Đọc truyện Nhất Cá Ảnh Vệ Đích Sinh Hoạt – Chương 55
CHƯƠNG 55
Nguyện vọng của Phó Thư thì tốt đẹp, nhưng sự thật luôn luôn tàn khốc.
Hoàng đế đương nhiên cự tuyệt: “Không được.”
Phó Thư lập tức xị mặt: “Vì sao?”
“Không thích, hơn nữa thị vệ phải đứng gác ở ngoài cửa.”
“… Trong Dưỡng Tâm Điện ta có thể tiếp tục làm ảnh vệ, nhưng bên ngoài ta muốn ở cạnh bảo vệ ngươi!”
“Không cần.”
“Vì sao?”
“Không muốn người khác thấy ngươi.”
“Ta xấu đến không thể gặp người sao!” Phó Thư tức đỏ mặt, Phượng Hữu Hoài coi y là gì? Vật sở hữu?
Phượng Hữu Hoài lạnh nhạt lườm y một cái: “Ngươi quá đẹp.”
Phó Thư cười ha ha: “Như vậy mới không khiến lão nhân gia ngài mất mặt thôi!”
“Không, chính thế, mọi người mới dễ nghi ngờ quan hệ của chúng ta.”
“Thì có sao?”
Nếu Phượng Hữu Hoài dám nói, ta không muốn cho mọi người biết quan hệ của chúng ta, Phó Thư nhất định quay đầu bỏ đi luôn, không lằng nhằng làm chi nữa!
“Như vậy ngươi sẽ thành tấm bia cho mọi người phỉ báng.” Hoàng đế chỉ vào đống tấu chương, “tấu chương hạch tội ngươi sẽ chồng cao như núi, vô số trung thần lương đống muốn ta trừ bỏ ngươi!”
Hoàng đế không hù dọa suông, từ chuyện thập tam có thể thấy rõ việc này.
Phó Thư không sợ, vỗ ngực nói: “Cứ đến đây xem! Ta cóc sợ!”
Phượng Hữu Hoài nhăn mặt cười khổ.
Phó Thư hiểu cái khó của hắn, hắn là minh quân, thanh danh quan trọng trên hết. Phó Thư tà ác muốn biết, nếu quả thật có người yêu cầu giết y, hắn sẽ lựa chọn như thế nào.
“Phó Thư, ngươi là thân thích xa của tội thần Phó gia, nếu có kẻ cố tình tra được chuyện này, khi ấy ta cũng khó bảo toàn ngươi.”
“Không đúng, ngươi là vạn năng, ngươi có thể bảo vệ ta!” Phó Thư bướng bỉnh cố thỏa mãn hư vinh tâm của chính mình. Y biết hoàng đế cưng chiều y, nhưng cưng chiều đến mức độ nào?
“…” Hoàng đế không hổ là con giun trong bụng Phó Thư, lúc nào cũng hiểu trong lòng y nghĩ gĩ. “Ta không đồng ý thì sao?”
Phó Thư chớp chớp mắt, vui vẻ cười: “Ngươi là đại ca, ta nghe lời ngươi.”
Xoảng.
Dường như có cái gì vừa vỡ nát.
Chính là cán cân thăng bằng trong mối quan hệ giữa hai người.
Nếu Phó Thư giận dỗi, đại náo Dưỡng Tâm Điện, Phượng Hữu Hoài còn có cách trị y, nhưng y chỉ yên lặng không nói lời nào bỏ đi… không thể làm gì được.
“Khinh Cuồng, ta không muốn về.”
Phó Thư học được trò bỏ nhà ra đi, lại còn vui vẻ thực hành. Lần trước bỏ đi là bày trò lạt mềm buộc chặt, lần này là thật lòng.
“Hắn chỉ coi ta là sủng vật, chỉ cần ta ngoan ngoãn nghe lời hắn, nằm yên trong ***g son, hắn sẽ yêu chiều ta, cho ta muốn gì được nấy. Chỉ tiếc… đố không phải cách sống ta muốn.”
Tô Khinh Cuồng tiếp lời: “Cuộc sống ngươi muốn, là trừ gian diệt bạo, phục vụ cho dân, cứu vớt bách dân trăm họ. Ngươi ước gì mình có hai thân phận song hành, một bên là ma giáo giáo chủ, khiến cho tất cả mọi người phải sợ hãi nghe lời, một bên là bộ khoái chính nghĩa, chuyên môn bắt những kẻ gây hại cho dân.”
Phó Thư kích động gật đầu, không hổ là bạn cũ kiếp trước, biết rõ ràng mơ ước của y.
Tô Khinh Cuồng cười nhạt: “Ai bảo ngươi số đen, xuyên thành ảnh vệ… Phượng thập nhất không hiểu mộng tưởng to lớn của ngươi, ngươi việc gì phải quan tâm đến hắn, li khai mấy năm, dựng nên một phen sự nghiệp rồi quay lại tìm hắn chẳng phải hay hơn sao.”
Ý kiến này không tệ, nhưng Phó Thư sao nỡ bỏ đi.
“Dây dây dưa dưa mãi không chán à.” Tô Khinh Cuồng hừ lạnh, “vừa biết mình yêu nhị ca, liền bỏ đi mất bốn năm, ngươi biết vì sao không?”
“Vì sao?” Phó Thư ngây ngốc hỏi.
“Vì mộng tưởng của hắn! Hơn nữa…” Tô Khinh Cuồng cười gian xảo, “Không rời khỏi hắn, làm sao hắn biết được tầm quan trọng của ta.”
Đây gọi là, khoảnh cách làm nên tình yêu. Phó Thư thốt nhiên hiểu được.
Có lẽ… rời xa Phượng Hữu Hoài một hai năm, hắn sẽ nhận ra sự tồn tại của mình là độc nhất vô nhị?
Ôm lấy ý tưởng đáng sợ này, Phó Thư quyết định theo bước Tô Khinh Cuồng.
Phượng Hữu Hoài mất ngủ bảy đêm liền. Thập tam cũng phải lo lắng cho hắn, trong lòng nghĩ, tiểu tử Phó Thư lần này làm cũng thật tuyệt, dám thật sự bỏ đi.
“Thập nhất, nhớ y liền đi tìm đi thôi, lần này có lẽ y không tự quay về nữa đâu.” Nhìn Tiểu Chi bò quanh chân, hơn một lần thập tam có ý định đạp cho nó một phát, nhưng nghĩ tới sinh vật đáng thương này bị chủ nhân vứt bỏ, lại thương hại không nỡ giết chết.
“…” Phượng Hữu Hoài xoa thái dương đau nhức. “Y muốn rời đi, không phải chuyện ngày một ngày hai. Thừa dịp này để y ra ngoài chơi một trận cũng là chuyện tốt.” Chơi chán rồi, vui vẻ rồi, Phó Thư sẽ ngoan ngoãn quay về ở bên cạnh hắn phải không? Nhưng còn trái tim y, sẽ hướng về đâu? Phó Thư đi rồi, Phượng Hữu Hoài mất hắn khả năng phán đoán thường ngày, tốc độ công tác giảm xuống mấy lần, còn thường ngơ ngẩn, phê nhầm công văn.
Không còn người kia, cuộc sống của hắn mất hẳn lạc thú, cái gì cũng không còn quan trọng nữa. Thiên hạ, giang sơn, chính vụ, tấu chương, những thứ sinh hoạt ngày thường thiếu đi Phó Thư, không còn làm Phượng Hữu Hoài hưng trí, hắn không quan tâm đến cục diện thiên hạ đổi thay, giao hết giang sơn bách tính mặc tể tướng coi giữ, chính vụ có một đám thần tử thanh chính liêm minh xử lý, tấu chương có thập tam phê duyệt giúp… Hắn dường như không còn gì để làm.
“Thập tam… Phó Thư ở đâu?”
“Ngươi không biết?” Thập tam thò đầu ra từ núi tấu chương.
Động tác này, bình thường là đặc quyền của Phượng Hữu Hoài.
Nhưng lúc này, hoàng đế của chúng ta đang đóng gói đồ đạc.
“… Ta…” tự mình theo đuổi một người, hoàng đế từng này tuổi, đây là lần đầu tiên. Từ trước đến nay chỉ có người khác theo đuổi bám đuôi hắn, kể cả với người hắn yêu nhất – Dung Cửu Châu, hắn cũng chưa từng chủ động tranh đoạt. “Thập tam, ngươi dịch dung thành bộ dạng của ta, ở lại đây tọa trấn. Ta đi đón Phó Thư về.”
Hắn chọc chọc bụng Tiểu Chi: “Đi thôi, tìm chủ nhân của ngươi trở về.”
Tiểu Chi đang uể oải nghe vậy lập tức tỉnh lại, xù bộ lông đen trắng lên.
Bên bờ Cửu Giang có một quán rượu, lão bản Tô Tam là đại mỹ nhân lừng danh, người trong quán từ chưởng quầy đến kẻ rửa bát, gã sai vặt, đều là thiếu niên có mấy phần nhan sắc. Mấy ngày nay, có một gã tiểu nhị mới tới, tay chân vụng về, nhưng bộ dạng xinh đẹp, rất hay được khách thưởng thêm tiền. Tiểu nhị hôm nào cũng vui vẻ như hoa, nụ cười của y ấm áp như ánh mặt trời, trở thành một phần phong cảnh nổi bật của tửu lâu. Đăng bởi: admin