Đọc truyện Nhất Chỉ Hoang Đường Mộng – Chương 1
Ánh trăng như sương, nhẹ nhàng rơi rớt, lại chẳng thể nào đẩy lui bóng đêm dày đặc. Bầu không khí giằng co trầm trọng bao phủ Sương Nguyệt cung tráng lệ. Một đạo bóng đen đẩy cửa mà vào. Thiên hạ trên giường ngủ say lại không có nửa điểm phát hiện, vẫn ngủ trầm.
Thù Nam nhìn thấy thiên hạ nửa thân trần trong ti y trắng thuần trên giường, khóe môi trào phúng nhếch lên, cởi áo bào ra liền áp lên.
Người trên giường cũng bị sự đè nén này làm cau mày tỉnh lại. Ánh mắt nhất thời không thích ứng được bóng tối nên không nhìn thấy gì, lại vì hương vị quen thuộc của người kia mà biết được thân phận người nọ.
Người nọ là Thù Nam, hoàng tôn thứ mười một của đương kim thiên tử, cũng là người được sủng ái nhất. Thậm chí còn có lời đồn đại rằng đương kim Thánh thượng cố ý cách thế hệ, trực tiếp đem ngôi vị hoàng đến truyền cho tôn bối Thù Nam.
Có điều đây cũng chỉ là đồn đại mà thôi, ai cũng không được phép đoán ý tứ của hoàng thượng, bởi vì Thù Nam tuy mang họ hoàng tộc, nhưng dù sao hắn cũng là ngoại tôn chứ không phải là nội tôn.
Nói đến thân phận của Thù Nam thì quả là đặc thù.
Giang sơn của đương kim Thánh thượng là chinh chiến mà có, chứ không phải là được kế thừa. Đương kim Thánh thượng cho tới trước mắt thì có mười bốn hoàng tử, mười tám công chúa. Nhưng là năm đó khi đương kim Thánh thượng rong ruổi trên chiến trường, ngài chỉ có bốn hoàng tử cũng một hoàng nữ.
Cha tranh đấu giành thiên hạ, làm con đương nhiên phải tương trợ, đáng tiếc bốn con trai tư chất bình thường, mặc dù không đến nỗi không làm được gì, nhưng lại chưa được như mong đợi (chém). Có điều, hài tử đầu tiên của Thánh thượng, cũng chính là mẫu thân của Thù Nam được cả văn võ, liền ngay cả Thánh thượng đều nói, giang sơn hiện tại của ngài có một nửa là do nàng giành về.
Nàng chính là trưởng công chúa Đình Túc, cũng là người đầu tiên được sắc phong là “Đồng hoàng tử”
Thánh thượng đến nay đã gần bảy mươi, nhưng vẫn không quyết định thái tử là ai, nghe nói nguyên nhân lớn nhất chính là vì Đình Túc.
Chỉ hận ĐìnhTúc không phải là nam nhi!
Đồng hoàng tử cả đời chưa từng gả đi, đã có một con trai là Thù Nam. Thù Nam cũng giống như mẫu thân, văn thao võ lược không gì không giỏi, chính là người nổi bật nhất trong chúng hoàng tử. Vì vậy có lời đồn đại nói đương kim thánh thượng cố ý đem đế vị truyền cho Thù Nam. Nhưng lại có lời phản đối, Đình Túc cả đời chưa kết hôn, phụ thân Thù Nam là ai chưa từng có người nào biết, sợ Thù Nam nếu làm đế, có thể làm hỗn loạn huyết thống hoàng tộc vân vân…
Thù Nam lại không để ý lắm đến những lời nói này. Dù sao bất luận những người đó nói như thế nào, hắn là hoàng tôn mà đương kim thánh thượng yêu nhất là sự thật sẽ không thay đổi, hắn là một trong bốn người ngoại trừ thánh thượng có quyền thế nhất đương triều, sự thật này cũng không hề thay đổi.
Tay Thù Nam thô bạo lôi kéo vạt áo người dưới thân. Áo ngủ gần như chỉ choàng trên người, nút buộc bên hông cũng chỉ là hờ hững kết vào, tháo một cái liền rơi xuống.
Ý đồ của Thù Nam rõ đến cực điểm, thiên hạ dưới thân cũng không hô to gọi nhỏ, khóe môi có biến hóa cười kỳ lạ.
“Làm gì?”
Thù Nam cho y một cái ánh mắt ‘biết rồi còn hỏi’, đứng dậy nhanh chóng cởi đi trói buộc trên người, lập tức lại áp lên.
“Lại muốn đem ta ra làm thế thân cho nó?” Y mị cười hỏi.
“Chẳng phải sao?” Thù Nam hỏi lại. Hướng xương quai xanh trắng nõn kia cắn một cái, người dưới thân liền đẩy hắn ra.
“Đừng để lại dấu vết trên người ta.” Y nói.
Thù Nam lại cho y một ánh mắt ‘Vì sao’. Y cười nói: “Bởi vì Tuyết hoàng tử âu yếm của ngươi ngày mai hẹn ta cùng đi hí thủy.” Sóng mắt y trong suốt, mang theo đùa cợt: “Nếu nó thấy được, ta làm sao giải thích cho tốt đây?… Ân, ta nghĩ xem… Nói rằng biểu ca thân ái nhất của nó nửa đêm xâm nhập Sương Nguyệt cung của ta, xé áo của ta, đem ta đặt dưới thân, coi là nó…”
“Câm miệng!” Thù Nam gầm nhẹ một tiếng, trong thanh âm có thêm nồng đậm sát khí. Lật thân thể y lại, làm cho y nằm úp sấp trên giường, một đĩnh xâm nhập.
Chỉ cần không làm ra dấu vết trên người là được? Quá dễ dàng!
Thiên hạ dưới thân hít một ngụm khí lạnh, khuôn mặt xinh đẹp chôn trong gối có vài phần văn vẹo.
Giữa đêm mùa thu, trong không khí đã dần nhiễm hơi thở của mùa đông, hơi lạnh ban đêm vây lấy thân thể y, mà liệt hỏa lại điên cuồng thiêu đốt lục phủ ngũ tạng y. Y cực kỳ yên lặng chịu đựng xâm phạm thô bạo ác ý kia, thân thể tuy rằng chịu thống khổ thật lớn, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh.
Y cười. Vì hết thảy hoang đường kia mà cười!
Thù Nam có một bí mật không muốn người biết, đó là hắn yêu hoàng tôn thứ hai mươi bảy “Tuyết”. Nếu xem đến huyết thống, thì đó chính là biểu đệ của hắn.
Tuyết là hài tử của con cả của đương kim Thánh thượng, đứng hàng thứ hai mươi bảy trong chúng hoàng tôn. Tuy rằng Tuyết là con của trưởng hoàng tử, vận mệnh của Tuyết cùng Thù Nam lại một trời một vực.
Mẫu thân Tuyết là ca cơ địch nhân tặng, cũng là gián điệp địch nhân an bài. Hoàng đế biết chuyện này, cho nên sớm đem ca cơ giam lỏng, thẳng đến trước khi nàng vì đêm tình cảm mãnh liệt trước kia mà hạ sinh hài tử, không ai biết là nàng mang thai. Nếu không sinh, chỉ sợ không ai cứu được người này.
Trong lúc ca cơ bị giam lỏng, người hầu hạ nàng chưa từng coi trọng nàng, chưa cho nàng qua ngày an ổn, vì vậy sau khi sinh hạ hài tử không lâu thì mất.
Sự không được coi trọng của Tuyết, có thể nhìn ra từ tên của nó. Rõ ràng là hoàng tử, lại bị lấy cái tên nữ nhân, nói cách khác thời điểm hoàng thượng tự mình đặt tên cấp nó, căn bản nó là nam hay nữ cũng chưa từng để ý tới.
Tuyết thuở nhỏ ở trong hoàng cung to lớn, không có quyền không có thế. Hoàng gia gia thông minh nhưng bá đạo của nó lấy làm hổ thẹn, phụ thân yếu đuối vô năng càng lo lắng sự tồn tại của Tuyết sẽ làm lòng thất vọng vốn có của hoàng thượng đối với hắn ngày càng phản cảm, tự nhiên sẽ không nói qua nửa câu vì Tuyết. Cho đến trước khi hắn chết, cũng chưa từng vì Tuyết mà ra mặt.
Nhưng là ai cũng không tưởng tượng được, Thù Nam được hoàng đế sủng ái nhất thế nhưng lại gặp Tuyết.
Tất cả hoàng tôn đều như nhau, thứ nhấ là từ khi tám tuổi phải vào cung sinh hoạt, cho tới khi mười sáu tuổi sau khi trưởng thành thì mới kết thúc. Nữ trước hai mươi tuổi thì tuyển phò mã gả đi, nam hai mươi tuổi thì phong tước.
Thù Nam là người hoàng đế yêu thích, ở trong hoàng cung qua lại tự nhiên, ngay cả hậu cung cũng không ngoại lệ. Từ nhỏ cho đến sau khi thành niên, hắn vẫn là như thế.
Dưới sai sót ngẫu nhiên, Thù Nam gặp được hoàng tử Tuyết trong lãnh cung, lập tức sinh hảo cảm với nó. Ban đầu nghĩ Tuyết là tiểu thái giám trong cung, vốn định mang đến bên cạnh mình, tìm hiểu mới biết được thân phận thực sự của Tuyết.
Bất quá lại nói tiếp, địa vị là hoàng tôn không quyền không thế ở trong cung so ra cũng không hơn thái giám là bao. Cho dù Tuyết có là hoàng tôn, Thù Nam vẫn là như vậy ‘muốn’ nó.
Thù Nam yêu Tuyết. Yêu sự trong trẻo của nó, yêu cái xinh đẹp của nó, yêu cái thuần khiết, yêu cái thiện lương, yêu nó lớn lên từ bùn đen mà không hề nhiễm bẩn.
Thù Nam đối với việc mình thích nam tử không có gì ngạc nhiên, trong hoàng tộc cũng có rất nhiều người nuôi luyến đồng mua vui. Sự khủng hoảng của Thù Nam là nghĩ đến một ngày sẽ làm tổn thương Tuyết, sợ hãi có một ngày Tuyết sẽ không hề vô tư cười to mà goi hắn một tiếng biểu ca nữa.
Vì thế Thù Nam cần một vật thay thế, người có thể thay Tuyết thừa nhận tình dục cực nóng của hắn. Khiến cho ở trước mặt Tuyết, hắn luôn là một Thù Nam dũng cảm, chính trực, hoàn mỹ không tỳ vết.
Người nọ chính là y.
Y thay thế Tuyết trong veo không nhiễm nửa điểm bụi trần, thừa nhận bá đạo của Thù Nam, thô bạo của Thù Nam, dục vọng của Thù Nam, thừa nhận hết thảy tà ác mà Thù Nam không triển lộ trước mặt Tuyết.
Dù sao muốn trở thành một trong số những người có quyền thế nhất trong triều, tự nhiên là không thể chỉ dựa vào sự sủng ái của hoàng thượng. Thù Nam cũng có một mặt lãnh huyết cùng giả dối.
Mà y là vật thay thế thích hợp nhất trên thế giới này.
Tên của y là ‘Sương’. Y là hoàng tôn thứ hai mươi sáu.
— Song sinh ca ca của Tuyết.