trao đổi vài câu, mở đường cho lần hợp tác tiếp theo thì đường ai nấy đi.
Sau khi xong chuyện ở studio, Kỷ Miên vừa về nhà đã nhận được điện thoại của Lý Nhị báo tin mừng, nói rằng đã đạt được cơ hội thử vai cho nàng.
Bên Phùng đạo diễn biểu thị không quá muốn chọn tân nhân cho bộ phim lớn này, tuy nhiên diễn xuất của Kỷ Miên trong [Phù Hoa] đã khiến họ phải nghĩ lại, vậy nên đã cho Kỷ Miên cơ hội thử sức.
“Miên Miên, ta phải nhắc nhở ngươi, vai diễn Noãn Âm này thực sự có chút khiêu chiến với hình tượng của ngươi.
Hơn nữa, mức độ cạnh tranh không nhỏ, ngươi phải chuẩn bị tinh thần trước, dự thảo vai diễn ta sẽ bảo Tiểu Vi chuyển đến cho ngươi.
À còn nữa, khoản thời gian này ngươi chịu khó một chút.
Phía Trầm Trí Bạch cắn chặt không nhả, thế nên phúc lợi công ty về phần nhà và xe cấp cho ngươi, ta vẫn chưa tranh thủ được.”
Kỷ Miên đáp: “Không sao đâu Nhị tỷ, ta biết ngươi cũng vất vả rồi.
Ta trong tay cũng chỉ mới có một vài dự án nhỏ, chịu thiệt một chút cũng không sao.”
“Ừm, haizz, Miên Miên, ngươi chịu khổ rồi!”
Kỷ Miên cười nhạt.
Công ty đương nhiên sẽ bao sân cho nghệ sĩ về nhà riêng và xe, để tránh soi mói của truyền thông hoặc là tiện đi lại, nhưng Trầm Trí Bạch quá đáng cắt phúc lợi của nàng, chẳng sao cả, nàng cũng không vội.
Hắn ta trong tay chỉ có Tô Manh, Tô Manh thì sắp tàn đến nơi, tin chắc hắn cũng không sống sót nổi qua mùa khô đâu.
Huống hồ, Kỷ Miên cũng chưa muốn dọn riêng ra ngoài, nàng đã có mười lăm năm chia cắt với hai mẹ, thời điểm này nàng vẫn muốn ở ổ nhà mình nhiều hơn.
Về phần Mộ Bạch Chi vừa được công ty cấp chung cư riêng liền đón cả nhà mẹ đẻ vào, và bây giờ cúp đuôi ở bên đó luôn, Kỷ Miên từ chối cho ý kiến.
….