Nhất Cá Ảnh Vệ Đích Sinh Hoạt

Chương 44


Đọc truyện Nhất Cá Ảnh Vệ Đích Sinh Hoạt – Chương 44

CHƯƠNG 44
Hai người nằm trên long sàng ôn tồn một phen, Phượng Hữu Hoài thích ôm hôn Phó Thư, nhưng không bao giờ vượt qua bước này. Phó Thư cũng rất thích được hắn ôn nhu vuốt ve ru ngủ.
Tối nay, Phó Thư không muốn ngủ. Y muốn trông hoàng đế, miễn cho đến sáng trên giường lại mọc ra một tên khỉ gió nào đó.
Phượng Hữu Hoài ôm hôn một trận, bình thường Phó Thư hẳn đã ngủ, sau đó hắn sẽ bi kịch mà tự giải quyết vấn đề cá nhân, nhưng hôm nay Phó Thư vẫn cứ mở tròn mắt nhìn hắn, Phượng Hữu Hoài dục hỏa đốt người, lên tiếng:
“Ngủ!” Giọng nói khàn khàn mê người, Phượng Hữu Hoài đẩy y ra, bất lực thở dài.
Phó Thư lên tinh thần, không ngủ nổi, bĩu môi kháng nghị: “Đêm nay ta thức!”
Cả người Phượng Hữu Hoài nóng lên, cách một tầng chăn bông, Phó Thư vẫn có thể cảm thấy, đỏ mặt nói nhỏ: “Bệ hạ… Này… Người muốn tắm nước lạnh không?”
Phượng Hữu Hoài giở khóc giở cười: “Không cần… Ngươi giải quyết giùm ta đi.”
Phó Thư vội vàng lắc đầu: “Không!”

Vừa nghĩ tới việc “đóa cúc” phải nở hoa, Phó Thư sợ sắp chết, y không ngại làm chuyện đó với hoàng đế, nhưng hoàng đế phải là thụ, y nhất định sẽ ôn nhu!
“Dùng tay.” Phượng Hữu Hoài cũng tức sắp chết, tên ngốc này nghĩ hắn là ai? Lão già dê? Hắn rất là dân chủ nha, người kia không muốn, tuyệt đối không ép!
“Tay?” Vậy cũng được, nhưng… tay mình chạm vào cái kia của hoàng đế… Oanh một cái, Phó Thư đỏ bừng mặt, không biết phải làm gì.
Phượng Hữu Hoài thở dài, cầm tay y, đưa tới nơi đó của mình…
Chạm vào lửa nóng của đối phương, không hiểu sao, trái tim vốn phải đập mạnh của Phó Thư lại trở nên bình tĩnh .
Kỹ thuật của Phó Thư không tốt, không, phải nói là kém muốn chết, nhưng Phượng Hữu Hoài vẫn liên tục thở dốc, tựa hồ thực hưởng thụ, khiến cho Phó Thư cũng tự tin lên, càng ra sức, Phượng Hữu Hoài bị đau, cũng không nói gì đả kích trẻ con.
Thật lâu sau, Phượng Hữu Hoài mới bùng nổ. Phó Thư đỏ mặt lau sạch dịch thể nóng bỏng trong tay, thở dài một tiếng, không ngờ làm cho tình nhân khoái hoạt cũng khó khăn như vậy!
“Phó Thư… Ngươi muốn không?”
“A?”
Phượng Hữu Hoài đã chạm vào mệnh căn tử của y, thành thạo âu yếm, chưa được bao lâu Phó Thư đã hạ vũ khí đầu hàng, khiến cho Phượng Hữu Hoài cười không ngớt.
Hai người nằm song song, mười ngón tay đan vào nhau, yên lặng hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào này.
Phó Thư quay đầu nhìn gương mặt xinh đẹp như tranh vẽ của Phượng Hữu Hoài, đôi môi người kia đang khẽ cong lên, mắt nhắm hờ, đã thiu thiu ngủ.
Phó Thư không nhịn được, giơ tay ấn ấn hai má hắn, da rất đẹp, vừa mềm vừa nhẵn, Phượng Hữu Hoài rất biết cách giữ gìn nhan sắc, cơm có thể không ăn mà thuốc bổ không bao giờ không uống. Y ngược lại, không bao giờ để ý vẻ ngoài, tóc thường bị gió thổi rối như mấy em ma nữ, cũng tại y không biết cách vấn tóc, chỉ có thể buộc sơ lại. Thường thì khi Phượng Hữu Hoài lâm triều về, y cũng vừa tỉnh giấc, hoàng đế khéo tay, sẽ kéo Phó Thư lại buộc tóc cho. Mỗi khi nghỉ ngơi, hoàng đế còn thích chọn quần áo cho y, thay qua thay lại như chuẩn bị đi hẹn hò.
Phó Thư thở dài, thật tốt, chỉ mong vĩnh viễn đều được như vậy.
Đang mơ mơ hồ hồ, hai người đều không phát hiện ra sự xuất hiện của một kẻ khác.

Người kia rơi thẳng lên người Phượng Hữu Hoài, hoàng đế lập tức tỉnh dậy, bình tĩnh nhìn xem tên nào to gan dám nửa đêm trèo lên long sàng…
Phó Thư dụi mắt nhìn hăm chú người kia, rất quen, rất đẹp, rất đáng ghét.
Người bị ném vào hóa ra là Dung Cửu Châu xấu xa, cũng chính là thái thượng hoàng tôn kính của chúng ta.
“Cửu ca?” Phượng Hữu Hoài giật mình, kêu một tiếng, Dung Cửu Châu vẫn nằm yên như đã chết.
Cửa mở. Tô Khinh Cuồng nhảy vào, cười ha hả: “Hắn trúng “Vĩnh trường miên” của dược sư, không tỉnh lại ngay được.”
Phượng Hữu Hoài nhíu mày: “Các ngươi làm cái gì?”
Phó Thư giật mình một cái, hoàng đế tức giận, hậu quả khôn lường.
“Hừ, hắn nghiện, ai mà ngăn được, không khiến hắn hôn mê thì cả cái Chu Tước Cung của bọn ta bị đập te tua rồi.” Tô Khinh Cuồng trợn mắt, “Dược sư nói, loại hắn cai thuốc không được, cho nên, ta trả người lại cho ngươi, thế nhé!”
“Đứng lại!” Phượng Hữu Hoài quá.
Tô Khinh Cuồng dừng lại, quay đầu cười nói: “Ta muốn một tên nô tài, chứ không muốn một cái xác, ngươi thích Cửu ca mà? Vậy nhân cơ hội thoải mái làm hắn đi!”

“Gọi dược sư tới đây, ta muốn Cửu ca tỉnh lại.”
“Hừ, để hắn đi giết người sao?” Tô Khinh Cuồng bĩu môi, “Hắn chỉ biết khoái cảm nhất thời, có thèm để ý tới tác hại lâu dài của thuốc đâu, ta xem, cứ để hắn ngủ là tốt nhất. Dù sao cũng chỉ ngủ bốn năm, không phải cả đời.”
Quả thật, với cái tính bá đạo tùy hứng, duy ngã độc tôn của Dung Cửu Châu, hắn chịu khó chịu khổ đi cai nghiện mới là lạ.
Tô Khinh Cuồng ném của nợ xong liền phủi mông đi, chỉ còn Phó Thư cùng hoàng đế ngồi nhìn nhau, cuối cùng, hoàng đế nhìn xuống, thở dài: “Phó Thư, ngươi ẩn đi.”
Phó Thư cô đơn trèo lên xà nhà, Phượng Hữu Hoài quát lớn: “An Đức, nước.”
Sau đó, hắn bắt đầu lau người cho Dung Cửu Châu. Khăn ướt đụng tới ngực Dung Cửu Châu, tay Phượng Hữu Hoài liền khẽ run, tiếng thở cũng nặng nề hơn, tựa hồ đang cố sức áp chế chính mình.
Phó Thư bực bội thầm mắng heo động dục…nhưng, không phải động với y. Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.