Đọc truyện Nhất Chân Tâm 3 – Chương 14: Trở về kinh thành
Edit: Ishtar
Đi tới quầy bán thịt mua một khối thịt lợn cho đại miêu ăn, đến lúc ra ngoài rừng lại không thấy đại miêu đâu, hắn lo lắng không biết nó có bị người ta bắt đi hay không, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gầm một cái, một bóng trắng chồm lên trên cỗ, cọ cọ vào hai chân hắn, sau đó chăm chú nhìn miếng thịt trên tay hắn.
“Đại miêu a, năng lực của ngươi đã đạt tới mức leo cây bắt chim rồi sao?” Kim Lục Phúc ném miếng thịt tới trước mặt nó, nó vật ra ăn, hắn ngồi bên cạnh xoa xoa nắn nắn nó: “Địa miêu, bắt được mấy con?”
Đại miêu tập trung ăn, thỉnh thoảng quay đầu phun phun khỉ vào hắn, ý bảo hắn đừng có quấy rầy bữa ăn của nó.
“Sao? Đại miêu, không phải ngươi leo lên cây bắt diều hâu à?” Kim Lục Phúc nhìn bộ lông của nó không còn mềm mại như xưa, lại còn có một vết xước đỏ đỏ: “Ôi trời, diều hâu chưa bắt được mà còn bị thương hả? Đại miêu a, ngươi phải biết rằng, làm việc gì cũng trong khả năng của mình thôi, nếu không sẽ biến thành cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, có hiểu không?”
Mặc kệ hắn lải nhải, đại miêu chỉ cảm thấy có hứng thú với thịt lợn. Bởi vì ăn hết một chậu thịt trâu, nên Kim Lục Phúc lại lôi bánh bao ra ăn cho đỡ ngán. Ăn xong, lại lăn ra ngủ trưa một giấc.
Đến khi tỉnh lại, trời đã tối, quyết định đi ngủ tiếp.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Kim Lục Phúc cảm giác được trên mặt có cái gì rơi xuống lộp bộp, bên tai còn nghe thấy tiếng tí tách rơi, mở mắt nhìn, không ngờ trời đổ mưa, rõ ràng tối qua trăng sáng sao thưa như thế, vậy mà giờ lại mưa to như vậy.
‘Đại miêu, chúng ta đi tìm ngôi miếu đổ nào đó trú mưa nha, mưa thế này làm sao ngủ được chứ?” Hắn nhảy xuống khỏi thân cây.
Bởi vì chạy từ ngoại ô tới, nên hắn biết ở đây chẳng có ngôi miếu đổ nào cả, thừa dịp trời tối đen như mực, không có ai, hắn mang báo tuyết chạy vào trong thôn, không tìm được miếu đổ nát nào, hi vọng có thể tìm được căn nhà hoang nào đó.
Vẫn trên con đường đá xanh kia, trải qua cơn mưa, dường như có chút bạch quang, trong trấn rất an tĩnh, thỉnh thoảng truyền tới tiếng chó sủa vang dội. Mọi ngà trong trấn hầu như đều tắt đèn, chỉ còn có mỗi tửu lầu bên phải, vẫn lộ ra ánh sáng yếu ớt của đèn lồng trắng.
“Đại miêu, hôm nay coi như đi thám hiểm đi.” Ngẩng đầu, ưỡn ngực, dẫn báo tuyết đi vào trong tửu lâu.
Đang suy nghĩ có nên đưa cho người ta ít tiền để ở nhờ không, thì một giọng nói vang lên: “Bổn lâu không phải nơi dừng chân.”
“À, cho một suất nước luộc thịt trâu.”
Không động tới tĩnh, hồi lâu, lại bắt đầu vang lên vài tiếng chặt chặt, sau đó lại là tiếng gỗ bị đốt. Nhìn báo tuyết quỳ rạp trên mặt đất, Kim Lục Phúc vỗ về nói: “Hôm nay ngươi được lợi nha, còn cho ngươi ăn khuya nữa.”
Đúng là mệt mỏi, nửa đêm còn phải tìm chỗ trú mưa, cũng không phải dễ dàng gì. Chống cằm, hắn cảm thấy buồn ngủ. Đến báo tuyết cũng còn muốn ngủ nữa là.
Không biết đợi bao lâu, Kim Lục Phúc bị báo tuyết lay tỉnh, nó đứng dậy, dựng thẳng đuôi nhìn về phía rèm cửa, dáng vẻ đề phòng. Kim Lục Phúc nghiêng đầu, rèm cửa vén lên, một bóng đen nhẹ nhàng đi ra, đối lập hoàn toàn với cái chậu men trắng toát trên tay nàng.
Bóng đen lại lần nữa bay đi. Kim Lục Phúc chỉ chỉ thịt trâu: “Đại miêu, đến đây, ăn cơm.”
Báo tuyết nhảy lên ghế, ngửi ngửi một lát, ròi nhảy xuống đất ngủ tiếp.
~~~ không ngờ đại miêu không để ý tới ~~
Đại miêu cũng không ăn đồ hắn ăn, như vậy là nói làm sao ~~
Đẩy cái chậu thịt sang một bên, hắn ngã người ngủ thiếp đi, cũng chẳng ai để ý tới hắn. Ngủ tới khi thắt lưng đau nhức, cổ mỏi nhừ, Kim Lục Phúc ngồi dậy, chậu thịt trước mặt đã đông thành một tầng mỡ, sờ sờ trong túi ngực lại không thấy mấy khối bạc đâu, không biết có thể chuồn êm hay không… nhớ ra bóng đen với cây dao thái kia… hắn quyết định ăn ngay nói thật.
Dựa vào việc hắn muốn quỵt nợ, cho nên phải tới trước cửa nhận tội mới biểu hiện chút thành ý. Vén rèm cửa lên, sửng sốt, không phải hắn đi nhầm nơi đấy chứ? Tại sao lại có người giường không nằm, lại nằm vắt vẻo trên cây gỗ? Đấy là cái quỉ gì vậy?
“Chưởng quầy? Ta có việc muốn nói chuyện với ngươi.”
“Nói đi.” Trên cây gỗ, chỉ chừa cho hắn bóng lưng, người kia mở miệng.
“Ta không có tiền trả.”
Trầm mặc chốc lát, nữ tử phất phất tay: “…nợ một lần cũng được, sau này có tiền thì trả, đi đi.”
“Chắc sẽ rất lâu ~~”
“Biết rồi.” Giọng nói có chút khó chịu.
Kim Lục Phúc lui ra ngoài, mang theo báo tuyết trốn tránh rời đi.
Sau cơn mưa, bên ngoài ngoại ô, không khí tươi mát, trên những tán cây xanh mướt vẫn còn đọng lại những giọt mưa, dưới ánh mặt trời, phản chiếu ánh sáng rực rỡ, tâm tình thoải mái vô cùng.
“Đai miêu a, kế tiếp chúng ta sẽ tới kinh thành xin cơm.” Hắn vừa cười vừa nói.
Cũng may không phải đi xa lắm, nướng mấy món dân dã ăn cho đỡ đói. Tối hôm đó, Kim Lục Phúc thản nhiên ăn bồ câu nướng, không biết bồ câu đưa tin nhà ai không may bị hắn bắt được… riêng đại miêu đã tự ăn một con thỏ, đang ngồi vệ sinh bản thân. Bỗng nhiên đại miêu ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn bốn phía.
“Đại miêu, ngươi lại nghi thần nghi quỷ.” Hắn cầm bồ câu ngửi ngửi, không tệ, rất thơm, vừa xé đùi ăn đã thấy xuất hiện vài bóng người trước mặt mình. Kim Lục Phúc cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn, còn đại miêu thì gầm gừ cảnh cáo.
“Kim tiểu huynh đệ, đã lâu không gặp.” Giọng nói của một lão nam nhân.
Lúc này Kim Lục Phúc không thể không ngẩng đầu lên, có người gọi đích danh họ hắn kia mà. “Xin hỏi ngài là ai?” Nhìn quen quen.
“Tạ hạ là Mộ Dung Huống, ba năm trước chúng ta từng gặp một lần.” Lão giả nói.
Hắn nhớ ra, vội nói: “Không ngờ nha, hóa ra là đại thúc đi đường. Xin chào, xin chào.” Đại thúc này xem ra lai lịch không nhỏ, nhìn thái độ cung kính của mấy người phía sau là biết.
“Nếu không chê, tiểu huynh đệ, có thể ngồi cùng chứ?” Mộ Dung Huống cười hỏi.
“Không chê, theo ý của đại thúc đi.” Dù sao nơi này cũng không phải của hắn, sau đó thoải mái ngồi gặm bồ câu.
Mộ Dung Huống ngồi xuống, không biết mấy tùy tùng lôi ở đâu ra thịt rượu đặt bên cạnh đống lửa: “Nếu không ngại, tiểu huynh đệ bồi lão phu uống một chén chứ?”
“Đại thúc, nếu ngài không để ý, chuyện tại hạ chiếm tiện nghi thì tại hạ sẽ không khách khí, cám ơn.” Kim Lục Phúc vừa cười vừa nói. Rượu rất là tinh khiết và thơm, so với mấy loại rượu pha hắn từng uống, không biết ngon hơn gấp bao nhiêu lần.
“Sao tiểu huynh đệ lại ở chỗ này?” Mộ Dung Huống hỏi. Tiểu tử này lại biến thành bộ dạng lôi thôi như vậy.
“Tùy tiện đi vài nơi rồi chạy tới nơi này, đại thúc cũng thế sao?”
“Không, lão phu là muốn về kinh thăm một lão bằng hữu, tiểu huynh đệ cũng sắp về kinh sao?”
“Cái…này a, đương nhiên muốn đi, trong kinh thành – phồn hoa náo nhiệt còn chưa được nhìn thấy, dưới chân thiên tử cũng thấm chút may mắn” Hắn cười cười.
“Vậy có muốn đồng hành cũng lão phu không?”
“Được a, nhưng mà ta không có tiền trả ngài đâu.”
“Vật ngoài thân, không cần so đo.”
“Đại thúc thật sự là hào phóng, đã như vầy, nếu tại hạ còn từ chối quả là xấu mặt.” Kim Lục Phúc dày mặt nói.
Cơm no rượu say, Kim Lục Phúc vẫn như trước trèo lên cây ngủ, Mộ Dung Huống không ngủ, ngồi xếp bằng bên đống lửa, giống như điều tức luyện công. Báo tuyết nằm dưới tàng cây, thỉnh thoảng mở mắt nhìn đám người xa lạ.
Đi cùng Mộ Dung Huống hai ngày thì tới địa giới kinh thành, uống rượu xong, Kim Lục Phúc nói muốn mỗi người đi một ngả, Mộ Dung Huống muốn tặng cho hắn ít bạc, bị hắn từ chối… nếu như Tứ ca, Ngũ ca hắn biết đến trước cửa nhà mình rồi còn đi ăn xin, chắc chắn sẽ không tha cho hắn. Hơn nữa dù không mò tới ngự thiện phòng thì hắn vẫn còn có chỗ để ăn, hắn đang băn khoăn suy nghĩ có nên đi thăm Sách Lăng cô phu một chút không.
Nghe nói Thân vương phủ của cô phu hắn ở trong ngõ nhỏ Lưu Hải, hắn cũng không vội vàng tới, dáng vẻ hắn bây giờ mà tới phủ Thân vương, chắc chắn sẽ bị coi là giang hồ lưu lạc tới đòi tiền.
Chờ tới khi trời tối đen, hắn lại dùng trò cũ leo tường vào phủ, cô phu cũng không khó tìm, đang ở trong hoa viên múa thương, cánh tay mạnh mẽ, nhìn không ra một lão đầu tử đã ngoài sáu mươi.
Nằm ở trên cây chờ cô phu múa thương, không nghĩ tới, lúc hắn đang tập trung tinh thần nhìn thì bỗng nhiên cây thương phóng về phía hắn, cũng may hắn phản ứng nhanh, không thì sẽ bị xiên thành chuỗi thịt để nướng rồi.
Hì hì cười nhảy xuống đất: “Cô phu.”
Sách Lăng nhướng mày, nhìn tiểu tử ăn mặc như trộm đạo trước mặt, do dự hỏi: “Tiểu Lục à?”
“Nhãn lực của cô phu thật tốt.” Hắn hơi cúi mình xuống chào lão giả.
“Tiểu tử, ngươi còn không biết xấu hổ, tới thăm ta sao?” Sách Lăng uy nghiêm hỏi.
“Hì hì, cô phu chinh chiến sa trường bận rộn như vậy, tiểu tử nào dám tới gây phiền nhiễu a.” Hắn cười cười.
“Lăn tới đây.” Sách Lăng vừa nói vừa đi về phái nội viện, Kim Lục Phúc liền đi theo.
Bước vào phòng khách, vài nha hoàn bê trà đi lên, Sách Lăng chăm chú nhìn đứa cháu. “Mấy năm nay ngươi đi chỗ nào giương oai vậy? Ngạch nương ngươi và Khuynh Thành viết vài phong thư tới hỏi ngươi có về kinh hay tới thảo nguyên không, tiểu tử này, sao không thể để người khác bớt lo chứ?”
“Ai nha, thật không dễ dàng, rốt cuộc ngạch nương cháu cũng nhớ ra còn có một đứa con như cháu nha. Không dễ dàng a.” Từ khi cha hắn “băng hà”, trong mắt nương hắn chỉ nhìn thấy cha hắn mà thôi.
“Bớt lắm mồm. Còn chưa chịu viết thư báo bình an sao?” Sách Lăng trừng mắt.
“Cô phu, cháu muốn cho ngạch nương một kinh hỉ(ngạc nhiên mừng rỡ) mà.”
“Ha ha, kinh hỉ, ta sợ là đến lúc đó ngạch nương ngươi không kinh hỉ tới thế đâu. Tiểu Lục, sao cháu lại tới kinh thành?”
“À, thuận tiện ghé qua, bái tế.” Hắn nói, cố y mập mờ không rõ ràng.
Sách Lăng thở dài: “Cũng đúng, lúc hoàng a mã cháu băng hà, cháu cũng chưa tới đốt giấy bái tế, cho nên phải tới bái tế đàng hoàng.”
Sặc ~~ hắn mà dám đến, cha hắn, nương hắn sẽ chém chết hắn mất. “Đúng vậy, đúng vậy, gần đây cháu mơ thấy A mã, cho nên mới tới nhìn xem.”
“Xem xong rồi sẽ ở lại kinh thành chứ?” Sách Lăng hỏi.
“Cô phu, người ngẫm mà xem, ngạch nương cháu… tính tình thế kia sao có thể để cháu biến chất sa đọa ở chỗ này chứ, không ở dưới mí mắt của người, thì người không yên lòng, lại nói, ngạch nương cháu muốn có nhi tử ở gần bên dưỡng lão, cháu sao có thể không quay về phụng dưỡng lão nhân gia chứ.”
Sách Lăng uống một ngụm trà, suy nghĩ một chút nói: “Cũng đúng, tính tình của Nhan Nhan… thà rằng để cháu làm ăn mày, cũng không cho cháu làm quan.”
Sặc ~~~ đúng là hiểu rõ mẹ hắn.
Nhưng, Nhan Nhan ~~
“Cháu không định tới thăm Tứ ca cháu sao?” Sách Lăng hỏi tiếp.
“Không phải Tứ ca đang nghỉ hè ở Viên Minh Viên sao? Cháu đặc biệt trở về, đã không thấy tăm hơi.” Kim Lục Phúc vừa cười vừa nói, người đi trốn chính là Tứ ca hắn.
“Ngươi tiểu tử này.” Sách Lăng lắc đầu: “So ra, cháu còn láu cá hơn ngạch nương cháu nhiều.”
Kim Lục Phúc cười gian, nương hắn nói… đức tính này của hắn thực ra thì giống cha hắn nhiều hơn.
“Nếu đã đến đây, thì ở lại với ta vài ngày rồi hãy đi.”
“Không cần đâu ạ, cần gì phải mang lại phiền phức cho cô phu .”
Sách Lăng liền liếc mắt, trừng hắn. Kim Lục Phúc rất buồn bực, vì sao người nhà hắn, cứ nhìn thấy hắn đều trợn trắng mắt?