Bạn đang đọc Nhặt Cánh Hoa Rơi: Chương 7
Vì sao khi anh đi em đã không ôm lấy anh hỡi người
Vì sao đôi chân em cứ đứng nhìn anh xa mãi xa
Bước vào kỳ nghỉ hè,An Nhiên và Thiên Kỳ cùng nhau học để chuẩn bị cho năm sau. Đôi khi,Thiên Kỳ sẽ trẻ con nắm chặt tay An Nhiên không buông mà chạy dưới mưa, sẽ cùng nhau tranh giành đồ ăn như hai đứa trẻ. Hay là những lúc Thiên Kỳ sẽ gối đầu lên chân An Nhiên, nhắm mắt để cô đọc sách cho cậu nghe.
Thiên Kỳ và An Nhiên gắn với nhau như hình với bóng. Suốt cả mùa hè, họ cùng nhau du lịch, cùng nhau học. Họ đang góp nhặt,góp nhặt những kỷ niệm vào cuốn lưu bút của cuộc đời,để sau này khi trưởng thành lật lại từng trang cả Thiên Kỳ lẫn An Nhiên sẽ hoài niệm mãi về ký ức của mối tình đầu.
Đối với học sinh, điều gì là bất hạnh nhất? Đáp án tất nhiên là kết thúc mùa hè và back to school. Danh sách của lớp An Nhiên không thay đổi nhiều, chỉ có thêm vài học sinh chuyển vô mà thôi. Ngày tập trung,Thiên Kỳ đón An Nhiên đi ăn sáng, sau đó cả hai cùng nhau tới trường.
” Lớp chúng ta năm nay sẽ nhận thêm hai bạn mới chuyển trường. Hai em vào đây đi.” Vì đã chủ nhiệm lớp năm ngoái nên cô chủ nhiệm không nói nhiều, chỉ đơn giản giới thiệu hai học sinh mới.
Cẩm Tú và Lâm Phong bước vào,đứng trước lớp, Cẩm Tú mỉm cười giới thiệu: ” Mình là Cẩm Tú, còn bạn ấy là Lâm Phong,mong các bạn giúp đỡ.”
Cẩm Tú nhiệt tình, thân thiện làm cả lớp rất thích. Đảo mắt một vòng quanh lớp,ánh mắt Cẩm Tú dừng lại trên người Thiên Kỳ nhưng… khi nhìn thấy An Nhiên ngồi bên cạnh, nụ cười trên môi cô chợt tắt. Cẩm Tú xuất hiện ở đây, An Nhiên có chút bất ngờ. Không phải đã đi du học rồi sao?
Đúng là oan gia ngỏ hẹp,nhìn biểu tình giả dối của Cẩm Tú,ánh mắt An Nhiên lạnh lùng,nhếch môi cười khinh bỉ. Thấy cảm xúc của An Nhiên thay đổi đột ngột,Thiên kỳ lo lắng quay qua hỏi: “Nhiên…em không sao chứ?” Không phải ban nãy vẫn tốt sao. Nhưng trước mắt Thiên Kỳ bây giờ là sự lạnh lùng,khó gần của An Nhiên như lần đầu cậu gặp cô.
Nhìn Thiên Kỳ lo lắng ình ,An Nhiên mỉm cười:” Em không sao,mà… em thấy anh ngày càng giống ông cụ non đó nha.”
” Còn không phải vì lo lắng cho em sao?” Thiên Kỳ trưng bộ mặt uất ức nhìn An Nhiên.
” Phải…phải, tất cả là do em.” Hai người nhìn nhau bật cười ,không để ý tới cái nhìn ghen ghét của Cẩm Tú.
” Thiên Kỳ…tại sao vậy,tại sao… cậu chưa bao giờ mỉm cười với tớ như thế?” Cẩm Tú thầm nói với lòng. Trên người Thiên Kỳ lúc này toát ra sự ôn nhu,trẻ con mà Cẩm Tú chưa bao giờ thấy. Cô đố kỵ. Cô muốn nụ cười đó chỉ thuộc về cô. Nếu Cẩm Tú cô không đoạt được thì người khác cũng đừng mơ.
” Hai em tạm thời ngồi bàn sau lưng Minh Hạo đi!”
Cô chủ nhiệm lên tiếng. Thu lại lửa giận trong lòng, Cẩm Tú nở nụ cười với cô rồi cùng Lâm Phong về chỗ ngồi. Nhìn Cẩm Tú rồi lại nhìn Thiên Kỳ,Lâm Phong đau lòng tự hỏi:” Thiên Kỳ quan trọng với em như vậy sao?”
Không phải Lâm Phong không biết Cẩm Tú thích Thiên Kỳ. Nhìn cô tự tổn thương bản thân,sự si tình đến cố chấp của Cẩm Tú làm cho Lâm Phong rung động. Cậu luôn ở bên cô,nhiều lần khuyên cô từ bỏ nhưng cô nói… cô làm không được. Chính bản thân cậu còn không từ bỏ được, lấy tư cách gì khuyên người ta. Lâm Phong mỉm cười chua xót.
Giờ ra chơi,Thiên Kỳ nắm tay An Nhiên tính xuống sân mua đồ thì….
” Thiên Kỳ,tớ nhớ cậu quá đi!” Không biết Cẩm Tú từ đâu xuất hiện ôm chầm lấy Thiên Kỳ.
” Cậu bỏ ra đi,đã nói đừng bao giờ làm vậy mà!” Thiên Kỳ khó thoát khỏi vòng tay của Cẩm Tú,xoay người đứng bên cạnh An Nhiên,nắm chặt tay cô. Thiên Kỳ nôn nóng lên tiếng giải thích vì sợ An Nhiên hiểu lầm:”Nhiên…Cẩm Tú với Lâm Phong là bạn của anh. Anh với cô ấy không có gì cả…”
Không ngờ Cẩm Tú lại quen biết Thiên Kỳ. An Nhiên tính hỏi cậu cho rõ nhưng thấy cậu lật đật ,nóng lòng sợ mình hiểu lầm làm cô không nhịn được đưa tay xoa lên chân mày đang nhíu chặt của Thiên Kỳ.
“Ngốc…em có nghĩ gì đâu mà anh đã cuống lên thế?” Nghe An Nhiên nói vậy,Thiên Kỳ mới yên tâm thở ra .
“Chúng ta xuống căn tin mua sữa, nhìn em cứ như nấm lùn ấy.” Thiên Kỳ trêu chọc An Nhiên,sau đó nhìn Lâm Phong cười nói: “Phong…tớ đi trước ,lúc khác nói chuyện.”
Nói xong cậu cùng An Nhiên ra khỏi lớp. Nhìn Thiên Kỳ vì sợ An Nhiên hiểu lầm mà giải thích, không quan tâm đến sự có mặt của cô,còn tay trong tay với An Nhiên trước mặt mình,Cẩm Tú đau lòng mà cười khổ….nhưng rất nhanh đã bị sự đố kỵ che mắt.
Dưới sân
” Thiên Kỳ…anh quen biết như thế nào với Cẩm Tú?”
Thiên Kỳ đờ người trước câu hỏi của An nhiên,không phải….cô nói không suy nghĩ gì sao? Nhưng cậu vẫn giải thích cho An Nhiên nghe.
“ Anh,Lâm Phong với Cẩm Tú chơi với nhau từ nhỏ vì cha mẹ bọn anh có quan hệ làm ăn rất tốt. Ba Cẩm Tú rất thích anh nên gán ghép hai đứa. Nhưng anh chỉ xem Cẩm Tú là bạn, em… đừng hiểu lầm.” Thì ra là như vậy,khó trách…Cẩm Tú lại thân thiết với Thiên Kỳ. Không. Cảm giác cho cô biết Cẩm Tú… thích Thiên Kỳ. Nghĩ tới đó làm lòng An Nhiên xao động. Liệu cô có nên nói với anh sự thật?
Thấy An Nhiên trầm mặc không nói, nhưng trong mắt là sự giằng xé,hoảng loạn của nội tâm,Thiên Kỳ nhạy bén cảm thấy có gì đó không ổn.
” Nhiên…có chuyện gì sao?”
” Thiên Kỳ,thật ra..em…” An Nhiên muốn nói với Thiên Kỳ sự thật nhưng…
“Tùng.. tùng… tùng ” tiếng trống vô học vang lên cắt ngang lời cô. ” Thôi chúng ta lên lớp đi.” An Nhiên xoay người thẫn thờ lên lớp.
Từ ngày hôm đó, An Nhiên luôn tìm cách tránh mặt Thiên Kỳ. Cô đang giằng co giữa việc nên hay không nên cho Thiên Kỳ biết bí mật gia đình mình.
Thấy quan hệ giữa họ không tốt, Cẩm Tú cười thầm trong lòng,tìm mọi cách để tới gần Thiên Kỳ mặc cho cậu không thích.
An Nhiên không nói gì chỉ nhìn bọn họ mà lòng vô cùng khó chịu. Nhưng cô cần có thời gian để suy nghĩ, tháo gỡ khúc mắc trong lòng. An Nhiên trong nhà vệ sinh đi ra đã thấy Cẩm Tú đứng chờ cô.
” Cô nói chuyện với tôi chút đi.” Cẩm Tú khó chịu lên tiếng. An Nhiên cười lạnh nhìn Cẩm Tú.
“Cô muốn nói gì?”
“Tôi không muốn Thiên Kỳ biết quan hệ của chúng ta,còn nữa hãy rời xa Thiên Kỳ trước khi tôi nổi cáu.”
Thấy Cẩm Tú ngạo mạn đưa ra lời yêu cầu cô rời xa Thiên Kỳ,An Nhiên lạnh lùng,đôi mắt sắt bén,người cô như toát ra hàn khí làm Cẩm Tú thất thế lùi về sau một bước.
” Cô là ai mà đưa ra yêu cầu với tôi. Một đứa con ngoài giá thú như cô…có tư cách sao, Đỗ Cẩm Tú?” An Nhiên nhấn mạnh từng chữ.
“Cô….” Cẩm Tú tức giận trừng mắt nhìn An Nhiên. Không đợi Cẩm Tú nói hết câu, An Nhiên xoay người quay về lớp. “Trần An Nhiên mày đợi đó” Cẩm Tú nắm chặt tay,đôi mắt chứa đầy thù hận.
An Nhiên tâm trạng rối bời đứng trên sân thượng, tóc cô bay trong gió, vẻ mặt An nhiên tràn ngập sự cô đơn. Chợt,có người đặt tay lên vai cô .
“An Nhiên,mấy ngày nay cậu sao vậy?Có tâm sự đúng không?” Là Minh Hạo,cậu trở thành bạn thân của cô sau chuyến đi biển năm ngoái.
“Hạo…tớ nên làm thế nào mới tốt đây?” An Nhiên không kềm được mà rơi nước mắt,cô mệt rồi, thật đấy.
“Đừng khóc, cậu có thể kể chia sẻ cùng tớ như tớ đã làm.” Thật ra Minh Hạo đã thú nhận với An nhiên bí mật lớn nhất của mình,đó là vấn đề về giới tính của cậu. Phải,Minh Hạo bị đồng tính. Nhưng cậu chỉ dám tiết lộ sự thật này ình An Nhiên biết.Vì điều đó nên cậu cũng muốn An Nhiên xem cậu là bạn mà nói ra điều canh cánh trong lòng. Minh Hạo đưa tay lau nước mắt cho An Nhiên.
“Hai người làm gì vậy?” Không biết từ lúc nào,Thiên Kỳ đã đứng ở cầu thang. Cậu lo lắng cho An Nhiên nên chạy đi tìm cô. Mấy ngày rồi cô luôn né tránh cậu lại thêm Cẩm Tú đeo theo làm hai người chưa có cơ hội giải quyết vấn đề.Nhưng không ngờ lại…
“Kỳ…không phải như anh nghĩ đâu.” An Nhiên lúng túng lau nước mắt.
“Không phải?… Những gì anh thấy không đúng sao?” Thiên Kỳ mỉm cười chua xót,cậu lo lắng cho cô nhưng cô lại ở đây rơi nước mắt bên người khác.
“Anh nghe em giải thích.” An Nhiên nắm tay Thiên Kỳ hy vọng cậu nghe cô.
“Cần phải giải thích sao?….Nhưng mà hiện tại tôi không muốn nghe.”
“Thiên Kỳ mọi chuyện không như cậu nghĩ, tớ và An Nhiên chỉ là bạn. Cậu đừng trách lầm cậu ấy.” Minh Hạo thấy mọi chuyện đang tiến triển theo chiều hướng xấu đi,lo lắng thay An Nhiên giải thích.
” Bạn sao,haha….chỉ là bạn?” Thiên Kỳ cười nhạt rồi bất ngờ đấm vào mặt Minh Hạo làm cậu té trên mặt đất,khóe miệng rướm máu. An Nhiên chạy lại đỡ Minh Hạo,đau lòng mà nhìn Thiên Kỳ.
” Thiên Kỳ…tại sao anh không nghe lời em nói. Tại sao anh chỉ tin vào những điều anh nhìn thấy? Tại sao anh lại không thể tin tưởng em… như em đã tin tưởng anh?”
Nước mắt thi nhau chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống đất vỡ tan. Đau quá,lòng An Nhiên rất đau.
“ Đúng rồi. Hình như tôi không thể tin. Chúng ta không nên gặp mặt nữa.”
Nói xong, Thiên Kỳ chạy đi. Cậu sợ mình không khống chế được mà làm tổn thương cô. Nhìn Thiên Kỳ bỏ đi, An Nhiên đau lòng khóc ngất trong tay Minh Hạo. Tim cô như có ngàn mảnh nhọn đâm vào. Nó đang rỉ máu, đang bị tổn thương rất sâu.
Thiên Kỳ lê từng bước nặng nề đi trên đường. Có phải…cậu đã sai không? Thấy Thiên Kỳ , Cẩm Tú chạy lại :”Cậu sao vậy?
Thiên Kỳ nhìn Cẩm Tú bằng đôi mắt nặng trĩu, thấy cậu như vậy, Cẩm Tú đưa tay ôm cậu. Cô vô tình biết An Nhiên và Thiên Kỳ cãi nhau,đây chính là cơ hội tốt để cô được ở bên an ủi cậu.
Thiên Kỳ không phản kháng vì hiện tại cậu rất mệt mỏi. Đứng từ xa, An Nhiên nhìn thấy tất cả. Cô cắn vào môi thật chặt, ngăn cho dòng nước mắt không chảy xuống. Cô đuổi theo muốn giải thích nhưng xem ra không cần nữa. Bên cạnh Thiên Kỳ đã có người khác rồi.
An Nhiên đi trong vô định. Trời đang mưa nặng hạt dần. Hạt mưa tạt vào mặt đau buốt, nhưng sao đau bằng lòng cô lúc này.
” Anh muốn ở bên em,nắm chặt tay em dù có chuyện gì đi nữa….”
“An Nhiên…em có đồng ý làm bạn gái của anh không?”
Từng lời nói của Thiên Kỳ, từng kỷ niệm của hai người như thước phim chiếu chậm trước mắt An Nhiên. Cô cứ đi mãi không điểm dừng. Bỗng một ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào đôi mắt cô. “Ầm….két….” An Nhiên thấy cơ thể nhẹ tênh. Cô thấy mẹ đang ôm cô,thấy Thiên Kỳ mỉm cười nhìn cô,chỉ cần vậy thôi cô đã hạnh phúc lắm rồi. Giọt nước mắt tuông rơi bên khóe mắt An Nhiên…
“Gọi xe cứu thương…có người bị tai nạn….”